Lúc Tô Yên tỉnh lại đã là buổi tối.
Nàng mở to mắt, phát hiện ra cảm giác ấm áp bên má bèn vội vàng cúi đầu xuống nhìn.
Ồ, nàng dựa vào иgự¢ nam sủng của mình ngủ cả trưa.
Lồng иgự¢ trắng nõn kia bị nàng đè thành một vệt đỏ.
Nàng chớp chớp mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phượng Dụ nhìn bộ dáng mờ mịt vô hại này của nàng, hắn cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì mà lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Giáo chủ ngủ thật sâu."
"Ừm."
Tô Yên gác đầu lên gối, chớp chớp mắt bắt đầu lấy lại tinh thần.
"Giáo chủ có thoải mái không?"
Tô Yên yên lặng duỗi tay sờ sờ Ⱡồ₦g иgự¢ trắng nõn của hắn rồi mềm mại nói: "Cũng được."
Nhưng vừa nói xong thì Tiểu Hoa đã vội vàng nhắc nhở, "Ký chủ, khí thế, khí thế, ngài là ma đầu Gi*t người không chớp mắt cơ mà!"
Tô Yên ngừng lại, sau đó vẻ ngu ngơ của nàng lập tức biến mất mà thay vào đó là nghiêm túc.
Nàng ngồi dậy nhìn Tiểu Dụ, "Ngươi nói nhiều quá."
Phượng Dụ nhìn Tô Yên, hắn rũ mắt thu lại nụ cười nhạt trên mặt, "Giáo chủ, Tiểu Dụ biết sai rồi."
Phượng Dụ ngồi dậy bước xuống giường rồi quỳ xuống mặt đất.
Tô Yên không ngờ hắn lại làm vậy nên chỉ biết im lặng mím môi.
Nàng cũng bước xuống giường, nhắm mắt lại, hừm, vẫn buồn ngủ quá đi.
Nàng cảm thấy hình như cơ thể này lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.
Sau đó nàng đứng đợi thêm một lát mà vẫn thấy Tiểu Dụ đang quỳ ở đằng kia.
Nàng đi qua đó, nhấc chân lên, đá đá, "Hầu hạ ta mặc quần áo."
Tiểu Dụ nghe xong mới đứng dậy, "Vâng."
Hắn đứng dậy yên lặng bước tới trước mặt Tô Yên, cầm lấy tấm áo choàng màu đỏ đặt trên mép giường.
Tô Yên đứng yên để hắn mặc cho nàng.
Khi đã làm xong tất cả Tô Yên mới nghênh ngang đi ra ngoài.
Đi được nửa đường nàng mới phát hiện Tiểu Dụ không đi theo.
Nàng dừng chân nhìn về phía mép giường, không ngờ sau khi người kia giúp nàng chỉnh trang xong lại quỳ xuống dưới đất.
Tô Yên im lặng một lát rồi nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Đang đợi giáo chủ xử phạt."
Nàng chớp chớp mắt rồi sờ soạng túi tiền tìm kẹo sữa dâu trong túi.
Móc kẹo ra, bóc vỏ, chậm rãi cắn.
Vì trong miệng đang ngậm kẹo nên giọng nói của nàng trở nên mơ hồ không rõ, "Ta đâu có nói muốn phạt ngươi, đi theo ta."
Giọng điệu chậm rãi, sau đó Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở, "Ký chủ, ngài phải uy vũ một chút, phải có phong cách tổng giám đốc bá đạo!"
Bộ dáng ngu ngơ của Tô Yên lại được thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, "Đừng để ta nói lại lần thứ hai, nhanh lên."
Tiểu Dụ ngẩn người, "Tuân lệnh, giáo chủ."
Nói xong, hắn đi về phía Tô Yên.
Nghe giọng điệu của hắn giống như đang sợ hãi.
Nhưng nhìn dáng đi của hắn lại khiến người ta cảm thấy.... giống như hắn đang đi dạo trong sân vắng vậy.
Tiểu Dụ cúi đầu đi theo Tô Yên.
Hai người một trước một sau.
Bên ngoài cung điện là một đống tỳ nữ và thị vệ.
Đây chính là thói quen của nguyên chủ.
Thích gióng trống khua chiêng, hưởng thụ cảm giác sau lưng là đám người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn, tất cả đều cúi đầu đầy kinh sợ, khuất phục.
Tô Yên đi được một đoạn, sau đó lại dừng một đoạn, rồi lại nhìn trái nhìn phải.
Phượng Dụ yên lặng nhìn, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy vị giáo chủ này..... muốn đi nơi nào đó nhưng mà lại không biết đường.....
Một loạt biểu hiện của Tô Yên khiến hắn càng chắc chắn rằng, trong cơ thể của giáo chủ chính là một linh hồn hoàn toàn khác.
Trong đầu là âm thanh chỉ dẫn của Tiểu Hoa, "Ký chủ, ba cái ngã rẽ này thì ngài chỉ cần đi về phía con đường đầu tiên bên phải là được."
Tô Yên yên lặng nhìn về phía con đường nhỏ hẹp bên phải rồi bước đi.
Đi qua đi lại vài vòng cuối cùng cũng đến cửa tàng bảo khố
Nguyên chủ không chỉ thích làm màu mà còn thích sưu tầm của quý vật lạ.
Thậm chí còn có riêng một cái nhà kho cực kì lớn chỉ để cất giữ chúng.
Tô Yên chỉ mới nhớ ra chuyện này, sau khi thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại nàng bèn thuận miệng hỏi Tiểu Hoa xem đâu là chỗ tốt nhất trong ma giáo.
Tiểu Hoa nói đó chính là tàng bảo khố.
Tô Yên đứng nhìn ba chữ rực rỡ to đùng trên cửa.
Nghe nói, cái bảng này làm từ vàng nguyên chất.
Nhưng phải biết rằng, Tô Yên... không có ký ức của nguyên chủ nên cô cũng không biết... cách mở tàng bảo khố này.
Tầm mắt nàng đột nhiên dừng ở vết lõm hình dấu tay trên cửa.
Nàng duỗi tay ấn tay vào đó.
Sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn vốn đóng chặt bắt đầu mở ra.
Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán, "Ký chủ thiệt là giỏi!"
Tô Yên đã quá quen với những lời thán phục của Tiểu Hoa nên nàng không hề có phản ứng gì mà chỉ tiếp tục bước vào bên trong.
Vừa đi được hai bước thì đột nhiên nàng lại dừng bước quay đầu nhìn về phía sau. Phía sau, tất cả mọi người đều quỳ cách cửa năm mét, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Nàng không nói gì, lực chú ý đều đặt trên người Tiểu Dụ đang đứng ở hàng đầu tiên. "Sao ngươi còn không đi theo?"
Nàng xụ mặt, luôn luôn nhớ việc Tiểu Hoa dặn dò, bảo trì nghiêm túc.
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, Tô Yên nhìn Tiểu Dụ vẫn đang quỳ ngẩng đầu trố mắt đầy kinh ngạc.
Nàng không nói gì nữa mà đi đến trước mặt hắn rồi duỗi tay kéo người lên, "Sau này nếu ta đã mở miệng thì người phải nghe lời, không được chống đối hay giả vờ không nghe thấy."
Nàng nhíu mày nói rõ từng câu từng chữ rồi kéo hắn vào bên trong.
Phượng Dụ nhìn Tô Yên rồi nở một nụ cười giống như đang tắm mình trong gió xuân, "Vâng, thưa giáo chủ."
Ừm, hình như..... vị giáo chủ giả này cũng không biết nhiều về quy tắc ở đây.
Tàng bảo khố chính là nơi bí mật không thể bật mí của nguyên chủ.
Nguyên chủ coi nơi này như bảo bối.
Thậm chí cực kì ít khi mang theo nhiều người đến đây.
Trước kia từng có người tò mò nên ngẩng đầu lên định nhìn lén.
Ai ngờ bị nguyên chủ phát hiện, nàng ta ra lệnh móc mắt, chặt đứt chân tay, sau đó ném xuống núi.
Về sau, không ai dám bén mảng lại gần nơi này, đặc biệt là lúc có nguyên chủ, ai nấy đều chạy thật xa, đâu ai dám ngẩng đầu lên nhìn lần nữa?
Nhưng lúc này đây, Tô Yên lại muốn kéo hắn vào trong.
Thậm chí.... trong giọng nói còn có trách cứ việc tại sao hắn lại không bám theo.
Vị giáo chủ giả này có vẻ hơi thiên vị hắn rồi.
Nghĩ vậy, trên mặt Phượng Dụ xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Mà đại giáo chủ Tô Yên nhà chúng ta tất nhiên không hề biết bạn nam sủng đã sớm nhận ra rằng nàng không phải là nguyên chủ.
Nàng trưng ra bộ mặt nghiêm túc kéo Tiểu Dụ vào trong.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là phòng chứa νũ кнí, nào là đao thương kiếm kích, 乃úa rìu câu soa.
Cái gì cũng có, khoe sắc khoe màu.
Thậm chí bên trong còn có vài món Thần khí, mỗi lần Tô Yên lướt ngang qua chúng, những thanh kiếm kia liền sinh ra hiện tượng cộng minh.
Đi sâu vào bên trong lại là một cánh cửa khác, bên trong chất rất nhiều đan dược được xếp gọn trên kệ sách, không biết bên trong có bao nhiêu đan dược, chỉ biết rằng khi liếc mắt nhìn, sẽ nhận ra rằng chúng nhiều đến mức không thấy điểm cuối.
Tô Yên dừng bước, sau đó nàng buông tay Tiểu Dụ ra rồi nói, "Ngươi tự nhìn đi."
Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng."
Sau đó, Tô Yên tiếp tục đi vào trong, vòng qua mấy cái giá sách.
Nàng cúi đầu thả Tiểu Hồng ra ngoài.
Nói chung thì dạo này đời sống của con sen lên cao nên Tiểu Hồng cũng được hưởng ké, thành ra cả người lại mập thêm vài vòng.
Nhưng mà điều này cũng không khiến đồng chí Tiểu Hồng cảm thấy trở ngại gì khi nhìn thấy mấy ngăn tủ chất đầy đan dược, hai mắt nó tỏa sáng.
Giống như nó chỉ cần ngửi thôi cũng biết nơi này toàn hàng cực phẩm.
Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng lập tức bắt đầu cuộc càn quét.
Tô Yên nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhẹ nhàng một chút, cẩn thận bị phát hiện."
Tiểu Hồng cứng đờ.
Sau đó nó mở to mắt nhìn chằm chằm cái hộp màu đen trước mặt rồi thò đuôi qua, cái đuôi nho nhỏ linh hoạt mở hộp rồi móc một chiếc bình nhỏ từ bên trong ra.
Cắn răng rắc, trực tiếp nhét vào miệng.
Tô Yên nhìn bộ dáng cẩn thận của nó, nàng nhẹ nhàng mấp máy miệng,
Tiểu Hồng là rắn của nàng.
Nàng là giáo chủ Ma giáo.
Rõ ràng đang ở địa bàn của mình thì rắn nhà mình cần gì phải cẩn thận?
Kết quả là nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ dầu Tiểu Hồng, "Thích ăn gì thì ăn, ăn kiểu nào thì ăn kiểu đó."
Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn Tô Yên.
Tiểu Hồng phất phất đuôi, chui vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tô Yên biểu đạt cảm giác vui vẻ của mình.
Sau đó, Tiểu Hồng không nhanh không chậm bò về phía trước.
Tiểu Hoa không nhịn được, "Ký chủ, Tiểu Hồng thật là hiểu chuyện."
Nhìn đi nhìn lại thì chỉ có mấy bạn nhỏ hiểu chuyện thế này mới bớt phiền phức cho ký chủ nhà mình.
Chỉ là.... lúc nó vừa nói xong thì Tiểu Hồng đã bò tới kệ sách cuối cùng, nằm trên cùng.
Mở miệng.
Răng rắc, hộp, kệ sách, và cả đan dược đều chui vào bụng nó.
Âm thanh vỡ vụn truyền đến kèm theo đó là âm thanh cắn nuốt của Tiểu Hồng.
Tiểu Hoa câm lặng, "Em xin được phép rút lại lời nói vừa rồi."
Nó nói xong, âm thanh nhai cắn của Tiểu Hồng càng to.
Giọng nói của Tiểu Dụ vang lên từ sau lưng, "Giáo chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Dụ đứng sau lưng Tô Yên nhìn con rắn đang nằm trên kệ sách đang ăn đang cắn cái gì đó.
Hắn kinh ngạc, "Giáo chủ, con rắn này....."
Tô Yên kéo tay hắn nghiêm túc đi về phía trước, "Thú cưng của ta, để nó ăn."
Tiểu Dụ gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy an tâm.
Thật ra lúc nãy, cho dù cách cả chục mét nhưng Phượng Dụ vẫn nghe thấy giọng của Tô Yên.
Đại loại thì con rắn này là do nàng thả ra.
Cho nên hắn mới mò lại đây,
Bị Tô Yên cầm tay đi vào bên trong.
Sâu trong cùng chính là những quyển bí pháp.
Hắn thấy giáo chủ cực kì nghiêm túc tìm tòi.
Phượng Dụ bị ném qua một bên nên hắn chỉ có thể đảo mắt nhìn xung quanh.
Nói tóm lại là hắn không có hứng thú với mấy thứ này.
Mà Tô Yên, nói là nàng đang đọc sách không bằng nói nàng đang tìm gì đó.
Một quyển nối tiếp một quyển, tốc độ rất nhanh.
Vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt nghiêm túc.
Phượng Dụ có chút tò mò, không biết nàng đang tìm cái gì?
Đầu ngón tay vê vào nhau, ừm, một linh hồn mới, khi nhập vào cơ thể người khác, chuyện đầu tiên mà người đó làm sẽ là gì?
Ngụy trang.
Cho nên....., nàng đang tìm công pháp của cơ thể này, sau đó nghiên cứu dần dần? Phượng Dụ rũ mắt xuống suy nghĩ.
Hắn bước từng bước về phía trước đảo qua tất cả thư tịch ở nơi này.
Bước chân không nhanh không chậm.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng đi tới kệ sách ở giữa.