Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 93

Tác giả: Tần Nguyên

Vào lúc này, những món ăn tinh xảo cũng được bưng lên.
Tô Yên ngửi thấy mùi thức ăn mới lấy lại tinh thần.
Nàng xuống giường bước từng bước xuống phía dưới.
Phải biết rằng, chỗ này là chính điện của tòa cung điện này.
Đây chắc hẳn chính là ghế dựa của giáo chủ Ma giáo, đừng nói là một người, cho dù năm người thì vẫn có thể thoải mái mà lăn lộn trên đó.
Nàng đi tới trước mặt Tiểu Dụ rồi nói: "Ngươi ăn cơm chưa?"
Tiểu Dụ nghe thấy câu hỏi này, hình như có chút ngạc nhiên, sau đó mới lắc đầu, "Chưa ăn."
Tô Yên gật đầu, "Vậy ngươi lại đây ăn chung luôn đi."
Nói xong nàng duỗi tay ra cực kì thản nhiên mà dắt tay người ta, hoàn toàn không có chút thẹn thùng nào mà kéo người kia về phía bàn ăn - nơi đặt các món ăn thơm ngon bổ dưỡng.
Ngay lúc này, giọng nói của Tiểu Hoa lại vang lên, "Ký chủ! Ngài là nữ ma đầu của Ma giáo! Như vậy là quá dịu dàng rồi đó!"
"Ừm... vậy hả?"
"Đương nhiên! Coi như không Gi*t người như ma, thích ngược đãi bla blo thì thôi, nhưng mà hắn chỉ là tên nam sủng nhỏ nhoi nên không thể ngồi cùng bàn ăn với ngài!"
Tô Yên nghe xong, ừ hử, cảm thấy rất là hợp lý.
Sau đó, lặng lẽ thả bàn tay thon dài trắng nõn kia ra.
Nàng ngồi trên ghế tử đàn, nhìn thức ăn tinh xảo đặt trên bàn.
Chớp chớp mắt.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì tỳ nữ bên cạnh đã quỳ xuống đất cầm một đôi đũa ngọc được mài giũa cẩn thận sạch sẽ lên, dựa theo sở thích trước kia của nguyên chủ, kẹp thức ăn bỏ vào cái đĩa trước mặt Tô Yên.
Tô Yên không động đậy mà chỉ nhìn tỳ nữ đang quỳ trên mặt đất.
Mà tỳ nữ bị nàng nhìn lại cho rằng mình vừa phạm sai lầm gì đó nên run rẩy quỳ trên đất, "Giáo chủ tha mạng."
Cơ thể run rẩy kịch liệt như một cái máy sàng.
Tô Yên nhìn nữ nhân này, sau đó lại nhìn những thứ đặt trên mâm, mơ hồ nhận ra tỳ nữ đang làm gì.
Nàng vẫy tay, "Ngươi lui xuống đi"
Tỳ nữ kia nghe xong cảm động đến mức rơi cả nước mắt, vội vàng nâng làn váy lên đi ra ngoài.
Sau đó, Tô Yên nâng tay lên chỉ vào tên nam sủng vừa được nàng đưa tới. "Ngươi tới đây hầu hạ ta."
Nàng chớp chớp mắt, có lẽ là tướng do tâm sinh(1) nên trước kia, giữa hai đầu lông mày của nguyên chủ luôn có một luồng sát khí, nhìn kĩ có thể phát giác ra được rằng Dụς ∀ọηg sát sinh rất sâu.
Mà lúc này, tuy rằng cơ thể không bị hoán đổi nhưng linh hồn đã bị đồng chí Tô Yên thay vào.
Sát khí trên mặt đã tan biến, tuy giọng điệu mạnh mẽ nhưng vẫn có chút trẻ con, nghe vào tai liền cảm thấy khí thế đã mất hơn một nửa.
Tiểu Dụ dịu dàng gật gật đầu bước tới trước mặt Tô Yên.
Hắn không giống với dáng vẻ hèn mọn của tỳ nữ kia, cũng không quỳ xuống mà chỉ khom lưng, cầm đũa lên rồi gắp đồ ăn cho Tô Yên.
Tô Yên nhìn Tiểu Dụ, trong lòng yên lặng hỏi Tiểu Hoa, "Cho dù ta bắt hắn làm gì thì hắn cũng phải nghe lời ta à?"
"Đúng vậy đó ký chủ, ngài phải nhớ ngài là đại ma đầu, với tu vi này thì cho dù toàn bộ Tu Tiên giới cũng có rất ít người dám nhảy lên đánh ngang tay, tất nhiên ngài muốn hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó rồi."
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu.
Ừm, Tiểu Hoa nói rất chuẩn.
Tô Yên nhìn những món Tiểu Dụ gắp cho nàng đều là mấy món rau dưa,
Nàng giương mắt nhìn về phía đĩa thịt nướng, "Ta muốn ăn cái đó."
Tiểu Dụ nghe Tô Yên nói, hắn hơi nhướng mày lên, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, "Vâng, thưa giáo chủ."
Sau đó, hắn gắp miếng nào thì Tô Yên ăn miếng đó, ăn được một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy tốc độ này quá chậm.
Nàng trực tiếp ném chiếc đũa trong tay xuống.
Hai mắt long lanh nhìn Tiểu Dụ, "Ngươi đút cho ta."
Ừ hử, trực tiếp nhảy từ trong đĩa vào miệng là được rồi, bỏ qua một bước thì sẽ khiến tốc độ ăn nhanh hơn một xíu.
Tô Yên nghĩ vậy.
Tiểu Dụ im lặng ngẩng đầu nhìn thẳng vào nữ ma đầu trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang này.
Đích thân nữ ma đầu này bắt hắn về nên tất nhiên trước đó hai người đã từng gặp qua.
Hắn tận mắt thấy nàng dùng cách nào để bẻ gãy xương sườn của một nam sủng, nhìn nàng tra tấn những vị nam sủng kia đến không còn hình người sau đó Gi*t ૮ɦếƭ.
Luồng sát khí cao tận trời kia đã chứng minh lời đồn không chuyện ác gì không làm của nàng.
Nhưng mà, sau nửa tháng không gặp, đột nhiên cảm thấy nàng... ngu hơn thì phải?
Chẳng lẽ luyện công nhiều quá cháy não luôn rồi?
Trước kia nguyên chủ rất bạo ngược nhưng vẫn vô cùng thông minh.
Nàng cực kì cảnh giác, biết rằng bản thân đã từng đắc tội với nhiều người, toàn bộ Tu Tiên giới đều hận mình đến nghiến răng nghiến lợi cho nên rất cẩn thận với đồ ăn hằng ngày và những người xung quanh..
Những món ăn đó đều phải trải qua hàng trăm quá trình thử độc, thậm chí lúc ăn cơm, chỉ cho phép một tỳ nữ đứng bên cạnh.
Nhưng mà bây giờ...
Từ lúc bắt đầu, khi nàng thấy hắn, dắt tay hắn đều rất quen thuộc, thậm chí đuổi tỳ nữ ra ngoài để cho hắn hầu hạ.
Ăn một lúc lại cảm thấy phiền phức, trực tiếp muốn hắn đút cho nàng ăn?
Không sợ hắn cho nàng ăn thuốc độc trực tiếp lên Tây Thiên thỉnh kinh à?
Phượng Dụ vẫn còn cảnh giác đối với sự thay đổi đột ngột của Tô Yên, chỉ là cảm thấy đột nhiên thay đổi như thế này không được hợp lý cho lắm.
Vì thế hắn phải cẩn thận quan sát nữ ma đầu này hơn.
Tô Yên tất nhiên không biết hắn đang nghĩ gì.
Nàng đang suy nghĩ tới lời nói của Tiểu Hoa.
Ừm, nàng phải hoành hành ngang ngược, nàng là giáo chủ Ma giáo, phải ác độc một xíu.
Kết quả là vừa ăn cơm vừa nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của giáo chủ đại nhân.
"Gắp cái kia, cái kia nữa."
Nam sủng Tiểu Dụ yên lặng đút.
Nửa tiếng trôi qua, Tô Yên đã ăn no uống đủ.
Lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.
Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài tu tà công nên không thể ngồi thiền tu luyện."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Ừm.... phải Gi*t người để tăng lệ khí, sau đó đưa vào cơ thể để khiến công lực mạnh hơn, hoặc là phải thải dương bổ âm."
Nguyên chủ dùng biện pháp Gi*t người để gia tăng công lực.
Sau khi nghe xong, Tô Yên hỏi, "Song tu và thải dương bổ âm là một à?"
"Ấy dà, ký chủ! Thì ra ngài cũng biết điều này à!"
Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ nhà mình cuối cùng cũng thông minh hơn một chút rồi.
Tô Yên suy nghĩ một lát, sau đó yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dụ đang đứng một bên.
Dù sao... cũng phải song tu cùng hắn.
Thải một lần cũng là thải, mỗi ngày thải cũng là thải.
Có thể hoàn thành nhiệm vụ còn có thể tu luyện công pháp?
Phượng Dụ bị Tô Yên liếc một cái, im lặng một lát mới nói: "Không biết giáo chủ còn phân phó gì nữa không?"
Tô Yên trầm ngâm trong một lát, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Có."
"Tiểu Dụ nghe lệnh."
"Ngươi là nam sủng của ta, cho nên ta làm gì với ngươi cũng là chuyện hiển nhiên."
Phượng Dụ nghe Tô Yên nói, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Cuối cùng cũng tới rồi sao?
Bị tra tấn đến mức sống không bằng ૮ɦếƭ giống như những nam sủng kia, sau đó ném xuống núi?
Chỉ là... lúc hắn đang nghĩ ngợi thì Tô Yên đã đứng lên cầm ống tay áo Phượng Dụ kéo về phía mép giường.
Dẫm lên bậc thang phủ da hổ, bước từng bước.
Đi đến trước giường, không chút khách khí đẩy Tiểu Dụ lên giường.
Sau đó, nàng cũng leo lên giường, duỗi tay ra bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo hắn.
Trong chốc lát, quần áo lơi lỏng lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ bên trong.
Dải băng màu xanh luôn đeo trên đầu cũng bị nàng tháo ra.
Tô Yên trông chờ ngắm nhìn một bức tranh mỹ nam quyến rũ.
Nhưng mà... vẫn không biết xuống tay như thế nào.
Nàng ngồi trên người Tiểu Dụ, nhìn trái nhìn phải, ừm, phải "ăn" kiểu gì đây?
Nàng khẽ cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Dụ.
Trong lòng yên lặng hỏi, "Tiểu Hoa."
"Vâng? Ký chủ? Ngài muốn Tiểu Hoa tạm thời tắt máy sao?"
"Ta... không làm vậy đâu."
"......"
Tiểu Hoa nghe ký chủ nhà mình nói xong.
Nó bắt đầu nhớ lại phong cách công lược của ký chủ trước kia.
Cẩn thận mà nhớ lại, hình như ký chủ nhà mình luôn là người bị ăn, nếu bắt nàng chủ động ăn người khác thì phải học thêm trăm năm nữa mới đủ trình.
Một hệ thống một ký chủ đồng thời rơi vào im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Hoa lên tiếng trước, "Ký chủ, đừng có vội vàng quá, hay là..... bữa sau em kiếm cho ngài vài quyển sách để lấy chút kinh nghiệm nhé? Trong lúc chờ đợi thì ngài cứ cố gắng tiếp xúc thân thể với nam chính cho quen cái đã?"
Tô Yên nghe vậy cảm thấy rất thuyết phục.
Thật ra chính nàng cũng không biết cơ thể này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ lúc ăn cơm xong, tình cảnh ngay lập tức trở nên gượng ép.
Vào lúc này, sau khi nghe xong sáng kiến của Tiểu Hoa, cô liền nằm xuống, tiện tay ôm chặt lấy Phượng Dụ.
Tiểu Dụ ngẩn người, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Giáo chủ?"
"Ngủ với ta, không được nói chuyện."
Giọng nói vừa hung dữ vừa nghiêm túc.
Tiểu Dụ nghe vậy rũ mắt xuống, coi như đồng ý, "Vâng."
Tô Yên vừa nhắm mắt lại một lúc đã ngủ say.
Trước khi ngủ thì nàng à người ôm lấy Tiểu Dụ.
Nhưng vừa chìm vào giấc ngủ là nàng lăn qua lộn lại, cuối cùng hơn nửa khuôn mặt đều úp trên Ⱡồ₦g иgự¢ để trần của hắn.
Co người lại, dính chặt vào cơ thể ấm áp ấy.
Ưm, thật thoải mái.
Không lâu sau, đôi mắt vốn đã nhắm chặt của Phượng Dụ chậm rãi mở ra.
Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tô Yên đang ngủ say.
Sau đó, hắn đột nhiên duỗi tay ra chạm vào sợi tóc mai lòa xòa trước mặt nàng, nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Đôi mắt của hắn lại lần nữa lóe sáng.
Nàng không hề phòng bị hắn.
Phượng Dụ tự nhận bản thân không có bản lĩnh gì to tát đến mức khiến cho một người vốn cực kì tàn nhẫn như cô tháo bỏ sự phòng bị với mình chỉ trong vòng một canh giờ.
Nếu không phải khả năng này thì có lẽ còn có một khả năng khác.....
Nàng là giả.
Nhưng khi nhìn thấy bề ngoài của nàng, cộng thêm khoảng cách này, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng đây không phải là mặt nạ da người.
Nhìn khắp Tu Tiên giới, hoàn toàn không có nữ nhân nào dám cả gan giả mạo thành giáo chủ Ma giáo.
Rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu hắn.
Nếu so sánh đôi mắt to tròn ngập nước hắn nhìn thấy lúc ăn cơm với đôi ắt tràn đầy lệ khí của giáo chủ Ma giáo trước đây....
Ừm, vẻ ngoài có thể thay đổi ngay lập tức nhưng tâm trí của con người thì không.
Phượng Dụ chắc chắn nữ nhân đang ôm hắn ngủ không phải là vị ma đầu trước kia.
Đây là điều hiển nhiên..., hắn cười nhạt.
Nụ cười kia còn mang theo cảm giác mù mịt, xa xăm tựa như một vị tiên cao cao tại thượng.
Đoạt xá?
Chỉ có khả năng này mà thôi.
Đoạt xá là một loại bí thuật cổ xưa.
Người biết đến chúng đa số đều là những lão quái vật đã sống tới tận trăm năm, thậm chí ngàn năm.
Những người thất bại khi độ kiếp, cơ thể sẽ bị hủy diệt, biến thành cát bụi, muốn sống tiếp thì phải tìm được một cơ thể phù hợp, sau đó Gi*t ૮ɦếƭ linh hồn sống trong cơ thể ấy để chiếm lấy.
Phần lớn người thi triển công pháp này đều chọn những người có linh căn tốt nhưng tu vi yếu.
Dạng người nào, tu vi đến đâu mới có thể tiêu diệt linh hồn của vị Ma giáo giáo chủ có tu vi cao thâm này?
Hơn nữa... Phượng Dụ nhớ tới khuôn mặt căng chặt, đầy nghiêm túc nhưng không hề có một tia sát khí của người nào đó.
Nhìn kiểu gì cũng không giống một lão quái vật có tu vi cao.
Hắn rũ mắt xuống suy tư nhìn Tô Yên đã ngủ say.
Tiểu Hoa và ký chủ nhà nó tất nhiên không hề biết rằng vị nam chính trông có vẻ dịu dàng yếu ớt này đã biết cơ thể của giáo chủ Ma giáo bị đổi hồn.
Chậc... không biết sau này khi Tô Yên biết lý do khiến cho con đường cua trai của mình trở nên trắc trở hơn tất cả là do bữa cơm ngày hôm nay thì trong lòng nàng sẽ nghĩ thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc