Quả nhiên, cho dù trong truyện nào thì người cá ăn thịt người cũng không phải thứ tốt
Lúc này, Tô Yên đột nhiên cảm thấy đau đau.
Cô lấy lại tinh thần mới thấy Donner đang dùng tay véo má cô.
Anh mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn Tô Yên, "Nghĩ gì mà lại chăm chú như vậy?"
Tô Yên nhìn anh, sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra, "Sao anh lại xuống giường?"
Vừa nói cô vừa đứng lên để anh ngồi xuống.
Cô biết nỗi đau phải chịu khi biến đuôi cá thành hai chân nên mười ngày nay cô rất ít để anh xuống giường.
Donner duỗi tay kéo cô ngồi xuống đùi mình rồi nói: "Anh không sao."
Giọng nói của anh không còn khàn khàn khó nghe như trước, tuy không dễ nghe nhưng lại có thêm một phần từ tính làm cô cảm thấy rung động khi nghe thấy giọng nói của anh.
Tô Yên vẫn không yên tâm muốn đứng lên.
Nhưng Donner chỉ nhìn yếu ớt thôi chứ vẫn rất có lực, anh ấn Tô Yên xuống để cô ngồi trên đùi mình. Sau đó ôm cô vào lòng, lúc này anh mới nở một nụ cười thỏa mãn.
"Tô Yên."
"Dạ?"
"Chân của anh đã không sao rồi."
"Vâng."
"Anh không có đuôi cá, có hai chân, trơ thành một người bình thường."
"Đúng đúng."
Tô Yên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Em cũng là người bình thường."
"Đúng vậy."
"Chúng ta yêu nhau."
"Ừm."
"Cho nên, có phải đến tối có thể cởi sạch ngủ cạnh nhau không?"
"Hả...?"
Tô Yên chớp chớp mắt nhìn Donner.
"Chẳng lẽ em không muốn anh hoàn toàn thuộc về em à?"
Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật đầu, "Muốn."
"Cho nên bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi, có đúng không?"
Tô Yên còn chưa trả lời thì Tiểu Hoa đã nhỏ giọng nói: "Ký chủ! Donner muốn ngủ chị, a a a a a!"
Hừ, muốn ngủ thì nói trắng ra đi, nói quanh co vòng vèo như vậy làm gì? Có phải thích bắt nạt ký chủ của nó ngây thơ không biết gì lắm đúng không?
Đáng tiếc, nó hiểu!
Nó hiểu hết đấy nhé!
Tô Yên do dự nhìn về phía chân anh, "Chân của anh phải điều trị thêm một thời gian nữa."
Donner rũ mắt xuống nắm lấy tay Tô Yên, "Nhưng mà anh không chờ được nữa."
"Nhưng..."
Tô Yên do dự.
Donner ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt đen nhánh chỉ có hình bóng của cô, "Bây giờ tôi muốn hòa hợp thành một thể."
Tiểu Hoa, "......"
Hừ, cầm thú!
Anh vừa nói vừa bế Tô Yên bế lên, chẳng đợi trời tối nữa mà lập tức bước vào trong lâu đài.
Chờ đến khi đi vào phòng ngủ Tô Yên mới xác định chân của anh đã khỏi hẳn.
Chỉ là khi cô suy nghĩ cẩn thận thì cả người đã bị anh đè xuống cởi sạch sẽ.
Khi Donner ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp nóng rực của anh.
Không giống như hơi thở dịu dàng lúc trước.
Trên mặt mang theo cảm xúc làm người khác không hiểu, lại còn hơi hung hung.
Ánh mắt kia giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Âm thanh mờ ám vang lên.
Tiếng ՐêՈ Րỉ và tiếng nước vang khắp phòng ngủ.
Trong lúc đó, anh còn có thể nghe thấy tiếng nói mềm mại của Tô Yên, "Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"
"Có."
"Là, là, cái gì?"
"Muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh, mỗi ngày đều có thể ăn em một lần."
Trong lời nói tràn ngập Dụς ∀ọηg, nói xong, anh cúi người hôn lên đôi môi xinh đẹp kia.
Ngoài phòng.
Tiểu Hồng bắt bướm mệt mỏi nên định bò về phòng ngủ tìm Tô Yên chơi.
Kết quả vừa đi đến cửa đã nghe thấy âm thanh ՐêՈ Րỉ mờ ám ở bên trong.
Tiểu Hồng quơ quơ đầu, vẻ mặt mờ mịt muốn để sát đầu vào nghe rõ hơn.
Cổ Vương, "Mắng mắng mắng mắng."
Đồ ngốc, dựa gần vào làm gì đấy? Đi ra ngoài chơi một vòng với ông!
Tiểu Hồng khó hiểu, "Tê tê tê tê tê?"
Vì sao chứ? Tớ muốn tìm Tô Yên đi chơi.
Cổ Vương vừa nghe là biết Tiểu Hồng chưa nhìn thấy mấy chuyện này lần nào, cũng chưa từng trải qua, mà lười phản ứng nên thuận miệng bịa một câu, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng."
Donner đang bên trong, bây giờ cậu đi vào Tô Yên cũng không đi chơi với cậu mà có thể còn bị Donner cắn hai miếng.
Tiểu Hồng nghĩ tới Donner là lại nghĩ tới cái đuôi của mình,
Tuy vết thương đã khỏi hẳn nhưng nó lại bị chấn thương về tâm lý
Nó yên lặng rụt rụt cái đuôi rồi yên lặng bò đi.
Rất nhiều năm sau.
Các thôn dân dưới chân núi đều biết ở trên núi có một tòa lâu đài cổ, trong lâu đài cổ có một vị công chúa, công chúa mà một vị hoàng tử đẹp trai sống hạnh phúc cả đời.
Hơn nữa bọn họ vẫn luôn rất yêu nhau.
Vài thập niên sau, bọn họ cùng ly thế và được chôn gần dòng sông nhỏ trong vườn hoa lâu đài.
............
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Ngài hoàn thành hai lần công lược nên được gấp đôi điểm, tổng cộng là 10 điểm."
Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên trong trạm không gian đen nhánh.
Tô Yên cũng tỉnh lại, cô nhìn xung quanh rồi nói: "Cho tôi xem trạng thái lúc này của mình."
"【 Dung lượng não 】: 7
【 Giá trị thể lực 】: 9"
Tô Yên nghe vậy bèn lên tiếng, "Thêm 4 điểm vào dung lượng não, 6 điểm vào giá trị thể lực."
"Vâng thứ ký chủ"
"Leng keng, trạng thái hiện tại của ngài là
【 Dung lượng não 】: 11
【 Giá trị thể lực 】:15"
Tô Yên gật gật đầu.
Tiểu Hoa tiếp tục nói: "Ký chủ, thế giới này không có khen thưởng thêm ý ạ ~ cho nên, chúng ta đi tới thế giới tiếp theo nhé!"
"Được."
Tô Yên ngoan ngoãn đồng ý.
"Leng keng, ký chủ, ngài sắp đi vào trong thế giới, hãy chuẩn bị sẵn sàng!"
Giây tiếp theo, hai mắt Tô Yên tối sầm lại mất đi ý thức.
......
Tô Yên vừa tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một cung điện xa hoa.
Dạ minh châu, đồ cổ quý hiếm, ghế dựa làm bằng da hổ, khắp nơi chỉ xuất hiện hai chữ xa hoa.
" Leng keng, ký chủ hãy tiếp thu ký ức."
Đây là thế giới tu tiên, có hai môn phái lớn đối đầu với nhau, môn phái Khanh Ngọc Sơn nghiễm nhiên chính là đại lão ở giới tu tiên này.
Tuyên dương chính nghĩa, thanh tu, đi theo con đường thanh tâm quả dục.
Mà đối đầu với nó chính là Ma giáo không chuyện ác gì không làm.
Thịt cá, Gi*t người như ma, là những người bị đòi đánh đòi Gi*t ở tu tiên giới.
Trùng hợp, nguyên chủ lại là thủ lĩnh Ma giáo.
Một nữ ma đầu Gi*t người vô số, trầm mê nam sắc, thích tàn nhẫn ђàภђ ђạ người đến ૮ɦếƭ.
Khi Tiểu Hoa đọc được tư liệu về nữ ma đầu này còn không nhịn được kích động thay cho ký chủ nhà mình.
Oa, tốt quá đi.
Không phải sau này được hoành hành ngang ngược muốn làm gì thì làm rồi sao?
Sau đó..., Tô Yên chớp chớp mắt khó hiểu hỏi, "Tiểu Hoa, tư liệu chỉ có thế thôi à?"
"Dạ, ký chủ, nhiệm vụ lần này ngài phải tự mình thăm dò. Khi ngài kích phát được một sự kiện nào đó thì sẽ có được một bộ phận ký ức."
"Vậy tôi bám vào cơ thể này thì phải thực hiện nguyện vọng gì để trao đổi?"
"Giữa dàn nam sủng đông như kiến của ngài có một người tên là Tiểu Dụ, phải song tu với hắn! Hệ thống nhắc nhở, trong vòng một tuần ngài phải hoàn thành xong nhiệm vụ vĩ đại nài!"
Tô Yên mờ mịt, "Tiểu Dụ?"
"Ây da, ký chủ, thật trùng hợp, Tiểu Dụ chính là nam chính của thế giới này và là mục tiêu công lược đóa~"Tiểu Hoa trưng ra bộ dáng kinh ngạc.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tô Yên đột nhiên nói: "Tôi có rất nhiều nam sủng à?"
"Căn cứ vào thống kê thì một năm nay ngài đã ςướק được 103 vị nam sủng. Tiểu Dụ là một trong số đó."
"Một năm nay á? Vậy là mấy năm trước cũng có sao?"
"Đúng vậy, ba năm trước ngài ςướק được 408 vị nam sủng, nhưng mà trong số đó đã ૮ɦếƭ mất một nửa. Một nửa thì bị chơi đến mức tàn đời hoa, nguyên chủ cảm thấy không thú vị nữa nên thả luôn."
Tô Yên yên lặng duỗi tay sờ sờ người nhỏ giọng nói: "Cơ thể này cũng trâu bò thật."
"Ký chủ, em mong ngài không nghĩ bậy bạ, cơ thể này vẫn còn trong trắng nhé."
"Hở?"
"Nguyên chủ có tính cách cực kì tàn nhẫn, nàng đã ђàภђ ђạ họ đến ૮ɦếƭ, cái thứ gọi là chơi tàn đời hoa có nghĩa là.... dùng n loại hình tra tấn."
Tô Yên lại im lặng.
"À."
Sau khi hiểu hết đống tin tức này, nàng liền bước xuống giường.
Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người.
Bộ đồ màu đỏ rực chói mắt như ẩn như hiện toát ra cảm giác kiêu ngạo và vô cùng quyến rũ.
Nhưng mà bộ đồ này... có cổ áo hơi rộng thì phải.
Lớp lụa mỏng lại trượt xuống, nàng vươn tay kéo nó lên bả vai.
Nhìn trái nhìn phải, tất cả đám tỳ nữ đều cúi đầu, bộ dáng nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu lên.
"Người đâu."
Vừa cất lời, một tỳ nữ lập tức quỳ xuống mặt đất, "Giáo chủ có gì phân phó?"
"Ừm... đưa nam sủng tên Tiểu Dụ đến đây."
"Tuân lệnh."
Giọng nói của Tô Yên rất mềm mại, hoàn toàn không có sát khí hay sắc bén nào.
Nhưng tỳ nữ này vẫn không hết lo sợ, vội vàng đồng ý rồi lui ra ngoài.
Tỳ nữ kia vừa đi thì bụng Tô Yên lại réo ọc ọc.
Đói bụng.
Sau đó nàng chỉ một tỳ nữ khác, "Ngươi đi lấy chút thức ăn về đây."
Tỳ nữ cung kính đáp lời, "Tuân lệnh!"
Nói xong, tỳ nữ kia liền lui xuống.
Một lát sau, tỳ nữ đầu tiên cúi gằm đầu bước vào.
Sau lưng nàng là một vị nam tử mặc bạch y đẹp tựa như một bức tranh.
Ngẩng đầu nhìn lại, khí chất thoát tục, mang đến cảm giác cực kỳ nho nhã, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến cho người ta cảm nhận được cái gì gọi là an bình, là vui vẻ.
Tầm mắt Tô Yên dừng lại một chút, hai mắt lóe lên sự chờ mong.
Nam tử nọ ngẩng đầu lên, diện mạo tuấn tú, khi nhìn vào sẽ thấy như đang ngắm một bức tranh thủy mặc, không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tô Yên giơ tay sờ иgự¢ mình, ừm, vị trí này dường như đang đập càng lúc càng nhanh/
Ngay úc này, Tiểu Hoa lên tiếng, "Leng keng, nam chính, Tiểu Dụ. Nghèo rớt mồng tơi, không cha không mẹ, pháp lực rất yếu, trong một lần vô tình bị nữ ma đầu tia trúng, trực tiếp bắt cóc về Ma giáo."
Tỳ nữ kia quỳ một đầu gối xuống đất, cung kính nói: "Giáo chủ, nam sủng mà người muốn đã được mang tới."
Tô Yên dùng đôi mắt to tròn nhìn người ta chằm chằm, nhìn đến nỗi suýt nữa là dính vào mặt hắn luôn.
Sau đó mới nói: "Tên của ngươi là gì?"
Cô coi như không thấy và bỏ qua đống thoại luyên thuyên trước đó của Tiểu Hoa.
Người nọ ngẩng đầu đối diện với Tô Yên, "Tiểu Dụ."
Tô Yên suy nghĩ, "Ngư?"
"Dụ." (1)
Sau khi nghe rõ tên của hắn, Tô Yên vô thức nhớ lại một kí ức xa xôi nào đó, nàng nhìn người đang đứng ở dưới kia, bóng dáng của hắn như hòa thành một với đứa trẻ mới bảy tám tuổi trong đầu.
Nàng thấp giọng nói gì đó, nhưng âm thanh ấy quá nhỏ, chỉ có mình nàng mới nghe được.
-
Ngư (-鱼) và Dụ (-喻) hai từ này có cách phát âm gần giống nhau (Yú - Yù)