Nhiều người như vậy, bọn họ lại cách xa nhau như vậy, ôm nhau đều là hy vọng xa vời.
Ánh mắt Tô Yên vẫn luôn nhìn về phía Donner, cô cũng nhìn thấy những sợi chỉ màu xanh đang bò lên trên cổ anh, cũng nhận ra lúc này anh rất suy yếu.
Cô cảm thấy có chút bất an,
"Tiểu Hoa, anh ấy sao vậy? Vì sao đuôi cá lại biến thành chân? Còn sợi chỉ màu xanh trên cổ anh ấy là thứ gì?"
Đông, đông, đông... từng tiếng chuông vang lên
Tiếng thứ bảy, tiếng thứ tám...
Beres cười đi theo Tô Yên, "Sao vậy? Sao em lại không tiếp tục nhảy? Nhảy với tôi không vui sao?"
Tiểu Hoa nhanh chóng tìm tòi rồi báo cáo với cô, "Ký chủ! Ngài ấy uống thuốc để biến đuôi cá thành hai chân, nhưng ngài ấy chỉ có hai mươi tư giờ để nghe ngài nói em vĩnh viễn yêu anh, nếu không ngài ấy sẽ biến thành một vũng bùn. Sợi chỉ trên cổ ngài ấy là..., ký chủ, không kịp rồi, ngài ấy sắp ૮ɦếƭ! Đã tới giờ! Ký chủ, không còn kịp nữa rồi!! "
Đông!
Ngay khi Tiểu Hoa nói xong thì tiếng chuông thứ mười một đã vang lên.
Lúc này Beres thấy Tô Yên vội vàng như vậy bèn cầm lấy cổ tay cô, "Em sao vậy? Tôi thấy em rất sốt ruột."
Tô Yên dừng bước, cô nhìn Donner cách cả một biển người, nhìn những sợi chỉ màu lục đâm kia bò lên trên khuôn mặt của anh.
Hơn nữa còn đang nhanh chóng lan ra.
Tô Yên gấp gáp nhìn chằm chằm, không biết trong mắt có cảm xúc gì.
Một tia sáng hiện lên, cô nắm chặt lắc tay, nhắm mắt lại, phát ra một giọng nói thâm trầm, "Dừng."
Tiếng chuông thứ mười hai chưa kịp vang lên thì tất cả mọi thứ trong thế giới này đã dừng lại.
Núi, sông, con người, âm nhạc, tất cả mọi thứ đều dừng lại.
Thời gian đình chỉ chuyển động.
Ở thế giới này, người duy nhất còn có tư tưởng là Tô Yên, à đâu, còn cả Tiểu Hoa trong đầu cô nữa
Tiểu Hoa khi*p sợ không nói ra lời.
Nếu nó có thân thể thì chỉ sợ đã run rẩy co vào trong một góc.
Ông trời.
Thế giới yên lặng?!
Năng lực được thần ban ân mà chỉ có chín vị Chủ Thần mới có được??
Tô Yên đã bị mất mảnh nhỏ Chủ Thần nên không thể sử dụng thần lực mà.
Nhưng, thế giới này rõ ràng đã dừng lại!
Tiểu Hoa run run rẩy rẩy, "Ký, ký chủ? Đây là ngài làm sao ạ?"
Khuôn mặt Tô Yên trắng bệch, cô mím môi khẽ trả lời, "Ừ."
Tô Yên đi từng bước tới gần Donner.
Cô lẩm bẩm,
"Tinh thần lực của tôi quá yếu nên thời gian dừng lại sắp hết rồi."
Cô vừa nói vừa bước nhanh hơn.
Bùm!
Tiểu Hoa nhớ tới câu nói giới thiệu về Tô Yên trong sách.
Chưa làm Chủ Thần, đã là thần.
Năng lực mà chỉ Chủ Thần có được mà Tô Yên đã có từ lúc sinh ra!!
Chả trách cô là người đứng đầu trong số chín vị Chủ Thần
Chỉ là lúc này đã không cho phép nó miên man suy nghĩ.
Tô Yên chạy tới trước mặt Donner, "Tiểu Hoa, tôi phải làm gì?"
Tiểu Hoa cố gắng để giọng nói của mình không lộ ra sự run rẩy và sùng bái, "Ngài ấy phải nghe thấy câu em vĩnh viễn yêu anh của ngài. Nếu không ngài ấy sẽ hóa thành một vũng bùn."
Cô vừa bước tới trước mặt Donner thì...
Tí tách, một giọt nước dung nhập vào trong biển sâu.
Âm nhạc du dương vang lên, thời gian tiếp tục trôi đi.
Tô Yên ôm Donner, ánh mắt nghiêm túc, "Em sẽ vĩnh viễn yêu anh."
Cô vừa nói xong thì tiếng chuông thứ mười hai cũng vang lên.
Donner không biết Tô Yên xuất hiện trước mặt anh bằng cách nào mà chỉ cho rằng đây là ảo giác trước khi ૮ɦếƭ của mình.
Nếu đây là ảo giác, thì anh cũng muốn ૮ɦếƭ bằng cách này.
Anh nâng tay lên dựa đầu vào vai Tô Yênm "Anh sẽ nhớ rõ lời mà em nói."
Giọng nói khàn khàn khó nghe phát ra.
Anh phát hiện ra trái tim của mình đã dần dần sống lại, mà sợi chỉ màu lục đậm kia cũng dần dần rút đi.
Anh ngây người ôm lấy Tô Yên một lúc lâu.
Cho đến khi mọi người vây xung quanh vỗ tay chúc mừng.
Lúc này anh mới biết đây là sự thật.
Lời Tô Yên nói lúc nãy cũng là sự thật.
Khóe môi tái nhợt khẽ cong lên lộ ra một nụ cười.
Không nghĩ tới cô sẽ nhận ra mình, cho dù không có đuôi cá, tóc và mắt biến thành màu đen cô vẫn nhận ra.
Tô Yên mím môi, "Vì sao anh lại trở nên suy yếu như vậy?"
Cô vừa hỏi vừa nói chuyện với Tiểu Hoa, "Không phải em nói tôi chỉ cần nói tôi vĩnh viễn yêu anh ấy thì anh ấy sẽ không sao à? Vì sao anh ấy vẫn suy yếu như vậy."
Tiểu Hoa nhẹ nhàng run lên, "Ký chủ, ngài yên tâm, ngài ấy không sao, nhưng chắc phải nghỉ ngơi một thời gian."
Tô Yên nghe vậy mới hơi hơi yên tâm.
Dường như Donner cũng không quan tâm tới thân thể của mình vì anh đang tò mò một chuyện, "Sao em lại nhận ra đây là anh?"
Tô Yên khó hiểu, "Anh rất khó nhận ra à?"
Lúc này, Cổ Vương và Tiểu Hồng đang hóng hớt trên nóc nhà cũng bàn tán
"Tê tê tê tê tê?"
Người này là ai vậy, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, không biết con cá kia về thấy vậy có ăn thịt người này luôn không?
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Sao ông biết được, hỏi hỏi cái gì.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê."
Hừ, tốt quá, Tô Yên vứt bỏ con cá kia rồi! Ai bảo anh ta độc ác như vậy, muốn ăn cả tớ.
Cổ Vương, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Dựa theo cái tính cách của con cá kia thì nói không chừng sẽ ăn luôn ca Tô Yên và người này.
"Tê tê tê tê tê!"
Tớ muốn liều mạng với anh ta!
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng?"
Cậu đánh lại con cá kia không?
Vừa nghe Cổ Vương nói, Tiểu Hồng lập tức héo. Nó vẫn còn cảm thấy đau mỗi khi nhớ tới ngày hôm đó.
"Tê tê tê tê tê."
Không đánh lại.
Cổ Vương nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của Tiểu Hồng nên càng ghét bỏ
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."
Về sau ông đây che chở cậu, bị ai bắt nạt thì nói với ông, ông sẽ bò vào trong cơ thể nó ăn luôn.
Tê tê?!
Tiểu Hồng nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, sao nó lại quên Cổ Vương được chứ?
Tuy nó chưa từng nhìn thấy Cổ Vương nhưng điều này cũng không gây trở ngại chuyện nó cảm kích Cổ Vương, đúng là anh em tốt.
Sau đó, một Cổ Vương một rắn độc tiếp tục nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
Nói chán rồi tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Bữa tiệc long trọng này vội vàng kết thúc, mọi người cũng biết công chúa có người mà mình yêu
Bọn họ sẽ kết làm vợ chồng.
Mười ngày trôi qua, vườn hoa trong lâu đài, mùa xuân tới, vạn vật sống lại.
Tô Yên ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói chuyện với Tiểu Hoa, "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa?"
"Rồi ạ, mười ngày trước ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, truyện cổ tích《 Người đẹp và quái vật 》 đã kết thúc."
"Vậy tôi có thể ở lại thế giới này không?"
"Dạ... ký chủ, rất kỳ quái, thật ra ngay lúc kết thúc nhiệm vụ thì ngài đã phải rời khỏi thế giới này nhưng mà..."
Tiểu Hoa không nói câu tiếp theo nhưng cả hai đều hiểu
Nhưng mười ngày trôi qua mà Tô Yên vẫn không có dấu hiệu rời khỏi thế giới này.
Lý do là gì?
Tô Yên ăn hoa quả, Tiểu Hồng đeo lục lạc đang đuổi theo một con bướm trên mặt cỏ.
Nghe rất là thú vị nhưng thật ra Tiểu Hồng vừa xuất hiện thì tất cả động vật đều sợ chạy biến mất.
Lúc Tô Yên và Tiểu Hoa không biết lý do thì Donner đã đi tới trước mặt cô.
Anh thấy Tô Yên đang thất thần bèn ôm cô rồi hôn hôn mấy cái, "Em đang nghĩ gì vậy?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Donner.
Bỗng nhiên, một ngôi sao năm cánh không xuất hiện từ đầu thế giới lại đột nhiên xuất hiện, trong đó ba cánh sao đã sáng lên.
Cô ngây cả người.
Tiểu Hoa lập tức cao giọng nói, "A! Ký chủ, em biết nguyên nhân rồi."
"Là gì?"
"Ký chủ, lúc chúng ta đi vào thế giới cổ tích này đã xảy ra một chút trục trặc nên làm không gian vặn vẹo, làm hai truyện cổ tích xen lẫn vào với nhau."
"Vậy ngôi sao này là sao."
"Đúng vậy, ký chủ, thật ra Donner không ở trong truyện cổ tích này mà là nam chính ở một truyện khác, ngài không yêu Beres mà yêu Donner, thế giới này có hai nam chính, ngài lựa chọn Donner nên ngài ấy là đối tượng công lược của ngài."
Cho nên... nam chính Beres cứ như vậy mà bị loại.
"Ký chủ, ngài đã làm ba cánh sao sáng lên nên bây giờ chỉ cần thực hiện một nguyện vọng của nam chính là hoàn thành nhiệm vụ!"
Tô Yên ngoan ngoãn đồng ý, "Tôi hiểu rồi."
Sau khi nói xong thì cô lại có chút tò mò, "Tiểu Hoa."
"Dạ?"
"Donner ở trong truyện nào?"
Tô Yên có chút tò mò, cô chưa từng đọc truyện nào nói về chủng tộc người cá ăn thịt người?
Tiểu Hoa do dự, "À ừm, truyện kinh dị 《 Người cá ăn thịt người hủy diệt thế giới 》"
Tô Yên dừng một chút, "Vậy, vậy cuối cùng thế nào?"
"Ngài ấy Gi*t quá nhiều người nên cảm thấy nhàm chán, quay về biển sâu. Mọi người trong quyển sách đó cho rằng người cá ăn thịt người đã tử vong nên bắt đầu ăn mừng, chuyện xưa kết thúc, trước khi Donner rời đi còn ăn một bữa."