Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 90

Tác giả: Tần Nguyên

Bây giờ chỉ vì cô gái kia, một con người!
Làm Donner nói ra câu nói này.
Lời vừa ra khỏi miệng liền trở nên hèn mọn nhưng lại làm vu sư cảm thấy đau lòng.
Vu sư thở dài, bà cầm lấy một cái túi rồi nói: "Đi thôi, ta đưa con đi."
Donner lộ ra một nụ cười nhợt nhạt chẳng sợ bây giờ mỗi bước đi đều đau đến nỗi làm tim anh run rẩy
"Cảm ơn người."
...........
Lâu đài cổ, yến hội đã bắt đầu.
Tiếng chuông lúc 10 giờ vang lên.
Tô Yên mặc lễ phục hoa lệ bước xuống từ trên cầu thang làm mọi người dù đang ăn uống hay đang nhảy múa đều kinh diễm.
Cô vừa đi xuống thì đã có không ít người bước tới ca ngợi, "Công chúa thật xinh đẹp."
"Không nghĩ tới trong tòa lâu đài cổ này lại có một vị công chúa xinh đẹp mỹ lệ đến vậy."
Tô Yên đứng nhìn mọi người xung quanh như đang tìm kiếm một người nào đó.
Trên nóc nhà, Tiểu Hồng cuốn một viên gạch sang nơi khác để nhòm xuống phía dưới.
Trên đầu nó, Cổ Vương cũng khó có khi tỉnh lại nên bắt đầu đánh giá, "Mắng mắng mắng mắng."
Cũng không tệ lắm.
Âm nhạc du dương vang lên, Tô Yên trở thành tiêu điểm trong cả tòa lâu đài cổ, lễ phục màu vàng nhạt, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Cô đi lại trong đám người, cũng coi những bàn tay mời cô khiêu vũ kia như không khí.
Tô Yên nhìn toàn bộ người ở đây.
Donner đâu?
Vừa nghĩ cô vừa nhìn về phía đồng hồ, lúc này đã là mười một rưỡi rồi mà anh vẫn chưa tới.
Bên cạnh, có hầu gái lặng lẽ đi tới cung kính nhắc nhở, "Công chúa, đây là sinh nhật của ngài nên dù thế nào công chúa cũng phải tìm một người để khiêu vũ cùng. Nếu không mọi người sẽ cho rằng công chúa ngạo mạn và vô lễ."
Lúc này Tô Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hầu gái kia.
Vì sao cô lại tổ chức bữa tiệc này?
Chính là bởi vì đây là nhiệm vụ cuối cùng, muốn làm mọi người biết đến sự tồn tại và lễ nghi cao quý ưu nhã của một vị công chúa.
Cho nên điệu nhảy này không thể không nhảy.
Ngay lúc này lại có một giọng nói truyền đến, "Công chúa điện hạ xinh đẹp, tôi có thể vinh hạnh được nhảy một điệu với em không?"
Tiếng nói tràn đầy từ tính, cô vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy Beres Bieber mặc một cái áo bành tô màu đen đang cúi đầu đặt tay lên иgự¢.
Cực kỳ thân sĩ, cũng cực kỳ anh tuấn.
Tối nay có không ít cô gái nhìn về phía Beres.
Khi người anh tuấn nhất mời người xinh đẹp nhất nhảy một điệu thì tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ và đó là lẽ đương nhiên.
Tô Yên im lặng nhìn xung quanh, khi thấy Donner thật sự không tới cô mới gật đầu, "Được."
Một điệu Van hòa âm nhanh chóng vang lên trên sân khấu.
Tiếng nhạc du dương cũng lập tức trở nên vui tươi hơn,
Người xung quanh cũng sôi nổi dừng lại để sân khấu cho hai người.
Beres cười dịu dàng nhìn Tô Yên, sau đó hắn ta nói: "Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi có mắt không tròng nên không biết con quái vật kia lại là một vị công chúa xinh đẹp đến vậy."
Tô Yên không nói gì, cô chỉ chú ý nhảy và những người xung quanh.
Nhưng mà dường như Beres có nhiều lời muốn nói nên hắn ta đã nhân cơ hội này để nói hết, "Công chúa điện hạ, cô và tôi đều biết nơi này thật sự đã từng có người cá ăn thịt người, hơn nữa công chúa điện hạ là người thả chạy."
Nghe vậy Tô Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta, vừa nghiêm túc vừa khó hiểu nói: "Anh muốn biểu đạt chuyện gì?"
Beres cười lắc đầu, "À không, công chúa, cô không nên nghĩ tôi đang uy Hi*p cô. Tôi chỉ muốn nói tôi sẽ không nói với ai, chuyện này coi như bí mật của hai chúng ta."
Hắn ta cũng có tư tâm.
Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Yên biến thành người thì hắn ta đã thích cô.
Huống chi Tô Yên còn từng cứu hắn ta.
Tô Yên nghe hắn ta nói, cô im lặng một lát rồi lên tiếng, "Đây không phải là bí mật của hai chúng ta, anh đã nói với thôn dân và muốn họ tới đây để Gi*t anh ấy, nhưng thôn dân lại không tin tưởng anh,"
Beres sửng sốt, sau đó nở một nụ cười, "Tôi cũng đã từng gặp rất nhiều công chúa nhưng chưa từng thấy vị công chúa nào thật thà như vậy. Được rồi, tôi xin lỗi."
Tô Yên lắc đầu, "Tôi không cần anh xin lỗi."
Bởi vì không để bụng nên dù hắn ta có xin lỗi hay cảm thấy áy náy thì cũng chẳng liên quan gì tới cô.
Beres lại hiểu sai ý của Tô Yên, hắn ta cho rằng cô biết chuyện mình thả người cá ăn thịt người chạy là sai nên cô đang cảm thấy có lỗi.
Beres nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Yên an ủi, "Không sao cả, anh ta đã đi rồi."
Tô Yên không hiểu gì nhìn Beres.
Không nói chuyện nữa.
Bởi vì cô phát hiện hắn ta không hiểu lời mà cô đang nói.
Một điệu nhảy mất hơn hai mươi phút.
Nhảy xong đã là mười một giờ năm mươi.
Cô lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Sao Donner lại chưa tới?
Anh nói anh sẽ tới chúc mừng sinh nhật cô mà?
Âm nhạc vẫn không dừng lại, mọi người đã bắt đầu vào sân nhảy làm Tô Yên khó có thể rời sân khấu.
Beres cười, vươn tay, "Công chúa điện hạ, bây giờ có nhiều người như vậy nên khó có thể ra ngoài được, hay là em nhảy thêm một điệu nữa với tôi."
Tô Yên thờ ơ liếc nhìn hắn ra
Beres nhìn Tô Yên im lặng, "Công chúa, nếu em đẩy người để đi ra ngoài thì rất không có lễ phép. Tôi sẽ dẫn em đi ra ngoài, hãy tin tưởng tôi."
Tô Yên nhìn hắn ta, cuối cùng vẫn nhảy. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Dòng sông nhỏ trong lâu đài, đột nhiên có một thứ gì đó vừa rời khỏi mặt nước.
Trên lưng nó còn cõng theo một người.
Đúng là vu sư và Donner.
Donner bước xuống từ trên lưng vu sư.
Bởi vì anh vừa có được hai chân nên bước đi có chút lảo đảo.
Vu sư nhìn tấm thảm trên người Donner, thở dài.
Bà duỗi tay đặt một cái túi vào trong tay anh, bên trong là một bộ tây trang màu bạc.
Donner nhìn Vu sư, gương mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, anh muốn nói cảm ơn nhưng cổ họng lại khàn khàn không nói thành lời.
Vu sư nhìn Donner thở dài, "Con đã không còn là người cá nên cũng không còn giọng nói có thể hấp dẫn những sinh vật khác, nhưng mà con yên tâm, con vẫn có thể nói chuyện khi con có được tình yêu vĩnh hằng."
Donner gật gật đầu, vu sư chỉ vào bộ quần áo này rồi nói: "Vảy cá của con ta đã mài thành phấn rồi se thành sợi tơ, tìm mười con sứa Chức Nữ tốt nhất trong biển sâu để dệt cho con."
Thân thể của Donner bây giờ quá yếu, yếu đến nỗi gió thổi tới cũng có thể ngã xuống.
Donner gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Anh vừa thay quần áo xong đã biến thành một vị hoàng tử cao quý ưu nhã.
Sắc mặt vu sư dần dần trở nên lạnh nhạt, "Từ nay về sau, con không còn là người cá ăn thịt người nữa, chúng ta không còn quan hệ gì, ta cũng chỉ có thể giúp con đến đây, đi đi, đi tìm tình yêu của con đi."
Donner xoay người đi về nơi có người đang đợi anh.
Vu sư đột nhiên nghĩ đến chuyện gì bèn cao giọng nói, "Sắp tới 24 tiếng rồi, khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, nếu con không thể lấy được lời hứa mãi yêu của cô ấy thì con sẽ ૮ɦếƭ!"
Bây giờ đã mấy giờ rồi?
Mười một giờ bốn mươi phút.
Vu sư biến sắc.
Mà Donner đã dần dần biến mất trong bóng tối.
Donner đi rất chậm, vừa đi vừa vịn vào tường hoặc thân cây, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán.
Mỗi bước đi đều giống như đi trên dao nhọn là cảm giác thế nào?
Đau đến xuyên tim.
Anh đi được một lúc thì lại phải dừng lại để mình không ngất giữa đường.
Càng tới gần lâu đài thì càng nghe rõ tiếng nhạc tiếng cười trong đó.
Donner vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tô Yên đang khiêu vũ với Beres.
Cô rất xinh đẹp, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Cô làm gì đều cực kỳ nghiêm túc.
Bước đi cũng không vụng về như trước mà trở nên thành thạo hơn.
Donner nắm chặt tay rồi lại buông ra, anh đỡ cửa, nụ cười nhợt nhạt trên mặt dần dần biến mất.
Dường như cô đang rất vui vẻ.
Mà anh lại giống như một người ngoài đứng nhìn cô hạnh phúc.
Cô ấy sẽ yêu anh bao lâu?
Nếu cô ấy còn yêu những người khác thì chi bằng ngay từ đầu không nên có được.
Donner chịu đựng sự đau đớn khi vảy cá biến mất, vậy mà bây giờ lại trở nên do dự.
Kim đồng hồ đã sắp chạy tới mười hai giờ.
Thời gian của anh cũng đã sắp kết thúc, nhưng anh lại không thể lên tiếng
Cô gái mà anh yêu đang được mọi người theo đuổi, lấp lánh tỏa sáng trên sân khấu.
Đông.
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên
Donner ngơ ngẩn nhìn Tô Yên.
Trong đôi mắt màu đen chỉ có một mình cô.
Tô Yên nghe thấy tiếng chuông lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Cô thấy một người con trai tóc đen mắt đen mặc tây trang màu bạc đứng trước cửa.
Vừa nhìn người này là biết không phải là người cá, nhưng Tô Yên biết anh là Donner.
Bởi vì chỉ có Donner mới dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Cô dừng bước, đẩy Beres ra rồi chạy ra bên ngoài.
Đông.
Tiếng chuông thứ hai vang lên.
Donner cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu lan tràn từ trái tim, vô số sợi chỉ màu lục đậm bò khắp cơ thể, bây giờ đã đi tới gần cổ anh.
Anh biết cô nhìn thấy anh, cũng đang chạy về phía anh.
Cô gái của anh đang chạy về phía anh.
Chỉ là.
Trong sân có quá nhiều người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc