Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 88

Tác giả: Tần Nguyên

Câu nói tiếp theo Tiểu Hoa cũng không nói ra được.
Vậy mà cái gì hả?
Vậy mà ký chủ của nó nhanh chóng thay lòng đổi dạ, vừa gặp được người cá kia đã bị câu mất hồn.
Hơn nữa còn không quan tâm tới nam chính Beres, thậm chí còn ghét bỏ người ta.
Số câu nói chuyện với nam chính có thể đếm bằng đầu ngón tay.
Tô Yên nghe Tiểu Hoa blah blah lên án.
Đợi Tiểu Hoa nói hết thì Tô Yên mới lên tiếng
"Hửm, tôi không nói với em à?"
"Nói gì ạ?"
"Donner là Quân Vực mà."
Tiểu Hoa ngây người
Cái gì cái gì vậy hả?
"Không, không phải lúc trước ký chủ nói nam chính là Quân Vực sao ạ?"
Tô Yên lắc đầu, "Tôi cũng không biết vì sao nhưng trong thế giới này Donner là Quân Vực, Beres không phải."
"Vậy, vậy Beres là ai?"
"Tôi không biết."
Do Beres không phải Quân Vực cho nên Tô Yên mới biểu hiện nhàn nhạt, bởi vì kia chỉ là một người xa lạ không liên quan gì tới cô đúng không?
Sự tức giận trong lòng Tiểu Hoa lập tức bình ổn.
Chậc, chả trách ký chủ đối xử với người cá kia như bảo bối.
Cho dù biết người cá kia không phải là người tốt nhưng vẫn đối xử như lúc ban đầu.
Sau khi Tiểu Hoa suy nghĩ nửa ngày thì nó đã chốt lại được một câu, hừ, đúng là sắc đẹp làm hỏng việc
Nhắc tới Quân Vực, Tiểu Hoa liền tò mò, "Ký chủ, hình như thanh mai trúc mã của ngài cũng không nhận ra ngài."
Tô Yên gật gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau rồi."
"Cũng hai trăm nghìn năm rồi."
"Ký chủ, em biết ngài trở thành Chủ Thần đã được hai trăm nghìn năm."
"Đúng vậy."
"Cho nên... sau khi ngài trở thành Chủ Thần thì hai người không gặp nhau nữa à?"
"Ừm."
Hai trăm nghìn năm đấy, dù tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng đã bị mài sạch sẽ.
Huống chi ký chủ và Quân Vực chỉ quen biết nhau lúc nhỏ.
Tiểu Hoa hỏi, "Ký chủ, ngài có đau lòng vì Quân Vực quên mất ngài không?"
Tô Yên suy nghĩ một lát rồi trả lời, "Không."
"Vì sao ạ?"
"Ừm..."
Tô Yên cẩn thận suy nghĩ, cô khẽ nhíu mày, "Quá trình rất phức tạp nên không thể nói trong thời gian ngắn được. Tôi là Chủ Thần nên có rất nhiều việc phải làm, anh ấy cũng vậy, cũng có việc phải hoàn thành."
Tiểu Hoa mở to mắt, "Ký chủ, ngài là Chủ Thần mà, còn là Chủ Thần đứng đầu nữa, hơn nữa... Quân Vực kia... còn có người dám bắt ngài ấy làm việc sao?"
"Có."
"Ai vậy ạ?"
"Quy tắc."
"Dạ?"
"Không thể vi phạm quy tắc.."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa nghe được một câu nói nghiêm túc mà lại thâm trầm từ Tô Yên.
Nó bừng tỉnh, Tô Yên không phải là ký chủ ngoan ngoãn nghe lời mà là vị Chủ Thần đứng trên trăm triệu người, là người đứng đầu Cửu Trọng Thiên
Tiểu Hoa hoảng hốt, vậy nên lại không nhịn được hỏi một câu, "Vậy, ký chủ, nếu quy tắc muốn ngài phải hy sinh một thứ rất quan trọng thì sao? Vậy ngài cũng sẽ làm sao?"
Tô Yên nghe vậy ngẩn người, cô lắc đầu, "Sẽ không."
"Ngài không làm? Vậy không phải đã vi phạm quy tắc sao ạ?"
Tô Yên im lặng thật lâu, "Tiểu Hoa."
"ÂnDạ?"
"Vì sao tôi lại phải làm khó bản thân mình chứ?"
Sao nó lại quên chuyện này chứ?! Tô Yên là người đứng đầu của chính vị Chủ Thần, bản thân ngài đã là người chế tạo quy tắc rồi mà.
Tiểu Hoa run rẩy, cảm thấy nó đã ôm được một cái đùi vàng siêu to siêu khổng lồ, "Vậy Quân Vực thì sao ạ?"
"Anh ấy không ở trong quy tắc của thiên địa, không chịu sự quản thúc của thiên địa."
Nếu Tô Yên là người đứng đầu của chín vị Chủ Thần, là người giữ gìn quy tắc, chế định quy tắc thì Quân Vực lại là người đứng ngoài vùng quy tắc này.
Giống như việc anh là bào thai chín trăm năm, năm nghìn năm anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, quỹ đạo trưởng thành của anh vốn đã khác những người bình thường.
Tiểu Hoa im lặng không hỏi thêm.
Nhưng mà có một chuyện nó chắn chắn, ký chủ đối xử với Quân Vực khác biệt với những người khác.
Nếu không thì ngài sẽ không đeo cái lắc tay kia lâu như vậy.
Hơn nữa... ký chủ càng ngày càng quan tâm đến Quân Vực hơn.
Nó bắt đầu nhớ lại những tư liệu giới thiệu về Tô Yên và những vị Chủ Thần khác, trong đó có ghi lại đặc điểm, khen chê lẫn lộn
Khi Tiểu Hoa đọc những tư liệu này đều luôn cảm thán, bọn họ đúng là những người được trời cao ưu ái.
Người bình thường căn bản không cùng cấp bậc với họ.
Nhưng trong tờ giấy giới thiệu về Tô Yên thì chỉ có một câu.
" Chưa làm Chủ Thần, đã là thần. "
Bảy chữ vô cùng đơn giản nhưng lại làm Tiểu Hoa ngây người mất nửa ngày
Cái gì gọi là chưa làm Chủ Thần, đã là thần?
Dù Tô Yên không vào Cửu Trọng Thiên, dù không làm Chủ Thần đứng đầu trong chín vị Chủ Thần thì cô vẫn là thần
Một giới phàm thai, thế nhưng là thần.
Vũ trụ hồng hoang, muôn vàn thế giới, từ khi thiên địa hình thành tới hiện tại, chỉ có một người
Cô là đứa con mà thiên địa yêu thương, sự tồn tại của cô đã làm bao nhiêu người đỏ mắt?
.......
Cả buổi sáng Tô Yên đều nằm ngủ trên giường.
Tiểu Hồng sẽ ngẫu nhiên bò dạo một vòng.
Chẳng sợ biết Donner không có ở đây khi nhưng nhìn thấy cái bồn tắm kia nó vẫn vòng qua lối khác
Không có lý do, chỉ vì vừa nhìn thấy đã cảm thấy đau cả đuôi!
Vậy Donner Jane đã đi đâu?
Anh bơi ngược theo dòng sông tới biển sâu.
Chờ đến khi anh đến nơi thì trời cũng vừa mới sáng.
Đuôi cá màu bạc hơi hơi đong đưa trong dòng nước.
Anh vừa xuất hiện thì tất cả những động vật còn sống ở đây đều đã chạy từ khi còn cách tám trăm mét.
Ha hả, những người bên ngoài không biết thằng nhãi này nhưng bọn họ biết.
Thằng nhãi này không nhận người thần, nó vừa xuất hiện thì tất cả vật sống đều phải chạy trốn, nếu không thì cũng đừng trách.
May mà người cá ăn thịt người này chỉ có một mình nó và một người già nua ngốc dưới biển sâu.
Nếu không thì bọn họ đã xong đời từ lâu.
Chỉ là không biết mấy tháng nay thằng nhãi này đi đâu.
Chúng nó vừa vui mừng được một thời gian thì lại quay về.
Ai! Ai là người thả ra?!
Donner cũng không thèm để ý đến những sinh vật này
Quả nhiên không bằng một phần một trăm của sư tử ngốc nhà anh.
Anh vừa nghĩ vừa nhanh chóng bơi xuống nơi sâu hơn nữa, tới một huyệt động cổ xưa.
Vừa đi vào chỉ thấy một mảnh đen nhánh, nhưng càng đi sâu vào thì lại càng sáng ngời.
Cho đến khi đi đến tận cùng bên trong mới phát hiện ra bên trong có người ở.
Giường làm bằng vỏ sò, còn có một cái bàn không biết làm từ thứ gì. Trên bàn đặt đầy những thứ không biết tên.
Một người cá ăn thịt người đang đứng trước bàn, cái đuôi cũng có màu bạc chỉ là màu sắc đã hơi tối đi, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Người cá kia nghe thấy tiếng động nhìn qua, một đôi mắt màu lục đậm không khác Donner là mấy.
"Khó được."
Giọng nói già nua nhưng vẫn dễ nghe.
Donner bơi tới trước mặt người này rồi gọi: "Vu sư."
Ngữ khí không tính là cung kính nhưng lại ôn hòa và khiêm tốn.
Vu sư gật gật đầu rồi hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Donner là người cá ăn thịt người cuối cùng, hai người cũng đã sống ở đây với nhau mấy trăm năm.
Donner rất ít xuất hiện nhưng khi xuất hiện thì chắc chắn sẽ có việc muốn nhờ.
Donner cong môi cười
"Con từng đọc một quyển sách của người, trên đó ghi lại người cá có thể biến đuôi thành hai chân sống trên mặt đất."
Vu sư nhìn Donner, giọng nói già nua, "Xem ra chuyến đi này của con gặp không ít chuyện."
Donner nhớ tới Tô Yên, nụ cười càng thêm dịu dàng, "Xem như là vậy."
Nói rồi anh hỏi lại, "Vu sư có thể điều chế loại thuốc kia không?"
Vu sư thả đồ đang cầm trong tay xuống, bà nhìn Donner.
Hai người đối diện thật lâu, cũng không nói với nhau điều gì.
Khuôn mặt của vu sư càng ngày càng trở nên nghiêm túc,
Mà Donner vẫn cười nhạt như lúc ban đầu.
Hai người đối diện làm không khí tràn đầy nặng nề.
Không biết qua bao lâu vu sư mới nói: "Nếu con đã đọc được quyển sách đó thì con cũng biết cái giá phải trả la gì."
Donner cười nhạt, "Vâng, từ giây phút con biến thành người, con sẽ không phải là người cá nữa, cũng không thể biến thành người cá, mỗi bước đi sẽ đau đớn như đi trên dao nhọn."
Vu sư gấp gáp nhìn anh chằm chằm, "Loại thuốc này phải có một người thực sự yêu con."
"Con biết."
Vu sư lại tiếp tục nói: "Con có hiểu không?! Con người thích chân trong chân ngoài, một trăm năm sinh mệnh bọn họ có thể yêu nhiều người, nhưng mà còn con, mỗi ngày con tồn tại đều phải dựa vào tình yêu của người đó, nếu người đó thay lòng đổi dạ thì con sẽ ૮ɦếƭ!"
Donner vẫn cười nhạt, "Con biết."
Vu sư tức giận nhìn anh, "Con là người cá ăn thịt người, con là tai nạn. Con không phải là mỹ nhân ngư, con cho rằng sau khi người kia biết thân phận của con vẫn sẽ yêu con sao?!"
"Cô ấy sẽ."
Bởi vì cô đã biết.
Nhớ tới hình ảnh Tô Yên nắm tay anh ngủ là trái tim anh mềm nhũn.
Anh muốn ở bên cạnh cô.
Vu sư thấy anh kiên quyết như vậy nên đành thở dài một hơi.
"Xác định rồi?"
"Vâng"
Vu sư im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Chờ hai tiếng, loại thuốc này rất cổ xưa nên hơi khó điều chế."
"Cảm ơn, vu sư."
Donner ngồi ở mép giường lẳng lặng chờ đợi.
Anh nhìn cái đuôi màu bạc của mình.
Nếu có người hỏi anh thích nhất bộ phận nào trên cơ thể?
Đại khái, anh sẽ trả lời là đuôi cá.
Vì sao?
Bởi vì độc nhất vô nhị, kiên cố không phá vỡ nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc