Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 85

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên quay lại đi đến trước mặt Donner.
Anh còn chưa kịp thu móng tay sắc bén lại, bên trên còn dính máu tươi.
Từng giọt máu tí tách nhỏ xuống đuôi cá.
Donner cứng người lại, không biết phải làm gì.
Đôi mắt màu lục đậm đôi mắt nhìn Tô Yên, chỉ nhìn cô mà không nói một câu.
Tô Yên chớp chớp mắt hỏi, "Anh có bị thương không?"
"Không."
Tiếng nói của Donner vẫn dễ nghe như trước.
Tô Yên gật gật đầu, cô tiếp tục hỏi, "Anh ta nói anh không phải là mỹ nhân ngư."
Donner căng thẳng lên tiếng, "Đúng vậy."
Tô Yên lại gật gật đầu.
Trong đầu, Tiểu Hoa vừa nghe thấy Beres kia nói tới người cá ăn thịt người thì đã nhanh chóng tra ra được tất cả tư liệu.
Hơn nữa còn báo cáo đầy đủ với ký chủ của mình, "Ký chủ, ký chủ! Người cá ăn thịt người tượng trưng cho bóng tối, tà ác, bất hạnh, tai nạn, đuôi cá màu bạc, đôi mắt màu lục đậm, máu cũng là màu lục đậm, nếu gặp phải người cá ăn thịt người thì tỉ lệ sống là không."
Tiểu Hoa bi phẫn muốn ૮ɦếƭ, nó biết ngay mà, người này không phải là thứ gì tốt!
Có mỹ nhân ngư nào ăn bít tết chín ba phần hả?
Mà lại còn ăn nhiều như vậy nữa chứ?!
Có mỹ nhân ngư nào có móng tay sắc bén có thể đâm thủng tất cả mọi thứ hả?
Tô Yên nhìn Donner, hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Tô Yên vừa định nói chuyện thì Donner đã giành trước một bước
"Em sợ à? Ghét bỏ tôi à?"
Anh vừa nói vừa nâng bàn tay dính đầy máu lên.
Ban đầu Donner cho rằng này sư tử ngốc này chỉ là đồ ăn của mình.
Chuyện ăn cô chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng ngay lúc nãy, anh lại sợ hãi khi cô phát hiện ra những hành động của mình.
Đó là một loại khủng hoảng khó có thể miêu tả thành lời.
Anh không muốn trong mắt cô có sự sợ hãi, ghê tởm, chán ghét anh.
Nó sẽ làm anh muốn phát điên.
Từ khi nào,à anh bắt đầu để ý đến cô vậy?
Là lúc mới gặp cô ôm mình rồi cùng nhau ngã xuống mặt cỏ sao?
Hay là khi nắm tay cô ngủ trong cùng một căn phòng?
Anh để ý đến cô, để ý ánh mắt của cô, để ý cái nhìn của cô với bản thân mình.
Anh thích nhìn cô lúc cô hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.
Thích cô vui vẻ khi ôm anh.
Thích ánh mắt sáng bừng của cô khi mình anh.
Đúng vậy, Donner Jane anh thích con sư tử ngốc này.
Thích đến nỗi làm anh lần đầu tiên chán ghét thân phận người cá ăn thịt người của mình.
Bên ngoài xinh đẹp lộng lẫy nhưng lại có một trái tim dơ bẩn.
Anh cảm thấy ghê tởm bản thân mình dưới ánh mắt im lặng kia của Tô Yê.
Donner rũ mắt xuống nhìn bàn tay đầy máu của mình.
Anh mím môi nâng một bàn tay lên, dùng bàn tay còn lại vẻ từng miếng vẩy cá màu bạc xuống dưới.
Giọng nói mang theo sự tự giễu khó nén. "Em ghét tôi."
Anh giật mạnh vẩy cá trên cổ tay mình, máu tươi màu lục đậm lập tức xuất hiện.
Giọng nói của anh trở nên nhỏ bé giống như đang lẩm bẩm, rũ đầu không dám nhìn về phía Tô Yên, "Sau này, tôi không Gi*t người, không sát sinh, loại bỏ tất cả đặc điểm là người cá ăn thịt người trên cơ thể, em có thể thích tôi như lúc trước được không?"
Tí tách, tí tách, từng giọt máu màu lục đậm rơi xuống trộn lẫn với máu dưới đất.
Khuôn mặt tinh xảo kia lập tức trở nên tái nhợt.
Lúc một giọt máu màu lục đậm rơi xuống mặt đất thì Tô Yên mới lấy lại tinh thần, cô nhíu mày nắm lấy bàn tay anh không vui nói: "Anh làm gì?"
Donner ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, đôi mắt lục đậm mang theo cảm xúc mà cô không hiểu, anh khẽ lộ ra một nụ cười nhạt, "Muốn làm em thích tôi như trước kia."
Giống như lúc trước, thích tôi khi em vẫn chưa biết tôi là người cá ăn thịt người.
Tô Yên nhìn cổ tay đang chảy máu của anh.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, người cá ăn thịt người cũng giống như mỹ nhân ngư, vảy chính là áo giáp của họ, xé một miếng vẩy cá cũng đau đớn y như bị gãy ba cái xương sườn vậy."
Tiểu Hoa vốn cảm thấy người cá này rất xấu.
Nhưng, nhưng hình như người cá này rất thích ký chủ nhà mình.
Điều quan trọng nhất là ký chủ đối xử với người này không giống những người khác.
Máu loãng và nước hỗn loạn trên mặt đất, vảy cá dính máu cũng đang trôi nổi ở bên trên.
Donner này chẳng những tàn nhẫn với kẻ thù mà còn tàn nhẫn với cả chính bản thân mình nữa.
Tiểu Hoa nhìn mà cũng cảm thấy run sợ và đau đớn.
Tô Yên dùng móng vuốt sờ sờ trái tim mình, nơi này có hơi đau đớn.
Mà lúc này, một giọt máu màu lục đậm cũng rơi xuống viên đá quý trên lắc tay của cô.
Một tia sáng màu đỏ tươi nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.
Tô Yên mím môi nói: "Tôi không ghét anh."
Cô vừa nói vừa bế người cá đã trở nên yếu ớt này lên quay về lâu đài.
Đi vào phòng ngủ, Tô Yên đặt anh ngồi xuống mép giường, Tiểu Hồng cũng nhanh nhẹn cuốn hòm thuốc tới gần
Tô Yên tìm thuốc cầm máu rồi cầm lấy cánh tay đang chảy máu của Donner để bôi thuốc cho anh.
Nhưng mà hình như.... đồng chí Donner có vẻ không muốn lắm.
Khuôn mặt tái nhợt của Donner mang theo một nụ cười yếu ớt, "Đừng vì thấy tôi đáng thương mà nói không ghét tôi. Nếu em làm vậy thì tôi sẽ rất đau lòng."
Tô Yên cũng hơi sốt ruột, nếu cứ tiếp tục chảy máu như vậy thì anh có ૮ɦếƭ không?
Cô liếm liếm môi nghiêm túc nói: "Tôi không ghét anh, cũng không đáng thương anh."
Cô vừa nói vừa cầm thuốc bôi lên cổ tay Donner.
Bị thương nặng như vậy mà dường như tâm trạng của anh có vẻ vui mừng.
Anh híp mắt lại hưởng thụ Tô Yên bôi thuốc, lại hỏi thêm, "Vậy em có còn ôm tôi như trước kia không?"
"Có."
"Có còn tin tưởng tôi không?"
"Có."
"Có còn ôm tôi đi ra ngoài ngắm tuyết rơi chứ?"
"Có."
"Có còn ăn cơm cùng nhau, khiêu vũ cùng nhau, ngủ cùng nhau không?"
"Có."
"Có còn..."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Donner, "Giống như lúc trước, sẽ không thay đổi."
Donner nhẹ nhàng lắc lắc đuôi tỏ vẻ sung sướng.
Hừ, quả nhiên, sư tử nhỏ của anh là tốt nhất.
Sau khi Tô Yên băng bó cho Donner xong thì cả cánh tay đều bị quấn lấy thành một cục to đùng.
Donner lắc lắc đuôi cá, sắc mặt tái nhợt suy yếu, nhìn qua rất đáng thương, "Bẩn quá đi."
Tô Yên nhìn anh nghiêm túc hỏi, "Vì sao lại rời khỏi lâu đài với người xa lạ?"
Donner cúi đầu, ấp úng một tiếng.
Anh cũng không thể nói là mình đi ra ngoài để Gi*t người.
Tô Yên thấy vậy, cuối cùng vẫn thở dài bế anh vào bồn tắm để rửa đuôi.
Ngoại trừ cánh tay được băng bó lộ ra bên ngoài thì cả cơ thể Donner đều chìm trong dòng nước.
Anh là người cá nên chuyện ૮ɦếƭ đuối là không có khả năng tồn tại
Ngay lúc này, giọng nói của Tiểu Hoa lại vang lên trong đầu Tô Yên, "Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.
1. Giữ Beres lại trong lâu đài.
2. Học cách ăn cơm Tây và khiêu vũ.
3. Cứu người trong lúc nguy hiểm."
Tiếp đó Tiểu Hoa lại bổ sung thêm, "Ký chủ, ngài đã hoàn thành ba nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ nữa thôi là có thể lấy được mảnh nhỏ của Chủ Thần rồi đó!"
Tiểu Hoa vui mừng.
Ban đầu nó cho rằng rất khó để hoàn thành nhiệm vụ.
Không nghĩ tới ký chủ của mình lại siêu như vậy, một giây hoàn thành cả ba nhiệm vụ luôn.
Cái nhiệm vụ cứu người trong lúc nguy hiểm này cũng là may vì ký chủ đã đến kịp, nếu không thì Beres kia đã ૮ɦếƭ dưới tay người cá kia rồi.
Tiểu Hoa càng nghĩ càng cảm thấy ký chủ của nó siêu giỏi.
Mà Tô Yên lại đang đau lòng nhìn cánh tay bị thương của Donner.
Nhiều người vây quanh Donner như vậy, may mà cô đi nhanh chứ nếu không anh đã bị mấy người kia làm bị thương rồi.
Trong đầu hoàn toàn tự động che chắn chuyện vết thương này là do tự anh làm và chuyện những người ૮ɦếƭ kia đều là do anh Gi*t.
Ngoài cửa, Tiểu Hồng lắc lư thân thể, cái đuôi của nó cũng được bôi thuốc mỡ rồi.
Năng lực khôi phục của nó rất mạnh nên cái đuôi của nó sẽ nhanh chóng lành lại thôi.
Nhưng mà bây giờ nó đang rất vui, rất đắc ý.
"Tê tê tê tê tê tê tê!"
Nó sẽ nói là chị đã thấy chưa, tên người cá kia không phải là người tốt đâu, anh ta còn Gi*t nhiều người như vậy nữa chứ.
Hừ, chắc chắn bây giờ Tô Yên sẽ không bao che cho người cá xấu xa kia nữa và chủ trì công đạo cho nó
Chỉ là đồng chí Tiểu Hồng không nghĩ tới tên người cá xấu xa trong miệng nó chẳng những không bị mắng mà còn được Tô Yên đau lòng và yêu thương.
Từ sau khi tay Donner bị thương thì cả người đều trở nên héo héo và yếu ớt.
Chuyện gì cũng phải qua tay Tô Yên.
"Ăn cơm."
Cái khay nào đó tự động bay tới trước mặt Donner.
Tô Yên đứng ở bên cạnh bồn tắm nhìn anh.
Donner rũ mắt xuống nhìn cánh tay bị băng lại của mình rồi im lặng nâng tay trái lên.
Cầm nĩa lên nhưng lại không ăn miếng thịt bò chín ba phần kia mà chỉ ăn rau súp lơ ở bên cạnh.
Tô Yên im lặng nhìn.
Tiểu Hoa giúp đỡ, "Ký chủ, người cá ăn thịt người chỉ ăn thịt. Rau dưa là thứ đáng ghét nhất đối với họ."
Sau đó, đồng chí Tô Yên vốn không cảm thấy có chuyện gì nhìn về phía Donner, cô càng nhìn càng cảm thấy anh yếu ớt và tủi thân.
Cuối cùng cô vẫn bước tới cầm lấy nĩa cắt từng miếng thịt bò cho anh.
Donner nhìn hành động của Tô Yên mà vui vẻ vung vung đuôi.
Anh dựa vào bồn tắm duỗi tay nắm lấy cái đuôi sư tử của cô rồi nhẹ giọng hỏi, "Đút cho tôi nhé, có được không?"
Đôi mắt màu lục đậm tràn đầy hi vọng.
Tô Yên nhìn cái đuôi của mình đang bị Donner nắm lấy, động tác cắt thịt bò hơi dừng lại một chút nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi cắt xong cô lại cầm nĩa đút từng miếng cho anh.
Tâm trạng của Donner càng ngày càng vui vẻ.
Thuốc mỡ một ngày ba lần, đút cơm một ngày ba lần, tắm rửa một ngày một lần.
Ngủ còn muốn nắm tay Tô Yên làm cô không thể đi đâu.
Chậc, đây mà là chuộc tội là, đây là hầu hạ tổ tông mới đúng đấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc