Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 83

Tác giả: Tần Nguyên

Chờ đến khi đuôi của Tiểu Hồng gần tới trước mặt Donner.
Donner duỗi tay tùy ý để cái đuôi rắn kia quấn lên cánh tay anh, giây tiếp theo đã Ϧóþ chặt lấy đuôi rắn, sau đó móng tay bắt đầu dài ra.
Đồng chí Tiểu Hồng chưa kịp phản ứng thì móng tay màu bạc sắc bén kia đã cắm vào đuôi rắn của nó.
Một giây, hai giây, ba giây...
"Tê tê tê tê tê!!!"
Đau đau đau đau đau đau!!
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Hồng đói mơ màng đã lấy lại tinh thần.
Nhưng mà cái đuôi của nó vẫn bị con cá kia nắm chặt trong tay.
Tiểu Hồng bất chấp tất cả mở miệng ra định cắn người.
Sau đó...., lại thấy con cá xấu xa rõ ràng ngày thường yếu đuối đến nỗi Tô Yên phải bế ra ngoài đang chống cằm, cái tay còn lại thì đang Ϧóþ chặt đuôi rắn của nó rồi quăng ra bên ngoài.
Đồng chí Tiểu Hồng bị đập đầu vào tường, lúc nó lấy lại tinh thần thì lại thấy con cá kia đang nở một nụ cười hiền lành.
Đôi mắt lục đậm không cảm xúc, "Không phải muốn ăn thịt à? Sao lại chưa bò tới đây?"
Tiểu Hồng không phục, "Tê tê tê tê tê!"
Mi lừa Tô Yên!
Còn dùng móng tay cắm vào đuôi nó thành bốn cái lỗ nhỏ.
Tiểu Hồng đau lòng nhìn đuôi của mình rồi nhìn về phía con cá xấu xa kia, móng tay mài bạc vẫn chưa bị rút lại, bên trên còn dính cả máu của nó.
Donner vươn đầu lưỡi nhấm nháp vị máu tươi trên móng tay.
Tiểu Hồng lại cảm thấy sợ sợ.
Nó yên lặng giấu đuôi ra phía sau.
Sau đó lại nghe thấy Donner thở dài một tiếng, "Đã lâu rồi mới được ăn đồ tươi như vậy."
Donner đánh giá con rắn béo tốt này từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới.
Nuôi béo cả một mùa đông rồi.
Không ăn thì quá lãng phí.
Lúc này, Cổ Vương đang ngủ trên đầu Tiểu Hồng bị đâm cho tỉnh lại.
Cổ Vương dù gì cũng là Cổ Vương, vừa nhìn thấy ánh mắt của Donner thì nó đã biết, ánh mắt này giống y ánh mắt của nó những lúc muốn ăn thịt người vậy.
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Còn ngây người ở đây làm gì nữa?!
Chạy nhanh lên!
Tìm Tô Yên!!
Trải qua này mấy tháng ở chung, Tiểu Hồng phải nói là cực kỳ tin tưởng Cổ Vương.
Vừa nghe Cổ Vương nói là nhanh chóng chạy biến đi.
Chỉ là..., Donner đang lười biếng nằm trong bồn tắm cũng đã chậm rãi nhảy ra ngoài.
Đuôi cá màu bạc lóng lánh dưới ánh sáng, đẹp đẽ tinh xảo.
Tiểu Hồng vừa nhìn thấy đã nghĩ tới chuyện cái đuôi của mình thiếu chút nữa bị con cá này cắt đi.
Nó cũng nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia.
Cái đuôi của nó cũng đã từng bị một người xấu dùng súng bắn bị thương, nó phải mất rất lâu mới lành lại.
Lúc trước, có một hoàng tử xấu xa làm Tô Yên lừa mất nội gan của nó, sau khi ăn còn nói là không có tác dụng.
Từng ký ức dần dần dung hợp với con cá xấu xa này.
Tiểu Hồng muốn chạy, nhưng từ khi Donner nhảy ra khỏi bồn tắm thì dường như đã biến thành một người khác.
Không có sự lười nhác ưu nhã như trước, bây giờ nhìn vào đôi mắt lục đậm kia chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ là... Tiểu Hồng vốn nghĩ là nó phải chiến đấu với con cá xấu xa này một lúc rồi mới kiếm được cơ hội trốn thoát.
Nhưng giây tiếp theo con cá kia đã thu móng tay lại.
Ngay lúc Tiểu Hồng còn đang thắc mắc thì cửa phòng đã được mở ra.
Tô Yên ngậm kẹo rồi đi vào.
Tiểu Hồng sửng sốt, sau đó lập tức bò về phía Tô Yên.
Nó phải chạy nhanh một chút rồi cáo trạng với Tô Yên!
Nhất định phải nói cho Tô Yên biết thiếu chút nữa cái đuôi của nó bị con cá xấu xa này hủy hoại!!
"Tê tê tê tê tê!"
Tô Yên, anh ta vừa dùng móng tay chọc vào đuôi của em nè, chị nhìn nè, nhìn nè!!
Mỹ nhân ngư rũ mắt đứng giữa phòng ngủ, trên ngón tay còn dính vết máu.
Đôi môi vốn tái nhợt trở nên hồng hào hơn.
Làm cho mỹ nhân ngư ngày thường yếu đuối trở nên có sức sống hơn hẳn.
Kết quả là... Tô Yên nhìn mỹ nhân ngư không chớp mắt.
Chờ đến khi Tiểu Hồng bò đến trước mặt cô thì cô mới nâng tay lên vỗ vỗ đầu Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng bất mãn, vặn vẹo thân rắn muốn chặn lại tầm mắt của Tô Yên để cô nhìn về phía nó.
Chỉ là nó chưa kịp chặn lại thì Tô Yên cũng đã bước qua đi tới trước mặt con cá xấu xa kia.
Tiểu Hồng, "....."
Nó không cam lòng muốn bò tới quấn lấy Tô Yên.
Cổ Vương lại lên tiếng, "Mắng mắng mắng mắng!"
Muốn cáo trạng thì phải trộm nói với Tô Yên, đợi lúc nào Tô Yên ở một mình thì nói, dốt!
Hừ, con cá này rất xấu xa.
Ông muốn cắn!
Kết quả là Tiểu Hồng lại ôm cái đuôi bị thương bò ra khỏi phòng.
Ồ? Vì sao lại là là nhể?
Tô Yên đi đến trước mặt Donner, cúi đầu nhìn về máu trên tay anh.
Cầm lên, lấy khăn trải giường màu trắng bên cạnh lau đi.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé nhìn Tô Yên, đôi mắt lục đâm chậm rãi trở nên mềm mại.
Ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra điều này.
Cho khi Tô Yên lên tiếng, "Vừa nãy Tiểu Hồng bị thương, nó nói anh bắt nạt nó."
Cô vừa nói xong, sống lưng Donner đã cứng đờ lại.
Sau đó thả lỏng ra, "Ừ."
Nhẹ nhàng lên tiếng.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Donner, "Vậy vết thương trên đuôi nó là do anh làm?"
Donner gật đầu, "Đúng vậy."
"Vì sao?"
"Nó chạy tới đây muốn ăn thịt tôi."
"Hả?"
Tô Yên sửng sốt.
Donner rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút mất mát, "Tôi là người cá còn nó là rắn."
Tô Yên phản ứng lại, cô bước tới gần ôm lấy Donner, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không để nó ăn anh."
Donner nghe, ánh mắt sáng lên, "Ừm, tôi tin em."
Tiểu Hoa nghe vậy cảm thấy mỹ nhân ngư sống cũng không dễ dàng, nhưng mà da của Tiểu Hồng rất cứng rắn, nó đã trải qua ba lần lột da, hơn nữa còn được đi theo bên cạnh ký chủ.
Tuy ký chủ bị mất mảnh vỡ của Chủ Thần, không thể phát huy sức mạnh của Chủ Thần nhưng ngài vẫn là một vị Thần.
Ở bên cạnh Tô Yên nên linh hồn và da thịt của Tiểu Hồng cũng được cải thiện không ít.
Da rắn của nó sẽ không dễ dàng bị thương.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé này dùng νũ кнí gì để chọc thủng đuôi của nó vậy?
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói với ký chủ, "Ký chủ, ngài hỏi Donner làm Tiểu Hồng bị thương bằng cách nào thử xem?"
Được Tiểu Hóa nhắc nhở, Tô Yên cũng cảm thấy khó hiểu.
Mỹ nhân ngư im lặng nửa ngày rồi nghiêm túc nhìn cô, "Tô Yên, tôi là người cá, người muốn Gi*t tôi rất nhiều nên tôi phải cũng có cách để bảo vệ bản thân, đúng không?"
"Đúng đúng."
"Vậy lát nữa em nhìn thấy thì có bị dọa sợ không?"
"Sẽ không."
Donner vươn tay, giây tiếp theo, tay phải bắt đầu được vảy bạc phủ kính, móng tay sắc bén bắt đầu xuất hiện.
Không cần cảm nhận mà chỉ cần nhìn thôi đã biết móng tay rất sắc bén.
Tô Yên cũng không hoảng sợ mà duỗi tay muốn chạm vào thử..
Nhưng mà lại bị Donner cản lại nhẹ giọng nói: "Sẽ làm em bị thương đấy."
Tô Yên gật gật đầu, cũng không thử chạm vào nữa.
Ngược lại là Tiểu Hoa sợ tới mức run rẩy.
Mỹ nhân ngư?!
Mỹ nhân ngư có thứ này hả, hả??!
Đây mà là để bảo vệ bản thân à, theo ánh mắt tinh tường của nó thì thứ này có thể cắt Tiểu Hồng thành miếng luôn đấy!!
Tiểu Hoa còn chưa kịp cảm thán xong thì Donner đã thu móng tay lại.
Khuôn mặt tái nhợt tinh xảo kia có chút bất an, sau đó anh chậm rãi nói: "Em có sợ không? Sau đó có chậm rãi rời xa tôi không?"
Tô Yên mở to hai mắt, vẻ mặt tương đương kiên định, "Sẽ không!"
Giọng nói khàn khàn tương đương dũng cảm.
Sau đó, mỹ nhân ngư nhỏ bé cảm thấy mỹ mãn nở một nụ cười rồi ôm lấy Tô Yên.
.......
Ngày nọ, cuối cùng Tiểu Hồng cũng tìm được lúc Tô Yên ở một mình.
Nó ôm cái đuôi bị thương của mình tội nghiệp nhìn Tô Yên, căm giận muốn vạch trần sự hung ác của con cá xấu xa kia.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê!"
Cái đuôi của em là do con cá kia đâm thủng!
Tô Yên đang cầm cốc uống nước, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hồng, vẻ mặt nghiêm túc, "Tiểu Hồng, em không được ăn anh ấy."
Tiểu Hồng cứng người lại.
Hả?
Tô Yên biết nó muốn ăn con cá kia à?
Không, không đúng, đây không phải là điểm quan trọng nhất!
"Tê tê tê tê tê tê tê tê!!"
Con cá kia có một bộ móng tay dài ơi là dài, anh ta cũng muốn ăn em!!
Thiếu chút nữa thì em đã ૮ɦếƭ rồi, may mà em chạy trốn nhanh!
Tô Yên gật đầu, "Tôi biết chuyện này, em đừng đi chọc anh ấy."
Tiểu Hồng không thể tin tưởng, sao... sao lại không giống như trong tưởng tượng của nó thế?
"Tê tê tê tê tê!"
Anh ta muốn ăn em! Anh ta muốn ăn em!!
Tô Yên uống hết cốc nước rồi nghiêm túc nói: "Tiểu Hồng, em là một con rắn, em không được bắt nạt anh ấy. Nếu anh ấy bị thương thì tôi sẽ nghĩ rằng em đang trả thù."
Tiểu Hồng tức giận!
"Tê tê tê tê tê tê tê!"
Anh ta muốn ăn thịt em! Muốn ăn thịt em đấy!
Chị còn bênh anh ta!
Chị cấu kết với anh ta làm việc xấu!
Tô Yên xấu xa!!
Mắng xong, Tiểu Hồng xoay đầu hầm hừ bò đi.
Ngày đông giá rét đã tới.
Mặt sông bị đóng băng.
Tô Yên cũng hiếm khi được nhìn thấy cảnh tuyết bao phủ tất cả.
Kết quả là cũng không có việc gì nên thích ra ngoài chơi tuyết.
Buổi sáng ngày nào đó, mỹ nhân ngư nhỏ bé đang ngủ đông không muốn thức giấc nên Tô Yên xuống dưới một mình..
Lần này cô cũng dẫn Tiểu Hồng ra ngoài chơi.
Tuy Tiểu Hồng cũng muốn ngủ đông, nhưng ở bên cạnh Tô Yên lâu rồi nên da rất cứng rắn, còn có thể chống lạnh.
Còn có thể chơi với Tô Yên bên ngoài một lúc.
Sau đó... bên ngoài chơi sung sướng, trong phòng ấm áp như xuân.
Phịch một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Beres đã nhớ tất cả mọi nơi trong lâu đài, ngoại trừ cái phòng ngủ mà anh ta bị cấm không được vào.
Hôm nay anh ta vô tình đi ngang qua, lại phát hiện con rắn kia không canh ngoài cửa nên tò mò đẩy cửa ra đi vào.
Lại nhìn thấy người xinh đẹp hôm trước đang ngủ trong bồn tắm.
Beres không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu hình ảnh tốt đẹp này.
Anh ta chậm rãi đến gần rồi hít hà một hơi.
Anh ta nhìn thấy gì?
Người này là mỹ nhân ngư??
Donner đang ngủ thì nghe thấy tiếng động nên chậm rãi mở mắt.
Phát hiện vẻ mặt khi*p sợ của Beres.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc