Trải qua một tuần dưỡng thương và mỗi ngày đổi thuốc ba lần của Tô Yên, vết thương của mỹ nhân ngư đã bắt đầu khép lại.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ ơi sắp đến mùa thu rồi, trong truyện cổ tích công chúa và quái vật, ngày bắt đầu mùa thu cha của cô gái trong truyện sẽ đi ngang qua đây và bị bắt lại."
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu.
Tiểu Hoa nghĩ nghĩ lại nói: "Bây giờ ký chủ là quái vật nên chắc cốt truyện sẽ có thay đổi, vì bảo đảm có thể bắt lấy người cha thì em kiến nghị ký chủ nên đi ra ngoài chờ."
Không biết cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng thế nào, vậy nên Tiểu Hoa phải canh chừng sợ mọi chuyện sẽ lệch khỏi quỹ đạo, lỡ như ký chủ của nó không trở lại thành người được thì phải làm sao?
Tô Yên thấy Tiểu Hoa nói rất có đạo lý.
Kết quả là mỗi ngày lúc hoàng hôn cô sẽ ngồi canh ở cửa lâu đài.
Lâu đài của cô ở trên một ngọn núi nên trừ cha của nữ chính thì sẽ chẳng có ai đến cả.
Buổi sáng thì đi tìm mỹ nhân ngư nhỏ bé, nhìn miệng vết thương của anh rồi thay thuốc, hoặc là ăn cơm chung.
Hoàng hôn thì đi ra cửa lâu đài, buổi tối lại về phòng ngủ.
Mỗi một ngày đều rất quy củ.
Tô Yên và mỹ nhân ngư nhỏ bé kia cũng dần thân thiết hơn.
Dù sao ngày nào cũng nhìn thấy nhau.
Ngẫu nhiên còn có thể nói hai ba câu gì đó.
Hôm nay, mỹ nhân ngư nhỏ bé ăn trưa với Tô Yên.
Cái đuôi đong đưa trong dòng nước, tư thái có vẻ nhàn nhã.
Anh ăn một miếng bò bít tết "khá" dày, một miếng có thể cao gấp năm miếng bò bít tết của Tô Yên.
Bên trên còn mang theo tơ máu, Donner Jane rắc một ít hạt tiêu lên ăn ngon lành.
Mà sư tử Tô Yên ăn một miếng bò bít tết nhỏ không thể nhỏ hơn, chín toàn bộ, không còn chút máu nào.
Tô Yên cũng muốn dùng dao nĩa, nhưng mà, cái bàn tay này... không thích hợp.
Sau khi cô thử vài lần bèn quyết đoán cầm nĩa chọc vào miếng thịt bò kia rồi nâng lên gặm.
Donner đã nhìn thấy sự vụng về này của cô rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn đều bị sự ngốc nghếch của cô làm cho buồn cười.
Anh buông dao nĩa xuống, một tay chống cằm, "Tô Yên."
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Tô Yên chớp chớp mắt nhìn qua, "Sao vậy?"
Donner nghĩ, cô không giống một con sư tử chút nào. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Ánh mắt kia không có chút phòng bị nào, ngây thơ non nớt đến ngu ngốc.
Đây cũng là nguyên nhân khi mình gặp cô mà không nuốt sống cô luôn sao?
Chậc, thịt sư tử, chắc là ngon lắm đây.
Bị Tô Yên nhìn chằm chằm một lúc Donner mới lấy lại tinh thần, lộ ra một hàm răng trắng sáng, "Cô không biết dùng dao nĩa à?"
Tô Yên nhìn miếng thịt bò trên nĩa rồi yên lặng đặt xuống dĩa.
Sau đó lại thấy Donner vừa cầm tay cô vừa dạy, "Tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, làm chậm thôi, không cần nóng nảy."
Thật ra Tô Yên muốn gặm cho nhanh nhưng nghe anh nói lại yên lặng vụng về cắt từng miếng bò bít tết một.
Khi ăn được miếng bò bít tế đầu tiên, cô nghe thấy Donner khen, "Tô Yên thật thông minh."
Tô Yên cắn thịt bò.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé đong đưa cái đuôi, biểu đạt ra sự vui vẻ bản thân.
Đúng rồi, vết thương của mình cũng sắp khỏi hẳn, sư tử nhỏ này... cũng nên ăn luôn.
Ăn kiểu gì đây?
Ăn chỗ nào trước?
Mỹ nhân ngư nhỏ bé có chút buồn rầu, lại có chút hưng phấn.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có động vật cứu anh.
Là bởi vì khuôn mặt của anh à?
Chỉ là lúc nhìn thấy đôi mắt màu lục đậm của anh cũng nên cảnh giác chứ.
Anh không phải là mỹ nhân ngư hiền lành tốt bụng thích giúp đỡ mọi người đâu ~~
Trong sách có ghi chép lại
Mỹ nhân ngư, nửa người nửa cá, khuôn mặt xinh đẹp, hiền lành tốt bụng, đôi mắt màu lam nhạt, máu màu đỏ, giọng nói như tiếng ca trên trời.
Biểu tượng cho may mắn, biểu tượng cho hạnh phúc.
Chỉ là còn có một loại, khuôn mặt xinh đẹp, lại là loài ăn thịt người, đôi mắt màu lục đậm, máu màu lục đậm, đuôi bạc, nhìn qua làm người kinh diễm.
Giọng nói của nó nghe như là tiếng trời, nhưng lại hát rất khó nghe.
Nó là biểu tượng cho tai nạn, biểu tượng cho thống khổ.
Vì phân chia hai loại, một loại được gọi là mỹ nhân ngư, một loại được gọi là người cá ăn thịt người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Donner thích ăn những thứ có máu, bởi vì anh vốn không phải là mỹ nhân ngư.
Chỉ là loại người cá ăn thịt người này còn thưa thớt hơn mỹ nhân ngư rất nhiều, chỉ sống ở nơi sâu nhất dưới đáy biển.
Hiện tại đã sắp vào mùa thu, Tô Yên lại ở trên núi nên thời tiết rất lạnh, gần như là không độ.
Trên mặt nước cũng xuất hiện một vài miếng băng mỏng.
Tô Yên đứng lên đi đến bờ sông, duỗi tay chạm vào nước.
Lạnh quá.
Suy nghĩ một lát, cô lại chạm chạm vào bàn tay bé nhỏ của mỹ nhân ngư.
Cũng lạnh lẽo.
Như vậy không tốt với miệng vết thương đó.
Vừa nghĩ Tô Yên vừa ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn mỹ nhân ngư, cô hỏi, "Anh có lạnh không?"
Lúc cô nói, còn dùng hai cái móng vuốt bọc lấy bàn tay của mỹ nhân ngư nhỏ bé.
Mở miệng ra, hà hà hơi.
Chỉ là... cô vừa mở miệng ra, người hầu biến thành khay đứng bên cạnh đã bắt đầu run rẩy.
Chẳng lẽ công chúa muốn ăn mỹ nhân ngư nhỏ bé này sao?
Cho đến khi nhìn thấy cô hà hơi, cái khay mới thở phào nhẹ nhõm.
Donner nhìn cô, trong lòng hơi hơi động, đôi mắt màu lục đậm nhìn Tô Yên, sau đó chậm rãi gật gật đầu, "Lạnh."
Tô Yên nghe vậy bèn nhìn về phía miệng vết thương của anh, cô cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách.
Nửa ngày sau, cô bỗng nhiên duỗi tay ôm mỹ nhân ngư nhỏ bé lên.
Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, bàn tay của mỹ nhân ngư nhỏ bé đã đặt lên иgự¢ Tô Yên.
Chỉ cần Tô Yên có một chút sát ý, mỹ nhân ngư nhỏ bé xinh đẹp này sẽ lập tức Ϧóþ nát trái tim của cô.
Đương nhiên Tô Yên không biết chuyện này.
Bởi vì cô chỉ có thể nhìn thấy mỹ nhân ngư nhỏ bé đang cúi đầu, còn tưởng là bị lạnh.
Ô, mỹ nhân ngư vào trong lâu đài, vòng đi vòng lại đi vào phòng ngủ của mình, lại đi vào phòng tắm ở bên trong.
Đặt mỹ nhân ngư nhỏ bé vào trong một cái bồn tắm rộng lớn.
Dòng nước ấm áp bắt đầu chảy xuống.
Donner ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên điều chỉnh độ ấm xong, chờ đến khi nước trong bồn tắm ngập đuôi của anh thì cô mới dừng lại.
"Như vậy được chưa? Chờ đến khi anh muốn đi hoặc là lúc thời tiết bắt đầu ấm dần, sẽ ôm anh ra ngoài để anh về với biển cả."
Mỹ nhân ngư nhỏ bé nghe vậy liền nở một nụ cười xinh đẹp, "Được."
Donner duỗi tay, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay Tô Yên, ngữ khí nhẹ nhàng, "Cô cũng rất tốt."
Anh ghé vào bồn tắm nắm tay Tô Yên.
Bọn họ quen nhau gần hai tháng nhưng đây là lần đầu tiên Donner chủ động chạm vào Tô Yên.
Tô Yên nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi rất tốt với anh."
Bôi thuốc cho anh nè, sai người nấu đồ ăn cho anh ăn nè, còn sợ anh lạnh nên ôm anh vào phòng tắm nữa.
Buổi chiều, Tô Yên vẫn chạy ra ngoài lâu đài canh để bắt cha của nữ chính.
Sau đó thời gian còn lại từ ngủ biến thành ngủ với mỹ nhân ngư nhỏ bé.
Cũng không biết quan hệ của hai người trở nên thân thiết từ lúc nào.
Chỉ là bên ngoài càng ngày càng lạnh.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé chỉ nói một câu, "Tôi muốn ngủ với cô."
Kết quả là, bồn tắm biến thành thau tắm và được đặt ở mép giường của mép giường Tô Yên.
Khoảng cách có bao nhiêu gần?
Theo cách mà Donner nói, gần đến nỗi chỉ cần duỗi tay là có thể kéo Tô Yên lại ăn thịt.
Cảm giác có đồ ăn bên cạnh làm Donner cảm thấy an tâm.
Miệng vết thương của anh cũng đã khỏi hẳn.
Một ngày nào đó, Tô Yên ra ngoài từ buổi chiều nhưng đến tối khuya mới quay về.
Lúc cô đi vào trong phòng, trên cổ tay đã có một vết máu, miệng vết thương không sâu nhưng vẫn tí tách chảy máu.
Cô che cổ tay lại đi vào bên trong.
Bên ngoài, tuyết rơi.
Donner nhìn về phía cô, nếu là lúc trước thì chắc chắn anh sẽ hưng phấn khi ngửi thấy mùi máu tươi.
Nhưng mà khi nhìn thấy Tô Yên tìm kiếm băng gạc, anh lại thấy bực bội.
Con sư tử này vừa ngu vừa ngốc, chẳng lẽ lại bị người ta lừa nên bị thương?
Vậy nên giọng nói dễ nghe kia mang theo một tia tức giận, "Ai làm cô bị thương?"
Tô Yên nhìn về phía Donner, ấp úng, "Vừa nãy tôi gặp một người ở ven đường..."
Donner nhìn tuyết rơi bên ngoài suy nghĩ, chẳng lẽ con sư tử ngu ngốc này tốt bụng cứu người khác, cuối cùng lại làm mình bị thương?
Donner chỉ cần nghĩ đến chuyện cô không chỉ đối xử tốt với một mình anh là muốn ăn thịt cô ngay tại chỗ!
Lửa giận bùng cháy, giọng nói còn mang theo một tia châm chọc, "Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, cô đối xử tốt với người ta nhưng người ta không cần, còn chê cô xấu, muốn Gi*t cô?"
Tô Yên thấy hình như nhân ngư nhỏ bé đang tức giận.
Anh tức giận chuyện gì vậy?
Nhưng Tô Yên là một cô sư tử thành thật nên cô cúi đầu xuống nói: "Tôi nhìn thấy có một người đi vào xin ít đồ ăn, còn nói ông ta sắp bị lạnh cóng. Tôi vừa quay đầu thì ông ta đã hét lên sợ hãi nên tôi bảo Tiểu Hồng đánh ông ta ngất đi rồi kéo vào trong hầm."
Mỹ nhân ngư nhỏ bé nghe vậy, trong lòng yên lặng gật đầu, hừm, làm không tồi.
Mà sự châm chọc lúc nãy biến thành ý cười dịu dàng.
Ở chung với cô lâu rồi, Donner cũng biết có một con rắn béo rất nghe lời Tô Yên, tên là Tiểu Hồng.
Hơn nữa... anh thấy con rắn béo này khá hứng thú với mình, chắc là một con rắn ngu xuẩn nghĩ anh là mỹ nhân ngư chăng?
Donner thấy Tô Yên vụng về dùng băng gạc quấn tay lại bèn nói, "Lại đây, tôi giúp cô."
Tô Yên ngoan ngoãn đi qua đó rồi đưa băng gạc cho mỹ nhân ngư nhỏ bé.