Tô Yên nghiêm túc nói: "Em đã đồng ý rồi mà, hay là lần kia nói không tính?"
Quyền Từ nhìn cô, trái tim lập tức trở nên mềm mại.
Ôm eo cô, cúi người hôn sâu.
Hình như trên bầu trời có những cánh hoa xinh đẹp bay xuống.
Hình ảnh này... nếu là bình thường thì rất xinh đẹp.
Ngoại trừ... Tô Yên đang mặc mộ bộ đồ ngủ, tóc tai lộn xộn, chân còn đeo dép lê.
Đương nhiên, Quyền Từ chẳng thèm để ý nhiều như vậy.
Chỉ cần người tới tay thì mọi chuyện đều dễ nói.
Tô Yên cũng không thèm để ý, không phải cô có mặt là được à?
Kết thúc nụ hôn sâu, Tô Yên thở phì phò, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh có nguyện vọng gì không?"
Quyền Từ nhướng mày, "Hả?"
Tô Yên nghiêm túc, "Nguyện vọng gì cũng được."
Quyền Từ cười, "Gả cho tôi, tôi muốn câu trả lời của em."
Tô Yên nhìn viên kim cương trên ngón tay mình, gật đầu, "Em đồng ý."
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ!"
..........
Nửa năm sau, Quyền Tam gia Quyền Từ kết hôn.
Chỉ là dù mọi người muốn nhìn thấy phong thái của Quyền Từ và phu nhân của anh cũng không có cơ hội đó.
Hôn lễ kiểm tra còn khắc nghiệt hơn cả buổi họp của lãnh đạo quốc gia.
Tô Yên mặc váy cưới tinh khôi chầm chậm đi tới bên cạnh Quyền Từ.
Chờ đến khi hai người nắm tay nhau.
Nghe cha xứ tuyên thệ, Tô Yên không nhịn được mà khẩn trương.
Sau đó, hôn lễ kết thúc, một lần tuần trăng mật chính là hơn nửa năm.
Quyền Từ vừa đi, mọi người đã bắt đầu mệt ૮ɦếƭ mệt sống, cả ngày bận rội như con quay.
An Nguyên Phi không chịu nổi, muốn gọi điện thoại cho Quyền Từ để giục anh nhanh chóng quay về.
Kết quả.... không có tin tức.
Rất nhiều năm sau.
Nghe nói Quyền Tam gia cực kỳ yêu thương chiều chuộng vợ mình, nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.
Hai người vượt qua cả đời.
.......
Khi Tô Yên tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong trạm không gian.
Tiểu Hoa nói: "Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, đạt được 5 điểm giá trị. Ký chủ muốn thêm ở đâu?"
"Ừm... thêm 1 điểm vào dung lượng não, thêm 4 điểm vào giá trị thể lực."
"Đã xong, trị số hiện tại của ký chủ là
【 Dung lượng não 】7
【 Giá trị thể lực 】9"
"Ký chủ, khen thưởng nhiệm vụ, ngài có thể chọn một trong ba thứ."
"1. Mở rộng không gian tùy thân, có thể chứa được 4 vật.
2. Có thể lực chọn thế giới mà mình muốn tới.
3. Đạt được một lọ thuốc phiên dịch ngôn ngữ (5 viên)."
Tô Yên nghe, nửa ngày sau mới hỏi, "Thuốc phiên dịch ngôn ngữ là thứ gì?"
"Loại thuốc này có thể làm ký chủ nghe hiểu tiếng nói của bất cứ vật nào. Nhưng mà ngài có thể nói chuyện với động vật, cho nên loại thuốc này không có tác dụng gì, ngài có thể xem hai lựa chọn phía trước."
"Không, tôi muốn cái này."
Tiểu Hoa, "......Dạ."
Giây tiếp theo, "Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được một lọ thuốc phiên dịch ngôn ngữ."
Tiểu Hoa vẫn khó hiểu hỏi, "Ký chủ, ngài lấy thứ này để làm gì?"
Tô Yên tương đương săn sóc thiện lương, "Tiểu Hồng không nhìn thấy sâu nhỏ nên tôi sẽ cho bọn nó ăn thuốc này để nghe thấy đối phương đang nói gì."
Dừng một chút, Tô Yên lại nói: "Như vậy, dù Tiểu Hồng không nhìn thấy sâu nhỏ vẫn có thể nói chuyện với nhau."
Tô Yên nghĩ bây giờ Tiểu Hồng đang quá béo vì ăn nhiều.
Ừm, đến lúc đó có thể để nó giao lưu học hỏi sâu nhỏ một chút.
Nếu nó vẫn tiếp tục béo thì cô sẽ đặt sâu nhỏ vào trong cơ thể nó.
Nó ăn bao nhiêu thì để sâu nhỏ ăn bấy nhiêu.
Sau đó, Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, bây giờ giá trị thể lực của ngài đã lên tới 10, ngài đã có thể ký kết khế ước với Tiểu Hoa rồi đó ~~"
Giọng nói của Tiểu Hoa không có chỗ nào không lộ ra sự vui vẻ.
"Được."
Tô Yên đồng ý.
"Hệ thống Tiểu Hoa sắp ký kết khế ước với ký chủ, đếm ngược ba, hai, một. Ký chủ hãy đồng ý."
Tiếp đó Tô Yên cảm thấy đầu của mình nhói một cái.
"Leng keng, ký kết khế ước thành công."
Còn chưa kịp vui vẻ thì, "Cảnh cáo, ký chủ, hệ thống Tiểu Hoa xuất hiện hỗn loạn, nhiệm vụ của thế giới sau đã bắt đầu, ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Vừa dứt lời, Tô Yên đã mất đi ý thức.
Lúc này, Tô Yên cảm thấy thời gian hôn mê của mình rất lâu.
Thậm chí là Tiểu Hoa phải đánh thức thì cô mới tỉnh lại, "Ký chủ ~ tỉnh tỉnh, ký chủ ~~ đừng ngủ nữa. Ngài đã ngủ hai ngày liền rồi."
Trong đầu truyền đến giọng nói của Tiểu Hoa, ý thức của Tô Yên dần dần rõ ràng.
Đập vào mắt là một cái đèn treo xa xỉ tinh xảo, lâu đài cổ thời Trung Đại, mặt đất làm bằng đá cẩm thạch khắc hoa văn chìm.
Cái giường mà cô đang nằm là một cái giường màu đen mang theo sự cao cấp quý giá.
Cô chớp chớp mắt, nhìn trần nhà, "Tiểu Hoa."
Cô nói ra hai chữ, nhưng giọng nói lại vô cùng quái dị.
Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên trong đầu cô, "Ký chủ, ngài có thể không cần nói mà chỉ cần dùng ý thức để giao lưu với em."
Tô Yên ngoan ngoãn thích ứng với hoàn cảnh.
"Truyền tống ký ức cho tôi."
"À... ký chủ, cái này... ừm..."
Tiểu Hoa do dự.
Tô Yên thấy Tiểu Hoa do dự, khó hiểu, "Làm sao vậy? Không thể truyền tống à?"
"Ký chủ, ngài... đã từng đọc truyện cổ tích chưa?"
"Chưa đọc nhưng đã từng nghe nói tới."
"Vậy ngài... đã nghe nói tới câu chuyện và người đẹp và quái vật chưa?"
Tô Yên im lặng.
Sau đó... Tiểu Hoa kể câu chuyện cổ tích này cho ký chủ của nó,
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một vị hoàng tử ích kỷ ngạo mạn. Một hôm, có một vu nữ xấu xí đi ngang qua anh muốn xin một chén nước nhưng lại bị anh ghét bỏ đuổi đi, vu nữ bèn hạ một lời nguyền, biến anh thành một con quái vật xấu xí bị nhốt trong lâu đài, biến tất cả người hầu của anh thành đồ vật.
Hơn nữa cho anh một bông hoa hồng, trước sinh nhật hai mươi mốt tuổi, nếu anh có thể học được cách yêu một người và được người đó yêu thì lời nguyền sẽ được giải trừ.
Nếu không anh vĩnh viễn sẽ là một con quái vật.
Sau đó, anh gặp một cô gái tốt bụng.
Bởi vì đủ loại hiểu lầm trắc trở, giây phút cuối cùng cô gái này đã tỏ tình với anh sau đó hôn anh.
Quái vật biến thành chàng hoàng tử đẹp trai, người hầu trở lại thành người.
"Tôi xuyên vào trong câu chuyện cổ tích này?"
"Đúng vậy."
"Vậy anh ấy... là nam chính, quái vật?"
Tiểu Hoa biết ký chủ của mình đang nói tới ai.
Tô Yên nghĩ rồi chầm chậm hỏi, "Cho nên tôi phải tìm được anh ấy, hôn một cái rồi nói em yêu anh?"
Tiểu Hoa càng do dự, "À thì...ký chủ, chuyện này ngài đừng nóng nảy, ngài cứ sờ vào mình trước đi."
Tô Yên nghe lời duỗi tay nghiêm túc sờ sờ.
Bàn tay to lớn, đằng sau ௱ôЛƓ còn có một cái đuôi.
Trên mặt là lông màu vàng cam, hàm răng sắc bén, cô biến thành một con sư tử.
Sau đó, Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, ngài biến thành... quái vật trong câu chuyện người đẹp và quái vật."
Tô Yên đứng dậy nhìn xung quanh nhưng không có một cái gương nào, một cái duy nhất thì đã bị vỡ nát.
Tư thế đi hơi kỳ lạ, cô đứng trước mấy mảnh vỡ của gương nhìn chăm chú.
Nghĩ nghĩ rồi cô vươn móng vuốt, đẩy đẩy cái quần ở bên dưới ra nhìn kỹ, à, là sư tử cái.
"Tại sao lại như vậy?"
"Ký chủ, Tiểu Hoa truyền tống xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm câu chuyện cổ tích xảy ra hỗn loạn, nên ngài mới thành quái vật."
Tiểu Hoa tiếp tục an ủi, "Nhưng mà ký chủ yên tâm, chuyện cổ tích sẽ không thay đổi, chỉ cần ngài tìm được một người yêu mình và ngài cũng yêu người đó thì có thể biến lại thành người mà ~~~"
Tô Yên mở cửa đi ra ngoài.
Đi vào phòng khách, xung quanh im lặng.
Cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn, "Làm một phần cơm, tôi muốn ăn."
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng nhóm lửa nồi chén bát đũa tự động làm việc.
Trong tòa lâu đài này, không chỉ có Tô Yên bị nguyền rủa mà tất cả người hầu cũng bị nguyền rủa trở thành nồi chén bát đũa...
Chỉ một lát sau, từng đĩa cơm Tây tinh xảo đã được đặt lên bàn
Tô Yên ăn một lát rồi ngẩng đầu, dùng đôi mắt của quái vật nhìn về phía phòng bếp, "Học thêm mấy cách làm đồ ăn Trung Quốc đi."
Cô vừa nói xong thì phòng bếp cũng bắt đầu phát ra tiếng động.
Bởi vậy, Tô Yên ở lại.
Ngủ ăn cơm, ngủ ăn cơm.
Một ngày một ngày trôi qua.
Cô cũng đã đi tới nhìn bông hoa hồng kia, nó đã héo úa một nửa.
Nói cách khác thì... cô còn nửa năm.
Sau đó vì sợ nhàm chán nên cô thả cả Tiểu Hồng và sâu nhỏ ra.
Cũng cho hai đứa ăn thuốc phiên dịch ngôn ngữ.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng mắng mắng mắng mắng, tê tê tê tê tê liên tiếp không ngừng.
Không nghĩ tới Tiểu Hồng không nhìn thấy sâu nhỏ mà vẫn có thể có nhiều đề tài như vậy.
Một tháng sau, một ngày nào đó, Tô Yên nhàm chán bèn đi tới vườn hoa trong lâu đài.
Phát hiện nơi này nước chảy róc rách, một dòng sông nhỏ xinh đẹp chảy qua.
Cô đi qua đó nhìn dòng nước phản chiếu lại hình dáng của mình.
Được rồi, thật ra là do cô tò mò nên thử nhe răng, nhếch miệng, nhìn hình dáng sư tử này.
Nhưng đột nhiên lại có một con cá với cái đuôi màu bạc lướt qua dòng sông.
Nó nhảy lên, vẽ một độ cong xinh đẹp trên bầu trời.
Không, không phải cá, là đuôi cá nhưng bên trên là thân người.
Đây là... mỹ nhân ngư?
Tô Yên còn chưa lên tiếng thì Tiểu Hoa đã kinh ngạc mở to mắt nhìn vị mỹ nhân ngư kia.
Oa, đẹp quá đi ~~
Chỉ là giây tiếp theo, vị mỹ nhân ngư kia đã nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Khi nó rơi xuống thì khuôn mặt kia cũng chợt lướt qua đôi mắt Tô Yên.
Đôi mắt màu lục đậm, mang theo sự suy yếu, ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, đôi môi tái nhợt, mỗi một điểm đều thể hiện đây là một vị mỹ nhân ngư yếu ớt.
Trái tim Tô Yên co rút lại.
Cơ thể của cô còn nhanh hơn suy nghĩ một bước, vội vàng chạy tới ôm mỹ nhân ngư bé nhỏ yếu ớt kia vào trong lòng иgự¢.
Sau đó hai người cùng ngã xuống mặt đất.
Mỹ nhân ngư bé nhỏ kia nâng mắt nhìn về phía Tô Yên, bàn tay không biết là cố ý hay vô tình mà đặt lên vị trí trái tim của cô, yếu ớt nói: "Ngươi là ai?"
Tô Yên ôm mỹ nhân ngư bé nhỏ, cô chớp chớp đôi mắt của dã thú nghiêm túc nói: "Ta là Tô Yên"
Tiếng nói khàn khàn khó nghe làm người ta không biết cô là sư tử đực hay là sư tử cái.