Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 75

Tác giả: Tần Nguyên

Hai mắt Tần Húc nhìn chằm chằm vào mấy thứ kia mà ngây người.
Trời ơi!
Lúc trước anh ấy đau khổ như thế nào mới tìm được chiếc thìa kia, Long Lị Lị có thể không biết nhưng anh ấy biết.
Lúc nãy Tô Yên đi ra ngoài anh ấy cũng không có nhiều hy vọng, chỉ coi như cô ra ngoài đi dạo.
Nào biết chưa tới một tiếng mà đã đào được đống đồ này?
Ánh mắt Tần Húc nhìn Tô Yên lập tức thay đổi.
Đôi mắt ôn hòa phát sáng không để ý tới hình tượng của mình.
Thậm chí còn kích động tiến lên phía trước muốn ôm Tô Yên.
Tô Yên lùi ra phía sau hai bước, dò hỏi, "Mấy thứ này có dùng được không?"
Tần Húc điên cuồng gật đầu, "Đủ đủ đủ, rất đủ, cực kỳ đủ!!"
Lúc này sắc trời cũng dần dần tối lại.
Sắc mặt Long Lị Lị cứng đờ trong chớp mắt rồi trở lại bình thường.
Cô ta không nói gì cả mà chỉ mờ mịt nhìn Tô Yên.
Mà khu bình luận trong live stream, từ những bình luận mắng Tô Yên vô dụng kéo chân sau không biết xấu hổ, đổi thành,
"Tôi đi đi đi đi!!! 666(*)!!"
"Vốn tưởng là kéo chân sau, không nghĩ tới là bàn tay vàng chói lọi!"
"Ha ha ha ha, cậu nhìn đôi mắt tỏa sáng của anh Tần kìa, chắc chắn coi Tô Yên là một miếng vàng??"
"Phụt! Đột nhiên cảm thấy Tô Yên còn rất buồn cười."
"Chức năng sưu tầm manh mối này thật là tuyệt!"
Từng đợt khen, hoàn toàn rửa sạch danh hiệu lười biếng không làm việc lúc nãy của Tô Yên.
Bóng tối buông xuống.
Các thành viên rút được khu biển rộng trong show《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 một tay cầm mì gói một tay cầm nước khoáng, vẻ mặt uể oải.
Tô Yên bên này..., Tần Húc tìm tòi trong đống đồ Tô Yên tìm được và làm một món thịt bò xào ngon miệng.
Món thứ tư cuối cùng cũng được đặt lên trên tảng đá. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Món gà rừng nướng trong đống lửa kia cũng đã hoàn thành.
Ừm, bốn món ăn còn có một nồi canh nấm.
Tổ đạo diễn nhìn màn hình nuốt nước bọt
Tô Yên ngồi trên tảng đá gặm táo.
Lúc này, Tần Húc không để cho cô làm gì cả mà để cô ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.
Anh ấy cũng nhận ra... thân thể của cô gái này quá yếu ớt.
Còn phải nhờ cô tìm manh mối nữa đấy.
Mỗi người nên làm những chuyện mình giỏi nhất, mấy chuyện nấu ăn bưng đồ ăn này thì không cần làm phiền cô.
Trên live stream...
Một đám người xem nhìn Tô Yên đầy bội phục
Thậm chí còn có người đếm đếm,
"Đây là manh mối thứ... 56 đúng không nhỉ?"
"Mẹ của con, Tô Yên đại lão hãy nhận lấy đầu gối của em, phù hộ em thi đại học thuận lợi!"
"Đại lão! Hãy ban cho em một phần mười sự may mắn của ngài, em sẽ thắp hương bái Phật cho ngài mỗi ngày."
Mọi người không hề mắng Tô Yên nhưng lại đồng thời bắt đầu oán giận Long Lị Lị.
"Người này đúng là, từ sau khi bị trật chân thì ௱ôЛƓ cũng không thèm di chuyển, một ngày ngoại trừ gây trở ngại thì không làm được gì cả, còn không thèm giúp anh Tần một chút."
"Đúng vậy, fan thành anti không giải thích."
"Fan thành người qua đường, vốn dĩ thấy Long Lị Lị này còn khá tốt, cũng không biết vì sao, rõ ràng cô gái này cũng không làm gì sai nhưng nhìn rất không vừa mắt."
Có ngài người cực đoan đau lòng Tần Húc trực tiếp mắng chửi
"Đúng là không biết xấu hổ, hai đồng đội thì cố gắng như vậy mà có mình cô chẳng là gì? Dù bị trật chân thì cô cũng có thể làm mấy chuyện không cần đi đường cơ mà!"
"Đúng vậy! Cậu nhìn anh Tần của chúng tôi mồ hôi đầy đầu mà vẫn phải dẫn theo con người này, đúng là vất vả."
Tiếng ồn ào trong phòng live stream chưa bao giờ dừng lại.
Đặc biệt là sau khi thấy rõ sự đối lập giữa hai đội,
"Phòng live stream bên cạnh cực kỳ thê thảm mà bên chúng ta lại đầy món ngon, nước dãi của tôi cũng sắp chảy xuống mặt đất rồi."
"Ha ha ha, đúng đúng đúng, vừa nãy tôi cũng đi sang xem phòng bên cạnh, vừa nãy còn có người khát quá mà uống cả nước biển, cuối cùng vừa khóc vừa phun ra, buồn cười muốn ૮ɦếƭ luôn!"
Sắc trời dần dần đen hẳn.
Khi Tô Yên tìm được cái hộp manh mối thứ tám mươi thì manh mối cũng được tập hợp đủ.
Đây cũng là đội đầu tiên tìm được tất cả manh mối từ khi chương trình này bắt đầu quay.
Bọn họ dọc theo đường nhỏ đi xuống dưới.
Nhưng mà sắc trời quá tối mà đường lại gập ghềnh.
Tần Húc nhìn hai đồng đội của mình suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi, hai cô ở đây chờ còn tôi sẽ đi dò đường trước, chờ tôi tìm được thuyền sẽ về dẫn hai cô đi."
Hai người cũng không có ý kiến nên Tần Húc cầm đèn pin đi về phía trước.
Lần này ngoại trừ người quay phim thì chỉ còn lại Long Lị Lị và Tô Yên.
Long Lị Lị cười, "May mà có cô, Tô Yên, nhờ có cô mà đội mình mới rời khỏi nơi này."
Tô Yên gật gật đầu không nói gì.
Sau đó Long Lị Lị không nhịn được tò mò hỏi, "Tô Yên, tôi có một vấn đề, tại sao cô có thể tìm được hộp manh mối nhanh như vậy? Chẳng lẽ là có cách gì sao?"
Lời nói của cô ta có ý ám chỉ, còn có cách gì khác chứ, chắc chắn là nói Tô Yên biết hộp ở đâu nên mới tìm nhanh như vậy, là ám chỉ Tô Yên gian lận.
Tô Yên nhìn cô ta.
Cô nhìn hơi thở u ám càng ngày càng dày đặc trên người Long Lị Lị.
Chẳng sợ lúc này cô ta vẫn cười ngọt ngào nhưng Tô Yên vẫn biết Long Lị Lị cực kỳ có ác ý với mình.
Im lặng một lát, Tô Yên nói: "Bọn họ giấu đồ theo địa hình núi, nhưng dù có giấu cũng không phải thật. Lúc trước tôi đã học qua, rất dễ tìm."
Long Lị Lị cười gật gật đầu không nói gì nữa.
Những lời Tô Yên nói đều là sự thật.
Cô là một người rất thành thật.
Chỉ là che giấu một phần sự thật.
Làm cách nào tìm được?
Những động vật khác nói cho cô biết.
Chim nhỏ trên đỉnh đầu, loài bò sát dưới mặt đất.
Còn có vài con rắn ngẫu nhiên bò qua...
Chỉ cần cô đi đến gần thì những động vật đó sẽ nói cho cô biết.
Nên đương nhiên rất dễ tìm.
Long Lị Lị gật gật đầu, tầm mắt trong lúc vô tình liếc nhìn về phía sườn núi bên cạnh rồi lại nhìn bụi gai và hòn đá nhỏ trên đường.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám.
Bỗng nhiên cô ta lên tiếng, "Tô Yên, có thể đỡ tôi một chút không?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn cô ta, sắc mặt Long Lị Lị có chút bất đắc dĩ
"Tôi bị trật chân nên có hơi đau."
Tô Yên duỗi tay đỡ lấy cánh tay cô ta.
Long Lị Lị khập khiễng nhảy về phía trước một bước nhưng lại "không cần thận" dẫm vào một hòn đá nhỏ, nghiêng người về phía Tô Yên.
"A!"
Kinh hô một tiếng, lại dùng lực Tô Yên đỡ lấy cánh tay cô ta mà đứng thẳng người,
Tô Yên thì không như vậy mà bị ngã ra phía sau.
Nhưng trước khi ngã xuống cô đã nắm lấy góc áo Long Lị Lị kéo xuống.
Giây tiếp theo, Long Lị Lị vừa đứng vững đã bị Tô Yên kéo ngã xuống.
Mọi người đều không kịp phản ứng.
Hai người quay phim kia cũng choáng váng không biết làm sao.
Không chỉ bọn họ mà tổ đạo diễn sau khi ngây người cũng bắt đầu hoảng loạn!
Tổ đạo diễn bắt đầu liên lạc với hai người quay phim
"Người đâu? Có nhìn thấy hai người đó đâu không?!"
"Không nhìn thấy!"
Đỉnh núi này gập ghềnh, hơn nữa sắc trời đã hoàn toàn đen, nhìn về phía trước chỉ có một khoảng đen nhánh, ai cũng không biết Tô Yên và Long Lị Lị rơi xuống đâu, có nguy hiểm hay không.
Tình huống nguy hiểm như vậy nên tổ tiết mục cũng không dám để hai người quay phim tự mình đi cứu người.
Lỡ như chưa cứu được hai người Tô Yên mà lại không nhìn thấy hai người quay phim này đâu thì sẽ càng thêm hỗn loạn hơn.
Vậy nên tổ đạo diễn lập tức báo cảnh sát để họ giúp đỡ.
Sau đó, tổ tiết mục lại gọi điện thoại cho người mà lúc nãy hai người này đã để lại số điện thoại.
Nói cũng buồn cười.
Lúc trước để bọn họ viết số điện thoại chỉ để làm tăng sự kịch tính trong chương trình để người xem càng thêm hưng phấn mà thôi.
Không nghĩ tới lại thật sự phải sử dụng.
Khi Quyền Từ nhận được điện thoại thì anh còn đang họp.
Vừa xử lý vừa nghĩ chờ đến khi anh về nhà thì phải dùng cách nào để ăn sạch "gối ôm nhỏ" của mình.
Đột nhiên nhận được điện thoại.
Số điện thoại này là số điện thoại riêng tư nên không có nhiều người biết đến.
Chờ đến khi anh nghe máy, nghe người bên kia trình bày mọi chuyện một lần, Quyền Từ cứng người lại, khuôn mặt âm trầm.
Giây tiếp theo đã chạy ra khỏi phòng họp.
Lại nói tới Tô Yên và Long Lị Lị không biết đã lăn tới đâu.
Quần áo bị rách, trên người cũng có vài vết thương, cả người đầy sỏi đá và lá rụng, nhìn qua có chút chật vật bất kham.
Hai người đều im lặng
Tự bò dậy từ trên mặt đất, đứng lên, phủi lá cây và sỏi đá trên người đi rồi nhìn xung quanh.
Nửa ngày sau, ánh mắt Long Lị Lị hiện lên một tia tàn nhẫn, cầm lấy mấy cành cây vứt mạnh xuống dưới đất.
Chắc là cô ta không thể đoán được mình cũng sẽ bị rơi xuống đây.
Tô Yên cũng phủi lá cây xuống dưới, nâng mắt nhìn về phía Long Lị Lị.
Lên tiếng, "Cô cố ý."
Không phải câu nghi vấn mà là đang trần thuật.
Long Lị Lị cười cười vuốt tóc, "Sao? Sao cô lại nghĩ tôi là người độc ác như vậy? Hai chúng ta không oán không thù thì tại sao tôi phải hại cô?"
Tô Yên không nói gì mà chỉ dùng đôi mắt trong suốt nhìn cô ta.
Mà cô càng như vậy thì Long Lị Lị càng thêm căm hận.
À không, không phải hận, mà là ghen ghét.
Sự ghen ghét kia đã che kín hai mắt cô ta, làm cô ta hận không thể làm Tô Yôn không thể thoát khỏi ngọn núi này.
Long Lị Lị dựa vào một cái cây.
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Một lúc lâu sau đó, Long Lị Lị nói: "Hai người chúng ta đều không biết đây là đâu, chỉ có thể chờ người tới cứu."
Tô Yên đỡ một thân cây sờ máu trên cổ tay mình.
Im lặng tỏ vẻ cô đồng ý với lời nói của cô ta.
Long Lị Lị cười, giọng nói như thường, "Tô Yên, cô có bạn trai không?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không có."
Đôi mắt Long Lị Lị hiện lên một tia sáng.
Đại khái là sống sót sau tai nạn, cũng có lẽ là do sắc trời đen nhánh nên cái mặt nạ ôn hòa của cô ta lộ ra một vết nứt.
Vậy nên cô ta mới buột miệng nói: "Quyền Từ bao dưỡng cô à?"
Lúc buột miệng nói ra, Long Lị Lị không hối hận.
Chẳng sợ câu nói này không phù hợp với biểu hiện ngày thường của cô ta, nhưng cô ta vội vàng muốn tìm một đáp án.
Tô Yên nhìn cô ta, "Anh ấy đã cầu hôn tôi, tôi cũng đã đồng ý."
Thân hình Long Lị Lị run lên, cơ hồ lung lay sắp đổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc