Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 74

Tác giả: Tần Nguyên

Quy tắc của《 Minh tinh đại mạo hiểm 》rất đơn giản.
Sáu người chia làm hai đội, trước khi quay tổ tiết mục cũng đã tìm được hai nơi không có người ở, cũng lắp đặt và sắp xếp vài thứ.
Sau đó hai tổ rút thăm lựa chọn địa điểm.
Trước đó tổ tiết mục sẽ để lại manh mối về cách đi ra.
Đội nào ra trước 10 giờ tối sẽ chiến thắng.
Lúc bắt đầu quay dường như Long Lị Lị rất muốn ở chung đội với Tô Yên vậy nên không chút do dự chọn cô.
Đối với Tô Yên mà nói thì cùng đội với Long Lị Lị hay là cùng đội với những người khác không có chút khác biệt nào.
Sau đó hai người và Tần Húc - một diễn viên đang hot, tạo thành một đội ba người.
Lúc rút thăm Tần Húc rút được, "Núi sâu."
Còn tổ kia thì rút được, "Biển rộng."
Mọi chuyện đã xong chỉ thiếu bắt đầu nhiệm vụ.
Đi trong ba tiếng mới đến nơi.
Bảy vòng tám vòng cuối cùng cũng đi tới một đỉnh núi chim không thèm ỉa.
Vừa đi vào thì tín hiệu đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Tổ đạo diễn rất là công chính nghiêm minh, "Ba bạn hãy nộp tất cả vật phẩm trong người, tổ tiết mục sẽ phát đồ thống nhất cho ba bạn."
Sau khi nộp xong.
Tổ đạo diễn móc ra một tờ giấy, "Ba bạn hãy để lại số điện thoại của một người, nếu có tình huống khẩn cấp chúng tôi sẽ liên hệ với người này."
Vừa nói xong, Tần Húc nở nụ cười, "Nhất định phải làm bọn tôi sợ như vậy?"
Vốn là quay show mà vừa nghe thấy giống như bọn họ sẽ ૮ɦếƭ ở bên trong vậy.
Tần Húc cười rộ lên tươi sáng như ánh nắng làm nữ đạo diễn không nhịn được mà đỏ mặt.
Nhưng mà ba người vẫn nhanh chóng viết số điện thoại.
Trong tình huống bình thường, đều sẽ viết số của người đại diện.
Bởi vì cha mẹ bạn trai chồng gì đó đều cách quá xa, xảy ra chuyện thì người đại diện vẫn đáng tin hơn.
Nhưng Tô Yên lại viết số di động và tên của Quyền Từ xuống.
Vậy nên nữ đạo diễn nhìn thấy tên này còn hơi sửng sốt, hả? Thế nhưng không phải Kevin?
Quyền Từ, họ Quyền?
Nữ đạo diễn không nói chuyện nhưng cũng là người có ánh mắt.
Sau đó là phát đồ cho ba người.
Hai bình nước khoáng, hai gói mì ăn liền, một chiếc bật lửa, một có một cái dao găm.
Ba người đeo ba lô đi vào bên trong núi.
Lúc mới bắt đầu ba người cũng không quá sốt ruột nên vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Người quay phim sẽ đi theo từng người.
Bởi vì sẽ không thật sự khó khăn mà chỉ quay để cho người xem xem.
Mọi người đều biết nên sẽ không lo lắng.
Tô Yên an tĩnh đi, Long Lị Lị và Tần Húc nhanh chóng quen thuộc.
Trò chuyện trò chuyện, Long Lị Lị cười quay đầu lại nhìn Tô Yên quan tâm hỏi: "Tô Yên, cô có mệt không? Nếu không chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?"
Tô Yên ngẩng đầu, "Bình thường."
Sau đó Long Lị Lị gật gật đầu rồi lại tiếp tục nói chuyện với Tần Húc.
Sau khi ba người đi gần hai tiếng mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
Bởi vì bọn họ đi gần hai tiếng như vẫn không phát hiện ra manh mối gì.
Nếu tiếp tục như vậy thì có thể đến 10 giờ tối bọn họ cũng không ra khỏi ngọn núi này được, chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ thất bại.
Ba người tìm một nơi dừng chân.
Tần Húc nhanh chóng suy nghĩ.
Đầu tiên anh ấy quay đầu nhìn Tô Yên và Long Lị Lị.
Nhìn Tô Yên đầu đầy mồ hôi mà không kêu một tiếng cũng cảm thấy ấn tượng về cô gái này tốt hơn một chút.
Sau đó anh ấy lên tiếng, "Hai cô ở đây nghỉ ngơi một lát để tôi đi tìm thử xem."
Long Lị Lị đi đến trước mặt Tần Húc, "Để tôi đi cùng anh, dù gì chúng ta cũng là một đội."
Long Lị Lị không quên lúc này vẫn đang quay.
Tuy mệt nhưng thứ quan trọng hơn cả là hình tượng.
Tần Húc thấy Long Lị Lị kiên trì như thế cũng gật gật đầu, "Được rồi."
Trước khi đi còn nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Long Lị Lị, "Tô Yên, cô nghỉ ngơi một lát đi, uống nhiều nước một chút."
Tô Yên đỡ cây ngồi xuống gật gật đầu, "Được."
Sau đó Long Lị Lị và Tần Húc rời đi.
Ước chừng nửa tiếng sau, Tô Yên uống sạch một lọ nước, cô đã nghỉ ngơi xong.
Ngó trái ngó phải có chút nhàm chán nên cô đành nhìn mặt đất phát ngốc.
Một cơn gió lạnh thổi tới rất mát mẻ.
Lúc này, Long Lị Lị và Tần Húc cũng quay về
Hai người đều hơi chật vật, trên người còn dính lá cây và bùn đất, không khí có chút nặng nề.
Hai tay trống trơn, có lẽ là tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy manh mối.
Long Lị Lị được Tần Húc đỡ đi, hình như chân xảy ra vấn đề.
Sau khi ngồi xuống Long Lị Lị mới áy náy nói: "Xin lỗi, là do tôi."
Tần Húc lắc đầu, "Đều là đồng đội cả, không sao đâu."
Chuyện này anh ấy cũng có thể thông cảm, dù sao cũng là bị thương thật mà không phải lười biếng.
Tần Húc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, thấy sắc mặt cô còn có chút tái nhợt nhưng đôi mắt chớp chớp rất có tinh thần.
Tần Húc cười ra tiếng, "Hai cô ngồi ở đây nghỉ ngơi để tôi đi dạo xung quanh thử xem."
Nói rồi cầm một lọ nước rời đi.
Phải biết show thực tế kỳ này không giống như những kỳ trước.
Bởi vì nó là live! Stream.
Mấy kỳ trước của show《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 được mọi người phản ứng rất nhiệt nên có rất nhiều người muốn xem live stream, muốn nhìn bộ dáng chân thật của idol nhà mình.
Tổ đạo diễn cũng nghiêm túc tự hỏi lợi và hại, sau khi nói chuyện với người đại diện của họ thì quyết định phát sóng trực tiếp!
Cho nên kỳ này là kỳ live stream đầu tiên của show thực tế.
Tổ đạo diễn đều đã thông báo cho người đại diện chuyện kỳ này sẽ live stream.
Người đại diện cũng đều sẽ truyền đạt cho người của mình biết.
Nhưng lần này Tô Yên tới vội vàng làm Kevin quên mất cả chuyện này!
Người đang xem live stream đã bắt đầu mắng chửi Tô Yên.
"Mẹ kiếp! Người này là ai, thấy anh Húc nhà tôi tốt bụng thì bắt nạt phải không?"
"Mọi người tới đây để mạo hiểm, con mẹ nó cô còn đặt ௱ôЛƓ ngồi ở đây để người trong đội đi thám hiểm, có thể yên tâm thoải mái được à?"
"Tôi cảm thấy rất kỳ quái, cô gái Tô Yên này sao có thể trà trộn vào đây??? Không biết làm gì còn dám tham gia chương trình này à?"
........
.......
Blah blah, tiếng mắng làm live stream còn bị cắt đứt một lần.
Tô Yên cũng không biết chuyện này.
Tô Yên thấy Tần Húc đi nửa tiếng.
Chờ đến khi anh ấy về thì trên tay đã cầm theo một cái hộp manh mối.
Long Lị Lị sáng lên, có vẻ rất vui, "Anh tìm được rồi à? Giỏi quá đi!"
Tần Húc nửa bất đắc dĩ nửa cười nói: "Cô cũng đừng vui mừng quá sớm."
Nói rồi anh ấy mở cái hộp kia ra.
Bên trong là một cái thìa làm bằng sứ, cái loại làm rơi là vỡ...
Long Lị Lị tỏ vẻ không sao cả an ủi, "Không sao cả, anh Tần đã rất giỏi, đây là một sự bắt đầu tốt đẹp."
Tô Yên nhìn cái hộp trong tay Tần Húc, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Húc, "Cho nên chúng ta phải tìm mấy cái hộp màu vàng này à?"
Tần Húc nghe cô nói vậy mà buồn cười, "Đồng chí Tô Yên, cô đừng nói với tôi cô tới đây gần ba tiếng rồi mà không biết tới để làm gì đấy?"
Cô vừa nói xong thì mọi người đang xem live stream đã bắt đầu spam mắng chửi, tốc độ spam tốc độ, thậm chí còn chưa quay xong đã lên hot search.
Tô Yên không nói gì coi như đồng ý.
Bởi vì không ai nói cho cô biết.
Cô vừa trang điểm xong đã nhìn thấy mấy người bắt đầu rút thăm, sau đó lên xe đi tới đây
Long Lị Lị giải thích, "Tổ tiết mục giấu rất kỹ, có dụng cụ để nấu cơm chiều, có manh mối, nếu trước 10 giờ tối chúng ta có thể ra khỏi đây thì xem như chiến thắng."
Tô Yên liếm môi, cô nhìn nhìn xung quanh rồi đứng dậy.
Tần Húc vừa nhìn là biết cô muốn lên tiếng.
Vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại nghiêm túc của Tô Yên, "Hai người chờ ở đây để tôi đi tìm."
Nói xong Tô Yên đi xuống dọc theo con đường lúc nãy.
Vốn dĩ Tần Húc không có hy vọng gì với Tô Yên.
Đừng nói hai người bọn họ mà cả tổ tiết mục căn bản cũng không nghĩ Tô Yên có thể tìm thấy.
Thân thể yếu ớt, đi hai bước đều phải nghỉ ngơi, vừa nhìn đã biết là người cần được chăm sóc.
Sau đó...
Bốn mươi lăm phút lúc sau Tô Yên cầm lấy cái hộp màu vàng thứ mười ba.
Cô nhìn nồi bát dầu muối tương dấm trong tay mình, còn có táo, quýt rồi kéo một đống đồ về nơi nghỉ ngơi.
Mà người quay phim đi theo sau Tô Yên đã ngây người.
Tổ tiết mục đã có kịch bản sẵn.
Đầu tiên sẽ nói rằng manh mối trải rộng xung quanh, chỉ cần tinh mắt là có thể tìm được.
Có hơn một trăm hộp manh mối được giấu xung quanh.
Nhưng tổ tiết mục không nói bọn họ đã mời những người chuyên nghiệp đến để giấu manh mối theo địa hình.
Nếu muốn tìm được thì chắc phải sờ từng nơi trên đỉnh núi này.
Cho nên ba kỳ trước mọi người mặt xám mày tro nghiến răng nghiến lợi đều thề rằng đánh ૮ɦếƭ cũng không tới cái show này nữa.
Cũng vì thế mà điểm của show thực tế này rất cao.
Ratings tăng cao.
Nhưng mà hôm nay tổ tiết mục gặp một người.
Người kia tên là Tô Yên.
Tổ đạo diễn nhìn những cảnh quay mà người quay phim của Tô Yên truyền xuống bên dưới
Cô đi sờ qua, thậm chí đôi khi chỉ cần liếc qua, đôi mắt rà quét xác định, sau đó tìm thấy cái hộp mà bọn họ đã chôn kĩ dưới đất.
Vậy nên tổ đạo diễn đang đắc ý tự tin thì lại mở to mắt nhìn vào trong màn hình, biểu tình có chút... ừm hung dữ.
Bên kia, Tô Yên nhỏ giọng nói một câu, "Mấy thứ nhìn nhìn qua không có tác dụng gì, có cần vứt đi không?"
Phải biết rằng những kỳ trước tổ tìm được nhiều manh mối nhất cũng chỉ tìm được chính hộp.
Một đám ôm những mấy cái thìa nhỏ với mấy cái bát nhỏ đó mà vui phát khóc, cảm động đến rơi nước mắt.
Tới lượt Tô Yên... thì bị ghét bỏ??
Lại mười phút sau.
Tô Yên lục tục dìu già dắt trẻ về tới nơi nghỉ ngơi
Cô lau mồ hôi trên trán, liếm liếm môi, nghiêm túc nói: "Tôi không tìm thấy manh mối mà chỉ thấy mấy thứ này thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc