Hắn lại không nhịn được mà dặn dò
"Tô Yên bé nhỏ, mạng của người khác là mạng, nhưng cô cũng phải bảo vệ mình trước biết không? Biết cô tốt bụng ngoan ngoãn nhưng đừng..."
Hắn vừa nói được một nửa thì cửa phòng sách mở ra.
An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt rồi cười hì hì, "Tôi đi trước nhé, dạo này bận ơi là bận."
Không nhịn được mà liếc liếc về phía cầu thang nhìn người nào đó.
Vội vàng biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, cửa biệt thự bị đóng chặt.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Lúc này Quyền Từ đã đi tới trước mặt cô.
Trong tay cầm cái túi màu lúc An Nguyên Phi mang tới.
Một đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại, khóe môi mang theo ý cười, vẫn đẹp trai như vậy.
Chỉ là... con ngươi đen nhánh tràn đầy gió bão.
Tô Yên cảm thấy lệ khí mà bình thường anh thu vào lại tràn ra, thậm chí còn nặng nề hơn lần đầu tiên gặp nhau.
Cô liếm liêm môi, duỗi tay túm túm ống tay áo của anh, "Anh làm sao vậy?"
Giọng nói mềm mại mang theo sự khó hiểu.
Tiểu Hoa nhìn bố dáng của ký chủ nhà mình.
Chậc chậc chậc.
Quyền Từ này trên người đầy lệ khí, nhìn từ xa đã làm người ta lắp bắp sợ hãi, không phải ký chủ chẳng chê tẹo nào sao?
Long Lị Lị kia ôn nhu săn sóc, giấu kỹ cái đuôi nhỏ của mình đi lại bị ký chủ bắt lấy, lại còn nói với người ta là phải bao dung hơn.
Quyền Từ nhìn bộ quần áo vàng nhạt cô đang mặc trên người.
Ừm, giống với ảnh chụp
Cho nên mấy tấm ảnh mờ ám kia được chụp sau khi quay xong?
Chỉ nghĩ vậy mà nội tâm anh đã không nhịn được mà quay cuồng.
Đặc biệt là nhìn đôi mắt trong suốt vô tội của cô lại càng làm anh trở nên tối tăm hơn.
Túi da trong tay rơi xuống bàn, bùm, hơn mười bức ảnh rơi tán loạn xuống đất.
Tô Yên nhìn thoáng qua,
Một người đàn ông đang kabedon một cô gái, tư thế mờ ám không biết đang nói gì.
Các góc độ, cô gái cúi đầu thẹn thùng, còn có cả ngẩng đầu.
Nếu không phải bởi vì nữ chính trong bức ảnh này là cô thì cô cũng cho rằng hai người trong ảnh đang hôn nhau.
Cô cảm thấy tò mò nên cầm lấy mấy bức ảnh kia lên nghiên cứu.
Đang định duỗi tay cầm lên nhìn kỹ thì một bàn tay mạnh mẽ đã nắm chặt lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy.
Quyền Từ híp mắt, ý cười bên khóe môi càng thêm lạnh lẽo, "Vui à?"
Ngữ khí trầm thấp quyến rũ, nếu không phải ánh mắt anh tràn đầy giận dữ thì có lẽ người ta đã cho rằng anh vẫn như ngày thường.
Tô Yên lắc lắc đầu, nghiêm túc giải thích, "Lúc ấy anh ta rất khó chịu. иgự¢ đau, em sợ nếu đẩy thì anh ta sẽ ૮ɦếƭ ở chỗ đó nên không động đậy."
Quyền Từ nhìn cô, im lặng.
Duỗi tay ôm người vào trong иgự¢ cắn xuống.
Cô đau đớn nức nở một tiếng, muốn đẩy đẩy anh ra nhưng lại bị người ôm chặt hơn.
Tô Yên cho rằng cô đã giải thích rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn người này sẽ hiểu.
Kết quả, môi răng chạm vào nhau, lại nghe thấy anh hỏi, "Nó là ai?"
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, "Leng keng, ký chủ, hữu nghị nhắc nhở. Làm La Nguyên Kiệt thân bại danh liệt sống không bằng ૮ɦếƭ là yêu cầu mà nguyên thân đưa ra, cho nên ngài phải tự mình làm. Nếu gã bị những người khác Gi*t ૮ɦếƭ, nhiệm vụ của ngài sẽ thất bại, mất đi cơ hội công lược ở thế giới tiếp theo."
Lời nói bên miệng Tô Yên lại bị nuốt xuống.
Người trên ảnh chụp đã được làm mờ nên không thể nhìn thấy khuôn mặt gã.
Cô do dự, Quyền Từ cười.
Anh cúi người nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cô, "Không muốn nói cho tôi? Hả?"
Ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp.
Tô Yên là một bé ngoan thành thật nên cô nhỏ giọng hỏi, "Nếu em nói cho anh biết thì anh ta sẽ xảy ra chuyện à?"
Quyền Từ vẫn cười, cắn nhẹ lên môi cô, "Em đang che chở nó?"
Tiểu Hoa kịp thời nhắc nhở, "Ký chủ! Sát khí trên người nam chính quá nặng rồi, giá trị nguy hiểm lên tới 90, ký chủ cẩn thận!"
Tô Yên vừa nghe lập tức muốn đẩy anh ra để nhìn biểu tình trên mặt anh.
Kết quả người kia lại nắm lấy tay cô, hai người càng thêm gần sát.
Đôi mắt đào hoa rũ xuống, ý cười dần dần thành sự châm chọc, "Sao vậy? Không muốn tôi chạm vào? Vì nó à?"
Tô Yên nghe anh nói mà trừng mắt nhìn anh, cô mím môi, "Anh, không thể nói lý!"
Quả thật là càn quấy, vừa nãy cô nói chưa rõ ràng sao?
Tiểu Hoa không nhịn được mà cắm một câu, "Ký chủ ngài ngoại tình sao?"
Sao nó nghe kiểu gì cũng giống như ông chồng đang bắt quả tang bà vợ ngoại tình vậy
Nhìn châm chọc mỉa mai kia kìa, hận không thể vác dao xẻo thịt cái thằng dám ngoại tình với vợ mình.
Yết hầu Quyền Từ lên xuống, ánh mắt càng ngày càng hung ác nham hiểm.
Anh không muốn nhìn thấy cô che chở người khác.
Cô càng như vậy anh càng muốn biết băm thịt người kia ra đút cho chó ăn, "Còn có không nói lý nữa đấy, chỉ sợ em không chịu nổi."
Nói xong Tô Yên đã bị ấn xuống sô pha.
Người nọ đè xuống.
Mang theo ý vị trừng phạt, tinh tế cọ xát, hận không thể không cắn nuốt cô.
Tô Yên chỉ mặc một cái áo sơ mi, anh cầm lấy dùng chút lực là xé rách,
Làm da tinh tế trắng nõn ánh vào đôi mắt.
Chỉ là... bàn tay anh đang định chạm vào.
Lại thấy cổ tay bị một cái đuôi rắn quấn quanh.
Phía sau truyền đến tiếng phun lưỡi tê tê tê tê tê của rắn độc.
Anh hơi dừng lại, chỉ trong chớp mắt đã móc ra một khẩu súng lục màu bạc.
Xoay người,"Bùm!"
Tốc độ của anh quá nhanh.
Giây tiếp theo, đồng chí Tiểu Hồng nhìn thấy cái đuôi của mình bị một viên đạn bắn xuyên qua thành một cái lỗ nho nhỏ.
Đồng chí Tiểu Hồng đã quen hoành hành ngang ngược vậy nên lúc này vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Chờ tới khi cơn đau truyền khắp toàn thân, Tiểu Hồng nổi giận!
"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê!!"
Mở to miệng muốn xông tới cắn Quyền Từ.
Sau đó lại nhìn thấy họng súng đen ngòm đang đặt trên vị trí bảy tấc của đồng chí Tiểu Hồng.
Thân thể đồng chí Tiểu Hồng lập tức cứng đờ.
Nó cắn nhanh hơn hay cái súng này bắn nhanh hơn nhỉ?
Đây là một vấn đề.
"Đừng, đừng nổ súng!"
Tô Yên không nghĩ tới Tiểu Hồng sẽ chạy ra, cô đứng dậy duỗi tay kéo cánh tay Quyền Từ, "Nó sẽ không cắn anh."
Nói xong thấy Quyền Từ đặt lực chú ý lên người cô nên lặng lẽ xua xua tay ý bảo Tiểu Hồng chạy nhanh.
Nhìn hung dữ như vậy thôi chứ thật ra nó cũng chỉ là một con rắn "ngây thơ" như chủ nhân của nó mà thôi.
Trong đầu Quyền Từ hiện ra hình ảnh con rắn này cắn người trong video.
Sau đó, chờ đến khi anh nhìn về phía Tô Yên thì đã thấy cô đang chỉ huy con rắn độc này khẽ meo meo chạy trốn.
Nhìn cô cẩn thận, ánh mắt thường nhìn về phía anh để xem anh có đang chú ý hành động lén lút của cô không.
Anh hơi nhíu mày.
Một đôi mắt đào hoa xoay chuyển, duỗi tay che đi những nơi đang bại lộ trên người Tô Yên.
Ấn người vào trong иgự¢ che khuất tất cả mọi thứ, "Đực?"
Anh thuận miệng hỏi một câu, ngữ khí bình tĩnh, nghe không giống như đang tức giận.
Tô Yên chớp chớp mắt, cái này cô thật sự không biết.
Cô nghiêm túc hỏi, "Tiểu Hồng, em là đực hay là cái?"
Tiểu Hồng vốn dĩ đang đau đến nghiến răng nghiến lợi ôm cái đuôi bị bắn thành một lỗ nhỏ của mình thì nghe thấy câu hỏi của cô, nó ngẩng cao đầu ngạo nghễ phun lưỡi, "Tê tê tê tê tê!"
Đương nhiên là giống đực! Em được rất nhiều em gái yêu thích đấy nhé!
Tô Yên trả lời, "Nó là đực."
Quyền Từ ôm cô rũ mắt xuống, "Nó đã theo em rất lâu rồi à?"
"Ừ!"
"Một con rắn đực?"
"Ừm."
Tô Yên vốn đang không hiểu anh đang nói gì thì lại thấy anh nói tiếp: "Vì để cái ốc vít nhỏ của nó không phát tình lung tung, vẫn nên triệt sản đi."
Tô Yên ngốc.
Quyền Từ thấy cô sửng sốt, ánh mắt tràn đầy hung ác, "Hay là Gi*t hầm canh uống?"
Tô Yên lắc đầu, "Không được."
Rất kiên quyết.
Cô không muốn uống canh làm từ Tiểu Hồng, càng không muốn một Tiểu Hồng tàn tật.
Quyền Từ ôm người trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói, "Hừ, em không chỉ che chở người đàn ông khác mà bây giờ con che chở cả một con rắn? Không được Gi*t cũng không được làm bị thương?"
Tô Yên không nói lại anh, chỉ có thể kiên trì, "Nó không làm sai chuyện gì."
Người nào đó hừ lạnh, "Nó là đực đã là sai lầm lớn nhất của nó rồi."
Tô Yên không biết phải nói gì, "Anh không nói đạo lý!"
Bên cạnh, Tiểu Hồng còn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Tô Yên bị chọc tức thì lâp tức ngẩng đầu lên, phun phun lưỡi với Quyền Từ, "Tê tê tê tê tê tê tê!"
Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa nhìn đã biết người này không phải người tốt đẹp gì!
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng, chần chờ một lúc rồi nhỏ giọng nói
"Em đi nhanh lên. Chẳng lẽ em muốn làm một con rắn thái giám là?"
Tiểu Hồng cố gắng hiểu lời Tô Yên nói.
Một lúc lâu sau nó mới hiểu thái giám là gì, "Tê tê tê tê tê!"
Giương nanh múa vuốt nhưng đuôi rắn lại dần dần dịch về phía cửa sổ.
Nó vốn đang phơi nắng trên mặt cỏ, nghe thấy tiếng cãi nhau mới bò vào xem thử.
Bây giờ... Tô Yên nói nó không đi thì sẽ trở thành một con rắn thái giám.
Tuy nó rất muốn ăn người đàn ông xấu xa này.
Nhưng vẫn chạy đi.
Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng khẩn cấp lùi về phía cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất.
Quyền Từ nhìn chằm chằm con rắn kia cho đến khi nó biến mất, con ngươi đen nhánh.
Ban đầu anh cũng chỉ muốn triệt sản con rắn này thôi.
Bây giờ lại nhìn thấy Tô Yên che chở con rắn ngu ngốc này như vậy thì anh chỉ muốn ăn thịt rắn thôi.
Tô Yên thấy anh vẫn còn bộ dáng tối tăm như lúc nãy.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Hồng chạy nhanh, cho nên Quyền Từ muốn hầm canh thì cũng không thể bắt được nó.
Nhưng mà La Nguyên Kiệt...
Cô ngẩng đầu dò hỏi, "Mặt anh ta bị làm mờ rồi."
Quyền Từ rũ mắt, nhìn về phía cô.
Tô Yên liếm liếm môi, "Vậy, vậy có thể tìm thấy anh ta không?"
Được rồi, nếu nói Tô Yên có nhược điểm gì, vậy đại khái là không thông thạo các thiết bị điện tử tuy cô đã từng sống trong thế giới không khác thế giới này bao nhiêu.