Tô Yên đang vội vàng muốn băng qua đường thì nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, lập tức dừng lại.
Chớp chớp mắt.
Lại nhìn trợ lý đang túm cánh tay mình kia.
Cô mím mím môi rút tay về.
Nhìn người trợ lý kia, ngữ khí vẫn mềm mại thong thả nói: "Vừa nãy tôi đã nói chưa đủ rõ ràng à? Tôi không có xe. Cô có hiểu không?"
Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói.
Yên lặng nuốt nuốt nước bọt.
Đi theo ký chủ lâu như vậy nó cũng đại khái hiểu biết được một chút.
Mỗi một lần ký chủ như vậy, ngài ấy sẽ làm ra vài chuyện hung tàn... ách... không phù hợp với bề ngoài ngoan ngoãn của ngài ấy.
Trợ lý kia sửng sốt sau đó hai tay ôm иgự¢ "xùy" một tiếng.
Liếc nhìn đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, "Tôi chưa từng thấy người nào giống như cô vậy. Tôi bảo cô tốt với chị Lily một chút, cô không biết là tôi đang giúp cô à?"
Có vẻ trợ lý rất bất mãn với Tô Yên vậy nên lải nhải rất nhiều.
Tô Yên nghe vậy hơi nhíu mày.
Sao người này lại nói nhiều vậy chứ?
Hơn nữa vừa nãy cô cũng đã nói rõ ràng rồi cơ mà.
Sao cứ lì lợm la liếm như vậy, thật phiền phức.
Đối diện đường cái, Quyền Từ từ trên xe đi xuống.
Anh dựa vào cửa xe, một đôi mắt đào hoa nâng lên, cách đường cái nhìn ba người đối diện.
Khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt đen nhánh, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Người đầu tiên nhìn Quyền Từ đi xuống vẫn là Long Lị Lị.
Cô ta nở một nụ cười ôn nhu, duỗi tay, kéo trợ lý của mình lại, "Thôi, em gọi giúp chị một cái xe taxi, chị có thể tự về mà."
Trợ lý tựa hồ vẫn có chút tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Yên, "Thật là, tôi chưa gặp người nào ích kỷ như cô... "
Còn chưa kịp nói xong thì Tô Yên đã rũ mắt cầm một chai nước khoáng từ trong túi ra uống hai ngụm.
Mở nắp, nâng tay lên.
Một lọ nước khoáng đều được vị trợ lý kia hứng trọn.
Trợ lý kia đầu tiên là sửng sốt không thể tin tưởng, sau đó bắt đầu hét to, "Tô Yên! Cô bị điên à!"
Tô Yên yên lặng đóng nắp chai, nghiêm túc nói: "Tôi thấy cô có vẻ không được bình tĩnh nên làm cô bình tĩnh một chút."
Cô nói rất nghiêm túc, không có chút châm chọc nào.
Nói xong, cô nhìn hai người đó.
Long Lị Lị đã ngây người.
Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ làm ra chuyện như vậy.
Cô liếm môi, nhìn người trợ lý cuối cùng cũng im lặng này một cái rồi đi qua đường.
Tiểu Hoa cười vui vẻ, "Ký chủ ~~, ngài đã quá hai phút rất nhiều áu áu ~~"
Tô Yên vừa nghe, liếm liếm môi.
Quyền Từ nhìn.
Khó có khi gối ôm nhỏ ngoan ngoãn nhìn mình như vậy.
Anh duỗi tay ấn người vào trong lòng, cuối cùng cảm góc tối tăm cũng tan đi không ít.
Cúi người, cắn một miếng.
Đau đến nỗi làm cô rụt người về phía sau.
Người này rất thích cắn cô.
Trên người chỗ nào cũng có dấu răng của anh.
Anh mỉm cười ôm người vào trong lòng, "Sao lại ngoan như vậy?"
Tô Yên nuốt nuốt nước bọt, thành thành thật thật gật đầu, "Ừm."
Cô vốn rất ngoan mà.
Dường như Quyền Từ nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngữ khí sâu xa nói: "Em đến muộn."
Tô Yên có chút buồn rầu nhưng lại rất thành thật gật gật đầu, "Ừm."
Đều do cái trợ lý kia kéo cô lại nói một đống thứ vô nghĩa.
Cô ngoan ngoãn như vậy, đồ ăn đã đưa tới tận cửa, nếu anh không ăn thì rất có lỗi với lương tâm.
Anh không nói gì mà ôm cô đi sang ghế lái phụ, đặt cô ngồi xuống, thắt dây an toàn, vòng đến ghế lái.
Quyền Từ nhạy bén phát hiện một tầm mắt đang nhìn chằm chằm hai người họ bèn nghiêng đầu nhìn qua.
Lại nhìn thấy Long Lị Lị và trợ lý của cô ta đứng ở đối diện.
Quyền Từ đương nhiên không quen Long Lị Lị.
Nhưng mà người này...
Đôi mắt anh liếc qua rồi lập tức dẫm chân ga.
Cơm chiều còn được được ăn no đã bị người kia khiêng vào trong phòng ngủ.
Đêm xuân khó nhịn, thể lực của Tô Yên vốn đã không tốt làm sao chịu được lâu.
Kết quả là làm mấy hiệp đã ngất xỉu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên eo đau chân đau cánh tay đau chỗ nào cũng đau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái là Tô Yên đã quay được hơn một tháng.
Người trong đoàn phim cũng bắt đầu quen thuộc.
Chỉ có một mình Tô Yên vẫn độc lai độc vãng, ăn cơm, đọc kịch bản.
Buổi tối ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ đến đón cô về nhà.
Cũng không biết ai truyền tin Tô Yên được bao dưỡng.
Nói cô đập tiền vào đoàn phim, ngủ đạo diễn, bây giờ còn dựa vào chuyện mình được quay phim với ảnh đế mà theo đuổi người ta.
Càng truyền càng thêm xấu xú.
Hơn nữa vai diễn của Tô Yên là người ở giữa phim thích vai nam chính mà La Nguyên Kiệt đóng.
Vẫn luôn yên lặng thích, yêu thầm.
Nếu ảnh đế uống rượu thì ngày hôm sau chắc chắn Tô Yên sẽ cầm một cốc nước ấm tới tìm gã.
Làm cho chuyện này càng truyền càng thật.
Đối với Tô Yên mà nói thì chuyện này chẳng có chút ảnh hưởng nào với cô cả.
Mà cô cũng không biết mấy lời đồn này.
Vẫn ăn cơm đọc kịch bản như bình thường.
Ngược lại là La Nguyên Kiệt, không biết vì sao mà gần đây rất hay đi tìm cô.
Nghe đạo diễn nói: "Tô Yên, lát nữa cô trốn phía sau Lily trộm nhìn La Nguyên Kiệt, nhất định phải biểu hiện được cảm xúc thẹn thùng. Cô cứ nghĩ tới người mình thích là được."
Tô Yên gật đầu, "Được."
La Nguyên Kiệt cũng ở trước mặt, gã nhìn Tô Yên mang theo sự nóng bỏng khó hiểu.
Chờ tới khi đạo diễn đi thì La Nguyên Kiệt đột nhiên dán sát Tô Yên, gã cười, nhìn như đàng nói chuyện phiếm, "Em có biết lời đồn trong đoàn phim không?"
Tô Yên ngẩng đầu, mờ mịt, "Anh muốn nói gì?"
La Nguyên Kiệt như suy nghĩ tới chuyện gì đó đột nhiên tới gần Tô Yên.
Chỉ là không chạm vào cô được vì có một bàn tay đang cản lại.
Cản trở gã tới gần.
Đôi mắt gã đen tối, lấy ra một cái thẻ phòng đưa cho Tô Yên, "Tám giờ tối này, khách sạn Hoàng Gia."
Tô Yên nhìn tấm thẻ rồi lại nhìn gã.
Tô Yên không có kinh nghiệm nhưng Tiểu Hoa thì có rất nhiều.
Liếc mắt một cái đã biết thằng chóa này không có ý tốt, "Ký chủ! Gã ta muốn có một đêm xuân với ngài!"
Tiểu Hoa hầm hừ, cái đồ đê tiện không biết xấu hổ.
Cô còn chưa nói gì đã nghe thấy La Nguyên Kiệt mờ ám nói: "Tôi biết là em thích tôi. Như vậy đi, tôi cũng sẽ không tạo thành gánh nặng cho em, sau đêm nay, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra, thế nào?"
Tô Yên nghiêm túc, "Chẳng ra gì."
Sắc mặt La Nguyên Kiệt cứng đờ.
Gã cười cười, "Quá tham lam thì không tốt đâu, nên từ từ tới có đúng không?"
Tô Yên liếc nhìn La Nguyên Kiệt một cái, bị gã làm cho không còn kiên nhẫn.
Cô nhìn chằm chằm vị trí trí tim của La Nguyên Kiệt, chậm rãi nói: "Em cắn gã hai miếng để gã tỉnh táo lại."
Cô nói nhỏ, lại đang cúi đầu nên La Nguyên Kiệt không nghe thấy cô đang nói gì.
Nhưng lại cảm thấy trái tim đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mắt thấy La Nguyên Kiệt sắp ngã vào trong lòng mình, cô bèn nâng tay lên đẩy gã ra.
Ầm, La Nguyên Kiệt ngã xuống đất.
Tiếng động này làm trợ lý của La Nguyên Kiệt và mọi người sôi nổi nhìn về phía này.
Tô Yên giống như không nhìn thấy gì mà cầm cốc nước lên uống một ngụm, ôm kịch bản của mình học thuộc lời thoại.
Trợ lý vội vàng nâng gã ta dậy, "Anh Nguyên Kiệt, anh không sao chứ?"
La Nguyên Kiệt xoa xoa иgự¢, lông mày nhíu lại vì đau thả lỏng lại.
Cơn đau lúc nãy làm gã cứ nghĩ mình sẽ bị đau đến ૮ɦếƭ mất.
Chờ đến lúc gã lấy lại tinh thần thì đã không đau nữa.
La Nguyên Kiệt nhìn Tô Yên thờ ơ ôm kịch bản, hứng thú trong mắt ngày càng nhiều hơn.
Hình như cô ấy thật sự không để ý đến mình.
Đại khái là bên cạnh La Nguyên Kiệt có quá nhiều người muốn bò lên giường của gã.
Đột nhiên nhìn thấy Tô Yên nên trong lòng có Dụς ∀ọηg muốn chinh phục cô.
Như vậy mới thú vị và có tính khiêu chiến.
Không phải sao?.
Năm giờ chiều, đoàn phim kết thúc công việc.
Tô Yên đi ra ngoài.
Thời gian đóng phim càng ngày càng dư dả, từ chính giờ sáng đến năm giờ chiều.
Cho dù có hoàn thành cảnh quay trong ngày hôm đó hay không thì cũng được đi về.
"Tô Yên!"
Phía sau truyền đến giọng nói của La Nguyên Kiệt.
Người này đúng là phiền phức, sao cứ tới tìm cô vậy?
Lúc đang suy nghĩ thì La Nguyên Kiệt đã đứng ở trước mặt cô.
Gã còn chưa mở miệng thì Tô Yên đã nghiêm túc nói: "иgự¢ của anh không đau à?"
La Nguyên Kiệt cười cực kỳ thỏa mãn.
Gã từng bước một tới gần Tô Yên, cô liếc gã một cái rồi lùi về phía sau một bước nhưng không nghĩ tới phía sau lại là bức tường.
Gã vươn một cánh tay chặn cô lại, "Em vẫn quan tâm tôi đúng không?"
Nói nói rồi dí cái mặt chó lại gần.
Tô Yên chớp chớp mắt, "Có thể làm gã không ૮ɦếƭ nhưng lại đau đớn muốn ૮ɦếƭ không?"
Cô nói bình tĩnh lại nghiêm túc.
La Nguyên Kiệt sửng sốt, đang không biết cô đang nói chuyện với ai thì giây tiếp theo sắc mặt gã đã trở nên trắng bệch.
Một bàn tay che иgự¢, cơn đau truyền đến khắp cơ thể.
Cô chớp chớp mắt nhìn cảnh này, không có chút dao động.
Ngay lúc này, một nam tử mặc tây trang xuất hiện ở cửa đoàn phim.
Người nọ mặc một bộ tây trang màu xám bạc, hơi thở cường đại, một khuôn mặt tuấn mỹ làm phụ nữ phải ghen ghét.
Lười biếng đứng ở đó, một đôi mắt phượng nhìn về phía Tô Yên không hề dao động.
Nửa ngày sau, trong một cái hẻm nhỏ gần đoàn phim, không khí bắt đầu vặn vẹo, sau đó có một nữ tử xuất hiện.
Người đó túm túm cái váy xanh của mình, cúi đầu nhìn nhìn.
Một cử chỉ một động tác đều khuynh thành, nốt ruồi đỏ bên khóe mắt theo động tác của người đó mà như có linh khí, đôi mắt lộng lẫy, giống như một bầu trời sao.
"A Bạch ~~"
Giọng nói thanh thúy mang theo sự hưng phấn.
Nữ tử đó vừa đi đến trước mặt nam tử kia thì đã bị ôm vào trong lòng.
Nữ tử nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng ánh mắt sáng bừng nhìn về phía Tô Yên, nhỏ giọng nói với nam tử đang ôm mình, "Cái kia, chắc chắn là cô gái này, trên tay cô gái này có giọt máu trong trái tim của Tiểu Vực."
Nam tử kia lại lười biếng rũ mắt hôn hôn cổ người trong lòng mình, không nhanh không chậm lên tiếng, "Ừm."
Nữ tử này nghe vậy ánh mắt càng ngày càng sáng.
Vậy là hoàn Quyển 1 rồi các ái phi ạ *tung hoa tung hoa*
Quyển 2 thì vào trong những tác phẩm của anh để tìm nhé, anh đăng luôn ý!!!