Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 67

Tác giả: Tần Nguyên

La Nguyên Kiệt có chút chật vật, bước chân khó khăn lắm mới ổn định lại.
Ánh mắt gã nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt sáng tối không rõ lại có chút phức tạp.
Tô Yên lại không hề quan tâm tới gã mà ngồi xuống cầm kịch bản tiếp tục đọc.
Khó nhớ quá đi mất.
Vừa nghĩ vừa móc kẹo ra cắn cắn hai miếng.
Hai ngày sau Tô Yên vẫn chưa gặp Long Lị Lị.
Cho đến ngày thứ tư, Long Lị Lị mới xuất hiện.
Ngồi trên xe lăn được trợ lý đẩy tới.
Khi đi vào đoàn phim, cô ta lại không muốn ngồi xe lăn, từng bước từng bước đi tới trước mặt đạo diễn.
Nhìn mắt cá chân của cô ta quấn băng gạc, là thật sự bị thương.
Tô Yên có chút kinh ngạc.
Hóa ra đâm vào xe đã dừng lại cũng có thể bị thương.
Long Lị Lị không biết nói với đạo diễn những gì, sau khi nói vài câu thì Long Lị Lị mới đi tới nơi nghỉ ngơi của mình
Đi ngang qua Tô Yên, nhìn nhau, Long Lị Lị vẻ mặt ôn hòa cười ôn nhu như lúc đầu, "Tô Yên, mấy ngày sau hai người chúng ta có cảnh quay với nhau, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho cô."
Tô Yên gật gật đầu, sau đó tầm mắt nhìn về phía chân của cô ta tò mò hỏi, "Vết thương có nghiêm trọng không?"
Long Lị Lị lắc đầu, ý bảo trợ lý không cần đỡ, ít nhất nếu cô ta đi chậm thì cũng khá vững vàng.
"Chỉ bị thương ở dây chằng thôi, tôi cũng đã ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi, chỉ là bác sĩ nói nên đi ít lại."
Sắc mặt nhẹ nhàng nhưng bàn tay lại nắm chặt ống tay áo.
Vết thương này của cô ta, đương nhiên là thật.
Chỉ là không phải bị Quyền Từ.
Là lúc xuống xe vào bệnh viện cô ta cố ý ngã để bị thương.
Bởi vì cô ta biết, câu nói của Quyền Từ lúc trước không phải nói đùa.
Bắt cô ta phải làm mình bị thương.
Nhưng càng như vậy Long Lị Lị càng cảm thấy người đàn ông này hấp dẫn, làm cô ta rung động.
Cô ta biết người đàn ông này không thích cô ta.
Nhưng mà không cần nóng nảy, cô ta sẽ dùng thời gian để công chiếm trái tim anh.
Chỉ là...
Long Lị Lị nhìn Tô Yên.
Bộ dáng ngây ngốc này, ánh mắt trong suốt này.
Làm cô ta không thể nhịn được sự ghen ghét trong lòng.
Thật là ghen ghét.
Người Quyền Từ thích lại là ngốc bạch ngọt vớ vẩn này.
Dựa vào cái gì mà nó có thể lấy được trái tim của Quyền Từ?
Mấy ngày nay Long Lị Lị vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Là bởi vì, người như Quyền Từ đã nhìn quen cảnh âm mưu máu tanh cho nên mới sẽ thích người ngu ngốc ngây thơ như vậy sao?
Nhưng thích thì thế nào?
Bọn họ không thích hợp ở bên nhau, lại càng không thể đến với nhau.
Chỉ cần cô ta có đủ kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó, Quyền Từ sẽ biết, ai mới là người thích hợp với anh nhất.
Ngẩng đầu, biểu tình của Long Lị Lị đã trở lại bình thường.
Lúc này điện thoại của Tô Yên vang lên.
Cô ta nhìn thấy Tô Yên vui vẻ nghe máy mềm mại gọi, "Quyền Từ."
Đầu bên kia lên tiếng, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh đi đón em."
Cô rối rắm, "Nhưng, đạo diễn nói tối nay phải đêm diễn. Không biết phải quay đến mấy giờ."
"Xin nghỉ."
Ngữ khí rất cứng rắn, xem ra bên kia kiên quyết muốn ăn cơm tối với cô.
Tô Yên càng rối rắm, "Hợp đồng nói, không có kỳ nghỉ."
Ở đoàn phim tổng cộng tám mươi bảy ngày, điều lệ rõ ràng, đã ghi chú rõ, diễn viên ngoại trừ bị thương nằm viện nếu không xin nghỉ là vi phạm hợp đồng.
Chờ đến khi cô nói xong thì đầu điện thoại bên kia lại im lặng.
Sau đó, lại nghe thấy một giọng cười quyến rũ truyền tới, "Không sao cả, em muốn quay đến mấy giờ cũng được."
Tô Yên nghe vậy bèn nhìn thoáng qua điện thoại.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ tức giận rồi lúc về nhà sẽ cắn cô đấy.
Khó có khi anh dễ tính thế này, Tô Yên vui vẻ gật gật đầu.
Nghĩ đến chuyện anh không nhìn thấy mới lên tiếng trả lời, "Được. "
Năm giờ chiều, Tô Yên chụp xong một cảnh quay.
Nghe đạo diễn ngồi ở trước máy quay hô một tiếng, "Cắt. "
Tô Yên lập tức thả cánh tay đang kéo Long Lị Lị ra.
Sau đó lại nhìn thấy đạo diễn đi tới trước mặt bọn họ.
Đầu tiên là im lặng suy nghĩ, sau đó tầm mắt dừng trên người Tô Yên lên tiếng, "Cô là Tô Yên?"
Bởi vì thay đổi đạo diễn nên mọi người đều chưa quá quen thuộc.
Tô Yên gật đầu, "Đúng vậy. "
Đạo diễn kia như đang suy tư gì đó mà gật gật đầu.
Mà ngay lúc này phó đạo diễn lại chạy tới, "Đạo diễn, chúng ta có cần chuẩn bị diễn đêm không?"
Lại nhìn thấy đạo diễn kia xua xua tay, "Kết thúc công việc, hôm nay không quay nữa."
Không chỉ là phó đạo diễn mà tất cả mọi người đều sửng sốt, "Đạo diễn, không quay nữa sao??"
Sau đó đạo diễn không nói thêm gì mà chỉ đi về ghế của mình ngồi xuống.
Trợ lý của Tô Yên đi tới nhỏ giọng nói: "Chị Tô Yên, chị có điện thoại này."
Tô Yên cầm lấy, lại sửng sốt khi nhìn thấy tên Quyền Từ trên màn hình di động.
Nghe điện thoại, "Alo? Quyền Từ."
Giọng nói mềm mại ấm áp hấp dẫn sự chú ý của Long Lị Lị bên cạnh.
Long Lị Lị đang uống nước nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Đầu điện thoại bên kia, Quyền Từ đang gõ gõ bàn, "Kết thúc công việc rồi à? Đi ra ngoài đi, tôi đang ở bên ngoài đoàn phim chờ em."
Tô Yên nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ, "Được."
Sau khi đồng ý thì cúp máy.
Nhưng mà Tô Yên chậm rãi phản ứng lại, cô không hiểu lắm.
Sao anh lại biết cô đã quay xong?
Rõ ràng... vừa nãy cô đã nói đêm nay mình còn phải quay phim mà.
Nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì mà đút điện thoại vào trong túi, xoay người lại định đi ra ngoài.
Lạch cạch, không biết Long Lị Lị đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào.
Bởi vì cô xoay người lại nên ᴆụng phải Long Lị Lị đang đứng uống nước.
Làm cho cả cốc nước đều đổ vào trên người cô ta, "A!"
Cốc nước kia lại còn mang theo khí nóng làm phần da ở cổ Long Lị Lị đỏ bừng một mảng.
Tô Yên ngốc.
Trợ lý của Long Lị Lị vội vàng lấy giấy thấm bớt nước, "Chị Lily, chị không sao chứ?"
Hốc mắt Long Lị Lị rưng rưng, lắc đầu, "Tôi không sao, cũng không đau lắm."
Vừa nói vừa dùng giấy lau nhưng thân thể lại co về phía sau.
Trợ lý của Long Lị Lị buồn bực trừng mắt nhìn Tô Yên, "Này! Cô không có mắt à!"
Tô Yên còn chưa nói gì thì Long Lị Lị đã mở miệng ngăn cản, "Em đừng như vậy? Tô Yên không nhìn thấy chị đứng ở phía sau, cô ấy không cố ý đâu."
Vừa nói Long Lị Lị vừa tỏ vẻ có lỗi, "Tôi đứng ở phía sau cô cũng làm cô giật mình đúng không?"
Tô Yên liếm liếm khóe môi nhìn Long Lị Lị, cảm thấy trên người vô gái này có một tia hơi thở âm trầm.
Chẳng sợ ngôn ngữ động tác của cô ta đều rất ôn nhu, hoàn mỹ không có chút sơ hở nào.
Nhưng Tô Yên bản thân là Chủ Thần nên cô cực kỳ mẫn cảm với những thứ có hơi âm u.
Trên người Long Lị Lị đang tràn đầy hơi thở âm u nhưng bây giờ vẫn còn rất nhạt.
Cô mở miệng nghiêm túc nói: "Cô nên bao dung hơn một chút, đừng nên tính toán chi li."
Như vậy sẽ không đi vào ngõ cụt làm bản thân bị mặt trái cảm xúc khống chế.
Người có thất tình lục dục, bi thương, vui sướng, đây đều là chuyện bình thường của con người.
Chỉ cần ở trong phạm vi bình thường thì trên người Long Lị Lị sẽ không xuất hiện loại hơi thở này.
Chỉ là có lẽ bây giờ cô ta đã có chút cố chấp, hoặc cũng có thể là chịu kích thích, làm cho mặt trái cảm xúc của cô ta vượt qua người bình thường quá nhiều.
Lời nói của Tô Yên làm Long Lị Lị sửng sốt.
Nhưng trợ lý của Long Lị Lị lại tức giận, "Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Là cô ᴆụng vào chị Lily, chẳng những không xin lỗi mà còn có thái độ này!"
Tô Yên liếm liếm môi nghiêm túc nhìn Long Lị Lị, "Xin lỗi vì lúc nãy đã ᴆụng phải cô làm cô bị bỏng."
Nói xong cô hơi dừng lại, "Nhưng mà câu nói lúc nãy chắc cô có thể hiểu, ít nhất cô đừng nên cố chấp như vậy."
Biểu tình trên mặt Long Lị Lị đã cứng đờ.
Bởi vì câu nói này ai nghe thấy cũng đều rất... khó có thể chịu đựng.
Trợ lý của Long Lị Lị nhìn Tô Yên như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
Tức giận.
Người này có biết nói chuyện không vậy??
Sau khi nói xong Tô Yên cầm di động rời đi.
Trở lại phòng trang điểm, tháo trang sức, thay quần áo.
Sau đó đi ra ngoài đoàn phim.
Điện thoại lại vang lên.
Quyền Từ dò hỏi, giọng nói của anh rất bình tĩnh không có chút không kiên nhẫn nào, "Ra ngoài chưa?"
"Đã sắp đi ra ngoài rồi."
Sau đó đầu bên kia đột nhiên im lặng, sau đó bỗng nhiên lên tiếng, "Tô Yên."
"Sao vậy?"
"Hai phút, nếu không nhìn thấy em thì tối hôm nay em sẽ bị tôi làm cho đến khi hôn mê."
Lời nói ác liệt nhưng giọng nói lại trầm thấp quyến rũ che giấu tâm trạng nóng nảy.
Sau đó, điện thoại bị cắt đứt.
Tô Yên chớp chớp mắt im lặng một lát.
Giây tiếp theo lập tức ôm di động chạy ra bên ngoài.
Tuy dung lượng não bị hạn chế nhưng cô biết mình không muốn bị làm ngất xỉu ở trên giường.
Giá trị thể lực của cô rất tỉ, chỉ có sáu điểm thôi.
Vì thế... chạy được một nửa lại đỡ tường nghỉ ngơi một chút.
Khuyên tai truyền đến một giọng nói hơi hơi hưng phấn, "Ký chủ! Còn 69 giây thôi, nếu ngài không nhìn thấy Quyền Từ, sẽ bị như vậy như vậy, như vậy như vậy áu áu ~~~"
Tô Yên vừa nghe bèn bóc một cái kẹo cho vào miệng rồi lập tức chạy ra bên ngoài.
Chờ đến khi nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang định đi qua đường đi tới đó thì...
"Tô Yên."
Giọng nói của trợ lý Long Lị Lị vang lên.
Bước chân Tô Yên hơi dừng lại nghiêng đầu nhìn.
Trợ lý của Long Lị Lị trợ lý đi tới, "Tôi có chút việc phải đi về trước, chân của chị Lily không tiện, cô đưa chị ấy về nhà đi."
Nói xong, nghĩ nghĩ bèn bổ sung thêm, "Hôm nay cô làm đổ nước vào người chị Lily, cũng nên làm chuyện gì đó chứ."
Nói xong thì Long Lị Lị đã đi tới.
Long Lị Lị cười lắc đầu có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Thật ra tôi có thể tự đi về nhưng trợ lý của tôi không yên tâm."
Khuyên tai, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Còn hai mươi giây ~"
Tô Yên không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía xe Maserati kia rồi lại nhìn về phía Long Lị Lị và trợ lý của cô ta, "Tôi không có xe."
Cô nghiêm túc nói.
Dừng một chút, lại nói: "Nếu cô muốn bồi thường, có thể. Ngày mai cô có thể nói với tôi, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi."
Nói xong cô định đi thì lại bị người trợ lý kia túm chặt "Ai ai ai ai, cô có thái độ gì vậy? Chỉ cần cô đưa chị Lily về thôi mà. Tôi chưa thấy người nào như cô đó."
Tô Yên muốn rút tay về nhưng trợ lý kia có vẻ rất kích động nên dùng rất nhiều sức.
Cho đến khi Tiểu Hoa lên tiếng, "Leng keng, đã qua hai phút."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc