Nói xong đã cúi người cắn một miếng vào đôi môi đỏ bừng kia.
"Ưm...!"
Anh dùng sức cắn làm Tô Yên đang đắm chìm trong nụ hôn kia chợt bừng tỉnh.
Đôi mắt ngập nước tràn đầy sự lên án, sau đó duỗi tay che miệng lại nhỏ giọng nói: "Về nhà."
Quyền Từ hít sâu một hơi.
Cũng may anh còn một tia lý trí biết vẫn ở bên ngoài khách sạn.
Người đến người đi đã có người xem.
Lại thấy cô kháng cự nụ hôn của mình làm trong lòng bực bội.
Anh không muốn cô có bất kỳ sự kháng cự nào với mình.
Cho dù là cắn đau cũng không cho che.
Đôi môi mỏng lạnh kia ngoéo một cái, giây tiếp theo lại dán tới cắn xuống.
"Đau!"
Trên mu bàn tay Tô Yên có một dấu răng thật sâu.
Cô vừa thả lỏng tay thì người kia đã nâng cằm cô lên, không cho cô kháng cự mà tiếp tục hôn.
Một lúc sau.
Nhìn cô thở hồng hộc không còn sức phản kháng, bộ dáng mặc cho người xâu xé mới cảm thấy mỹ mãn.
Đi ra ghế phụ rồi vòng qua ghế lại.
Tiếng khởi động xe vang lên, anh dẫm chân ga nhưng còn chưa đi được mười mét đã nghe thấy một tiếng gọi, "Tô Yên!"
Sau đó nhìn thấy một cô gái có vẻ sốt ruột chạy từ bên trong khách sạn ra.
May mà Quyền Từ phản ứng nhanh dẫm phanh kịp.
Chỉ là..., "A!"
Vẫn làm cô gái kia ngã xuống đất.
Quyền Từ khẽ nâng mí mắt liếc nhìn một cái, Dụς ∀ọηg giữa mày bởi vì chuyện này tan đi một chút nhưng lại thêm vài phần không kiên nhẫn
Tô Yên đi xuống từ ghế lái phụ nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, là Long Lị Lị, "Cô không sao chứ?"
Cô hỏi một câu sau đó duỗi tay đỡ cô ta dậy.
Một cánh tay của Long Lị Lị được Tô Yên đỡ, bàn tay bên kia thì dựa vào đầu xe để lấy sức đứng lên, nhưng vừa đứng thì đã cố nén nhưng vẫn không nhịn được mà kêu đau, "Hình như bị trật chân rồi."
Long Lị Lị đau đến nỗi run rẩy cả người.
Tô Yên liếm liếm môi, muốn nói lại thôi.
Cô nhìn Long Lị Lị một lúc nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Thật sự rất đau à?"
Trong giọng nói của cô mang theo sự khó hiểu.
Long Lị Lị gật gật đầu.
Lúc đó xe vừa khởi động nên tốc độ vẫn còn chậm, hơn nữa nghe thấy giọng nói của Long Lị Lị và nhìn thấy cô ta chạy tới là Quyền Từ đã dẫm phanh lại rồi.
Nếu lúc đó cô không nhìn nhầm thì... Long Lị Lị đâm tới thì xe đã dừng lại.
Sao có thể ngã nặng như vậy?
Lúc này Quyền Từ với vẻ mặt tối tăm cũng đi xuống bên dưới.
Long Lị Lị không nhịn được mà nhìn anh, cố nhịn đau nở một nụ cười, "Tôi định đuổi theo để đưa túi xách cho cô, cô để quên trong phòng bao."
Nói rồi đặt túi xách vào trong tay Tô Yên.
Sau đó cô ta đứng thẳng người dậy như không muốn làm phiền bọn họ mà rời đi, chỉ là vừa đi được một bước thì đã kêu một tiếng, "A!" rồi nắm lấy cánh tay Tô Yên.
Cô ta có chút bất đắc dĩ, sắc mặt có chút tái nhợt, "Tôi, có thể làm phiền cô đưa tôi tới bệnh viện không, hình như chân của tôi bị trật khớp rồi."
Đang nói thì có hai anh bảo tiêu đẹp trai đi tới, "Quyền Tam gia."
Quyền Từ đứng ở một bên không nói chuyện.
Ánh mắt bễ nghễ lạnh lùng, cân nhắc..., vừa nãy đúng là không nên phanh lại mà nên cán ૮ɦếƭ luôn, bây giờ không cần phiền phức đưa người tới bệnh viện nữa.
Người như anh cực kỳ không thích người khác giở trò trước mặt anh, đặc biệt là loại người này, thấp kém thì vẫn là thấp kém mà thôi, anh cũng chả muốn quan tâm mấy chuyện nhảm nhí này.
Quyền Từ đi đến trước mắt Tô Yên duỗi tay gẩy gẩy cánh tay của Long Lị Lị xuống.
Ngữ khí lạnh lẽo chậm rãi nói: "Dẫn người này tới bệnh viện, nếu bị thương thì chữa, nếu không sao... thì mang chân trái của cô ta về đây."
Anh vừa nói xong thì Long Lị Lị đã ngẩn ra, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả lúc trước, cơ thể lung lay không đứng vững.
Một lúc sau cô ta mới khó khăn nở một nụ cười, "Cảm ơn."
Sau đó được hai anh bảo tiêu đỡ tới chiếc xe phía sau.
Còn Quyền Từ thì nhét Tô Yên vào trong xe.
"Về nhà."
············
Ngày hôm sau Tô Yên xuất hiện trong đoàn phim đúng tám giờ sáng.
Vừa đi đi vào đã nghe thấy phó đạo diễn và nhân viên trong đoàn nói chuyện,
"Nghe nói đoàn phim đổi người đầu tư?"
"Chậc! Đầu tư phương nói đổi là đổi ngay, cô đoán xem có thể là ai?"
"Công ty giải trí An thị."
"Quả nhiên, không hổ là công ty giải trí lớn nhất."
Đang cảm thán thì lại nghe thấy phó đạo diễn nói: "Đâu chỉ đổi mỗi nhà đầu tư, đạo diễn cũng được đổi thành đạo diễn Triệu."
"Không chỉ như thế, nghe nói... tối qua nhà làm phim đạo diễn tụ tập, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà mà làm phim bị đưa vào trong phòng cấp cứu, ngộ độc rượu nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn còn đang cấp cứu đấy."
Vừa nói đến việc này thì phó đạo diễn đã lắc đầu.
Vài người vừa nói chuyện vừa làm việc.
Chỉ là... mấy diễn viên chính, ngoại trừ Tô Yên tới thì chưa thấy ai cả.
Cho đến khi gần mười một giờ thì La Nguyên Kiệt mới tới, khuôn mặt gã đầy mệt mỏi, "Xin lỗi, tôi tới muộn."
Sau đó đi tìm đạo diễn nói chuyện một lúc rồi ra ngoài ngồi xuống ghế gấp.
Trợ lý đưa một cốc nước ấm tới, "Anh La uống nước."
La Nguyên Kiệt cầm lấy đang định uống thì đôi mắt trong lúc vô tình nhìn về phía Tô Yên - người đang nghiêm túc đọc kịch bản.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, La Nguyên Kiệt im lặng suy nghĩ.
Tô Yên bên kia thì đang lắp bắp nhớ lời thoại.
Học thuộc câu sau thì lại quên câu trước, vừa học vừa ăn kẹo để giảm đau.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện chặn ánh sáng của cô.
Ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy La Nguyên Kiệt.
Khuôn mặt gã đầy mệt mỏi, và nghiêm túc "Tô Yên, cô có biết người đàn ông đêm qua là ai không?"
Tô Yên khó hiểu vì lời nói của gã nhưng vẫn thành thật trả lời, "Biết."
La Nguyên Kiệt nói không ngừng, "Người đàn ông kia không phải người như tôi và em có thể trêu chọc đến."
Lời nói của gã có vẻ rất nghiêm trọng.
Tô Yên nhìn gã, "Anh muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói, nếu cô muốn tiền, muốn tìm một người nâng đỡ cô thì cô có thể tìm bất cứ ai, nhưng anh ta thì không thể."
Lực chú ý của Tô Yên chỉ đặt trên câu nói cuối cùng kia, "Vì sao?"
La Nguyên Kiệt có chút tức giận, "Chuyện đêm qua cô cũng nhìn thấy rồi, cô nghĩ nếu một người tàn nhẫn như anh ta vứt bỏ cô như vứt rác rưởi thì cô có thể hoàn hảo thoát khỏi à?!"
Tô Yên cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Sau đó ngẩng đầu, "Tôi sẽ không để anh ấy vứt bỏ tôi."
Dừng một lúc, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tôi cũng không phải rác rưởi."
Vậy chuyện này sẽ không xảy ra.
Lại nói, Quyền Từ chỉ xuống tay nặng một chút, nhưng anh... không làm sai mà.
Tô Yên không cảm thấy quá tàn nhẫn.
Tuy rằng hôm qua ông già làm phim họ Phương bị rót rượu vào mồm có chút đáng thương.
Nhưng khi nghĩ tới chuyện ông ta bắt cô uống ly rượu mà ông ta đã nhổ nước bọt vào là cô cảm thấy xứng đáng.
Mà lúc này đồng chí Cổ vương trong bụng La Nguyên Kiệt đang phát ra âm thanh, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Ông muốn uống nước ấm!
Loại nóng nhất đấy nhé!
Tô Yên nhìn chằm chằm bụng La Nguyên Kiệt một lúc lâu.
Ách..., hóa ra sâu nhỏ này cũng muốn uống nước?
Thật ra cũng không phải.
Cổ vương đã từng ăn vô số người, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng nếu phải chọn một nhược điểm, thì nó sợ cồn.
Tuy cồn không Gi*t được nó nhưng sẽ làm hành động của nó trở nên vô cùng chậm chạp, cũng sẽ rất dễ nổi nóng!
Ví dụ như dưới điều kiện bình thường, Cổ vương ăn một người cần một ngày.
Nhưng khi người kia uống nhiều rượu thì nó sẽ ăn trong tận một năm.
La Nguyên Kiệt nghe thấy Tô Yên nói, chỉ cảm thấy cô không biết điều, cũng lười không muốn nói thêm nữa.
Đồng chí Cổ vương, "Mắng mắng mắng mắng này mắng!!"
"Nếu ngươi không cho ta uống ta sẽ cắn ૮ɦếƭ hắn luôn! Nước ấm! Ông muốn uống nước ấm!!"
Cổ vương nóng nảy.
Tô Yên cầm cái cốc vừa rót nước ấm của mình tới trước mặt La Nguyên Kiệt, "Uống đi."
Tuy động tác rất mạnh bạo nhưng khi nghe giọng nói mềm mại của cô lại giống như đang lo cho gã vì hôm qua gã cũng uống khá nhiều rượu.
La Nguyên Kiệt đang định đi thì lại nghe thấy giọng nói của cô, gã nhướng mày.
Nghĩ đến đêm qua, nếu không có đám người kia đột nhiên xuất hiện thì có lẽ... bây giờ Tô Yên đã sớm triền miên trên giường với gã rồi.
Giữa mày mang theo một tia kiêu ngạo cầm cốc nước ấm trong tay cô.
Gã không phủ nhận chuyện gã có hứng thú với Tô Yên.
Đây cũng là lý do gã nói câu lúc nãy với cô mặc dù gã là người không thích lo chuyện bao đồng.
Tô Yên thấy gã cứ cầm cái cốc mà không uống bèn thúc giục, "Uống đi."
Gã không để ý mà uống mấy ngụm hết cốc nước nóng cô đưa.
Uống xong bị nóng suýt nữa chảy nước mắt.
Lực chú ý của gã ở trên người Tô Yên cho nên không chú ý tới cốc nước cô đưa là cốc nước sôi vừa mới để nguội được một lát.
Lưỡi gã bỏng rát, cổ họng đau đớn.
Tô Yên nhìn thoáng qua cái cốc, "Uống xong rồi à?"
La Nguyên Kiệt đưa cái cốc cho Tô Yên, giọng nói mờ ám, "Quả nhiên em có ý với tôi."
Gã không cố kỵ mà duỗi tay muốn vuốt mặt cô.
Gã có hứng thú với Tô Yên là sự thật, nhưng gã cũng chỉ muốn chơi đùa, nhìn xem người này ở trên giường còn có thể giả vờ ngây thơ như vậy được không.
Bởi vì gã cho rằng một con đàn bà bán thân thể để đổi danh tiếng và tiền tài như cô thì cũng chẳng phải dạng vừa.
Duỗi tay ngoắc ngoắc là ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Chỉ là bàn tay còn chưa chạm vào mặt Tô Yên thì đã bang một tiếng bị cô hất ra.
Sau đó lại nhìn thấy cô cầm cái cốc đó ném vào trong thùng rác.
Sắc mặt La Nguyên Kiệt lập tức trầm xuống
Có ý gì?
Thấy gã bẩn thỉu à?
Gã nắm lấy cánh tay Tô Yên, "Còn giả vờ làm gì nữa? Dục cự còn nghênh dùng nhiều thì không thú vị nữa đâu."
Tô Yên nhìn thoáng qua bụng gã, thấy sâu nhỏ cũng không kêu gào nữa bèn nâng bàn tay còn lại lên nhéo lấy cổ tay gã.
Sau đó, cổ tay gã đau đớn, giây tiếp theo đã bị đẩy ra.
Cô nghiêm túc nói, "Lần sau nếu không hỏi mà đã chạm vào tôi, tôi sẽ đánh ૮ɦếƭ anh."