Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 62

Tác giả: Tần Nguyên

Tiểu Hoa nghe xong lại đần mặt ra, "Ký, ký chủ? Cô nói đứa bé kia là nam chính của thế giới nào cơ?"
Tô Yên giật giật môi, rầu rĩ, "Tất cả."
Nội tâm Tiểu Hoa loạn như cái ổ gà~~
Mèn đét ơi!!!!!! x n!!!!!!!
Vậy là.., nam chính trong cả ba thế giới đều là một người?
Tại sao nó không biết?
Không đúng, trong tư liệu không có nói cái này mà!
Tiểu Hoa ngu người một lúc lâu.
Nó thậm chí không biết phải hỏi từ đâu.
Một lúc lâu sau, mới cẩn thận hỏi, "Tại sao ký chủ lại biết họ đều là một người?"
Tô Yên chạm vào viên đá quý kia, "Nếu gặp được người ấy, vật này sẽ xuất hiện cộng minh."
Thế giới đầu tiên, bởi vì năng lượng của cô quá yếu, lúc ấy viên ruby có cộng minh, nhưng lại bị cô vô tình bỏ qua.
Thế giới thứ hai, máu của anh dính vào nó, cộng minh càng mãnh liệt hơn.
Thế giới này, chỉ cần tới gần Quyền Từ, thủy tinh sẽ hơi rung và phát sáng.
Cô biết, đó là anh.
Cho nên, từ lúc bắt đầu, Tô Yên chưa bao giờ phòng bị Quyền Từ.
Tuy rằng, sát khí trên người anh rất nặng.
Nhưng cô vẫn thích ở bên cạnh anh.
Hơn nữa, càng ngày càng thích.
Túm túm khăn trải giường, đứng dậy.
Đang định đi vào phòng tắm thì điện thoại rung lên.
Cô hơi dừng lại, cầm lấy chiếc di động đặt trên đầu giường.
Là Kevin gọi tới.
Cô ấn nghe, còn chưa kịp trả lời thì người ở đầu bên kia đã bắt đầu mắng chửi, âm thanh hỗn loạn vô cùng tức giận, "Tô Yên! Cô định làm gì vậy hả?! Tại sao lúc sáng không đến đoàn phim? Cô tính chơi trò gì với tôi?!! Cô để cho tất cả người trong đoàn phim đều phải chờ cô? Cô là cái quái gì cơ chứ? Không muốn quay thì nói một câu, chứ bây giờ còn giả lả với tôi làm gì?!"
Tô Yên đẩy điện thoại ra xa, chờ khi Kevin chửi đã miệng rồi, đang bận thở hổn hển lấy sức.
Cô mới đặt lên tai lần nữa, lên tiếng, "Tôi ngủ quên."
Giọng cô có chút khàn khàn.
Kevin là một kẻ già đời trong cái giới giải trí này.
Vừa nghe thấy giọng nói của Tô Yên là biết đêm qua vừa làm ra chuyện xấu gì rồi.
Cho nên vừa mở mồm ra là mắng tiếp, "Tô Yên tôi nói cho cô biết! Chuyện đời tư của cô thế nào, play play thế nào thì đó là chuyện của cô, nhưng bây giờ cô lại để nó gây ảnh hưởng tới chuyện đóng phim."
Kevin rất tức giận, ngồi lải nhải.
Cuối cùng mới nói: "Được rồi, chiều nay không cần đi, buổi tối tôi sẽ tổ chức tiệc rượu, khi đó nhớ tiếp đãi đạo diễn một chút."
Nói xong, rập một tiếng, cúp máy.
Tô Yên nhìn điện thoại, rồi nhìn thời gian hiển thị trên đó.
Gần đến buổi chiều.
Thì ra ngủ lâu như vậy.
Cô đứng dậy, rửa mặt xong rồi mới đi xuống tầng.
Cô đã đói đến mức bẹp lép, phải nhờ hai viên kẹo dâu sữa để kéo dài hơi tàn.
Đi xuống tầng trệt, nhìn đồ ăn được để dành lại cho cô đặt ở trên bàn, đi qua.
Dường như Quyền Từ không thích trong nhà có nhiều người cho nên trong nhà chỉ có bảo mẫu và đầu bếp sẽ dựa theo giờ làm việc đến làm thì trong nhà hoàn toàn không có ai.
Tô Yên cầm đũa, ăn.
Chưa ăn được bao nhiêu đã nghe thấy âm thanh trò chuyện ở ngoài cửa.
Là An Nguyên Phi, "Trong nhà cậu giấu thứ gì tốt à? Không chịu làm ăn? Đó chính là tiền đấy, một đống RMB đang chờ cậu đến chinh phục đấy."
Khi nói chuyện, cửa mở ra.
Quyền Từ đi vào trước, sau đó đã thấy Tô Yên đang ngồi trước bàn ăn gì đó.
Ánh mắt Quyền Từ sâu thăm thẳm.
Đầu An Nguyên Phi vừa mới thò vào, giây tiếp theo, đã bị Quyền Từ đá thẳng ra cửa.
Ầm một tiếng, cửa bị đóng chặt lại.
Đồng chí An Nguyên Phi bị nhốt ngoài cửa lớn.
Tô Yên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, "Anh đã về rồi à?"
Nói xong câu này không biết là xuất phát từ trong lòng hay là khách sáo.
Lại cúi đầu ăn cơm.
Quyền Từ đi qua.
Nhìn nàng mặc áo ngủ hai dây.
Trên làn da trắng nõn còn mang theo dấu hôn xanh tím làm anh biết đêm qua hai người kịch liệt như thế nào.
Quyền Từ đi qua đó, ánh mắt tối lại, "Dậy từ bao giờ?"
"Vừa nãy, chưa lâu lắm,"
Nàng cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chú ý tới thức ăn trên bàn.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng cũng không còn cảm thấy đói nữa.
Cũng chậm rãi phát hiện ra ánh mắt đen nhánh nóng rực của anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, chưa bao giờ rời đi.
Tô Yên vừa ngẩng đầu còn chưa nói người gì thì đã bị người kia bắt nạt.
Anh nghĩ mình hẳn là nên khắc chế lại.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô là muốn chạm vào cô, hôn lên môi cô.
Toàn bộ thể xác và tinh thần đều đang ngo ngoe rục rịch.
Hơn nữa sau khi cảm nhận được cảm giác đó, không những không có ngừng nghỉ mà lại càng thêm trầm trọng, càng muốn đặt cô ở bên cạnh mình.
Yết hầu anh lên lên xuống xuống, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, "Không đi đóng phim?"
Lời nói không liên quan lắm nhưng bàn tay lại di chuyển khắp nơi vây người vào trong иgự¢ mình.
Tô Yên lắc đầu, "Buổi tối đi."
Quyền Từ vừa nghe thấy cô nói buổi tối phải đi đóng phim, bàn tay hơi dừng lại, "Em có thể không đi."
Tô Yên nghĩ tới lời nói của người đại diện, khẽ liếm môi, "Vẫn nên đi."
Cái nhân vật kia vẫn phải đóng, La Nguyên Kiệt cũng ở, cô còn phải báo thù cho nguyên thân nữa.
Hừm, nhiều việc quá.
Quyền Từ nghe, không nói gì nữa mà chỉ ôm cô hôn một lúc lâu.
Ngoài cửa lớn, An Nguyên Phi che đầu lại ngây người một lúc lâu
Đây là... bị nhốt ngoài cửa à?
Có ý gì ta?
Bên trong xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Hình như vừa nãy trên bàn ăn có người?
Sau khi suy nghĩ miên man một lúc, An Nguyên Phi bắt đầu hùng hổ đập cửa
Nhưng người hắn gọi không phải Quyền Từ mà là Tô Yên, "Tiểu Tô Yên, tôi là An Nguyên Phi, mở cửa cho tôi đi."
Tuy hắn không nhìn rõ người trên bàn ăn là ai nhưng người có thể làm khuôn mặt Quyền Từ xuất hiện biểu tình thì chỉ có Tô Yên.
Tô Yên đẩy đẩy người đang đè trên người cô, "Ưm..., An Nguyên Phi ở bên ngoài."
Quyền Từ ôm eo nhỏ của cô kéo người lại, "Không cần phải quan tâm đến cậu ta."
Một lát sau, Tô Yên lại giãy giụa, lúc thoát khỏi thì nhanh chóng che miệng lại.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa, "Không được hôn nữa."
Làm môi cô vừa đau vừa tê.
Cô không muốn hôn anh chút nào
Nhìn biểu tình oán giận của cô Quyền Từ mới lấy lại tinh thần.
Hít sâu một hơi thả làn váy đang bị anh vén lên xuống.
Nhìn dáng người như ẩn như hiện kia.
Chậc.
ϲởí áօ khoác tây trang phủ lên.
Cài từng nút từng nút.
Những thứ cần che tất cả đều được bịt kín.
Lúc này mới đứng dậy, đi tới cửa.
Cửa được mở ra.
An Nguyên Phi cười tủm tỉm, "Chào em nha Tiểu Tô..."
Còn chưa nhìn kỹ thì Quyền Từ đã đi ra ngoài.
Sau đó cửa lại bị đóng lại.
An Nguyên Phi đột nhiên ngậm miệng.
Hắn tỏ vẻ không phục, "Tớ chỉ chào Tiểu Tô Yên một tí thôi mà, cậu nhìn cậu kìa, làm miệng nhỏ của người ta vừa hồng vừa sưng, người ta còn phải đi đóng phim đấy nhé."
Quyền Từ híp híp mắt, đảo qua An Nguyên Phi.
An Nguyên Phi lập tức cười xuề xòa, "Đã lâu không gặp, Tiểu Tô Yên đẹp hơn nhiều. Ít nhiều cũng nhờ có công lao của cậu ~~"
Tô Yên ở trong phòng nghe thấy tiếng xe rời đi.
Cô không nhịn được túm túm áo khoác trên người.
Đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Hình như đã lâu không nhìn thấy Tiểu Hồng.
Cô đứng ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động.
Chỉ một lát sau, một con rắn đã xuất hiện trước mặt Tô Yên.
Tô Yên mở cửa sổ ra, sờ sờ đầu Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng tê tê tê phun lưỡi rắn.
Rất hưởng thụ khi được Tô Yên vuốt ve, cô nhìn xung quanh rồi lên tiếng, "Tiểu Hồng, có phải dạo này em ăn nhiều quá không, hình như béo hơn rồi?"
Tiểu Hồng vừa nghe, lắc lắc cái đuôi, "Tê tê tê tê tê."
Em không ăn nhiều, không béo chút nào.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, trước kia nó bò trên mặt cỏ không dễ bị phát hiện
Nhưng mà bây giờ, nhìn cái cơ thể hùng vĩ của nó đi, sao có thể không bị phát hiện?
Giọng nói của Tô Yên rất mềm mại nhưng lại rất nghiêm túc, "Nên giảm béo."
Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu, "Tê tê tê tê tê!"
Tràn đầy kháng cự.
Nó là rắn, không phải người, không cần giảm béo, mập mạp mới có thể làm người ta sợ hơn.
Tiểu Hồng rất vừa lòng với dáng người của mình.
Chỉ là...Tô Yên có hơi buồn rầu, "Em béo như vậy thì tôi mang eo tới tiệc như thế nào?"
Căn bản không thể giấu được.
"Tê tê tê tê tê"
Đặt ở trong không gian.
Vừa nghĩ Tô Yên vừa thả Cổ vương trong không gian ra luôn.
Đặt nó lên trên cửa sổ.
Nó thật sự là quá nhỏ.
Nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Giống như một chấm đen vậy.
"Mắng mắng mắng mắng!"
Ăn thịt ăn thịt! Dẫn ông đi ăn thịt!
Tô Yên nhìn nó, "Sâu nhỏ, ta đặt mi vào trong cơ thể một người nhưng anh không thể ăn gã ૮ɦếƭ luôn. Được không?"
Tô Yên chậm rãi thương lượng.
Cổ vương đối với chuyện Tô Yên gọi nó là sâu nhỏ, từ lúc bắt đầu kiên quyết kháng cự mâu thuẫn, đến bây giờ đã cạn lời cam chịu.
"Mắng mắng mắng mắng!"
Nếu ông đói bụng thì sao?
Tô Yên chớp chớp mắt, "Vậy mi có thể ăn ít một chút, chỉ cần bảo đảm gã còn sống là được."
Cổ vương không tình nguyện, ăn mà còn phải nhịn, đúng thật là không muốn lắm.
Nhưng so với cái không gian đen xì kia thì nó vẫn muốn ngốc trong cơ thể người.
Lúc nào không vui thì cắn hai miếng xả xì trét.
Tô Yên vừa thấy sâu nhỏ đồng ý, vui mừng ra mặt, "Vậy mi phải cẩn thận lắng nghe gã nói những gì, sau này ta sẽ hỏi ngươi đó."
"Mắng mắng!"
Hừ, chỉ biết bắt ông làm mấy việc này!
Cuối cùng Cổ vương vẫn không tình nguyện đồng ý..
Tiểu Hồng ghé vào vách tường bên ngoài, lè lưỡi ra.
Nó biết, Tô Yên đang nói chuyện với một con vật khác.
Con vật kia cũng luôn ở trong không gian với nó,
Nhưng mà Tiểu Hồng không nhìn thấy nó.
Thân là một con rắn độc thì mắt bị cận là điều đương nhiên.
Con sâu kia quá nhỏ.
Đối với Tiểu Hồng mà nói thì không khác gì không khí cả.
Nó phun phun lưỡi rắn chờ Tô Yên dặn dò.
Giao lưu với sâu nhỏ xong, Tô Yên lại ném nó vào không gian.
Nhìn Tiểu Hồng bếu ú, Tô Yên lời nói thấm thía, "Nên giảm béo."
Tiểu Hồng vừa nghe, phản ứng kịch liệt, "Tê tê tê tê tê tê tê!"
Trong loài rắn thì càng béo càng có tôn nghiêm!
Nó không cần giảm béo!!
Nói xong Tiểu Hồng ghé vào vách tường nhẹ nhàng bò đi mất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một lát sau đã tới tối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc