Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 61

Tác giả: Tần Nguyên

Người nọ đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhíu mày.
Nhưng mà khi liếc nhìn lại, người nọ vẫn khiến người tA cảm thấy đẹp trai.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở, "Ký chủ ~ đó là La Nguyên Kiệt."
Tô Yên ngẩng đầu lên, hai người đối diện với nhau.
Lúc này, La Nguyên Kiệt ở đối diện đã giấu đi biểu tình trên mặt.
Nở một nụ cười tiêu chuẩn, có chút đẹp zai, "Cô là diễn viên của đoàn phim này à? Xin lỗi, là tôi không cẩn thận nên ᴆụng vào cô, cô không sao chứ?"
Tô Yên lắc đầu, "Tôi không sao."
Vừa nói, cô vừa cẩn thận nhìn La Nguyên Kiệt.
La Nguyên Kiệt đã quá quen với những ánh mắt chăm chú, đánh giá thế này.
Những fans cuồng của gã đều như thế này, luôn hận không thể nhổ một cọng tóc của gã xuống, cẩn thận nghiên cứu.
Gã bước tới gần Tô Yên, "Muốn ôm, ký tên? Hay là chụp ảnh?"
Tô Yên còn chưa kịp trả lời, La Nguyên Kiệt đã cười tươi tiến tới, định ôm cô.
Tô Yên lùi về sau hai bước, dùng tay đặt trước иgự¢ La Nguyên Kiệt, ý nói gã đứng đến gần.
Nửa ngày sau, cô mềm mại nói: "Tôi có một vấn đề, có thể hỏi anh không?"
La Nguyên Kiệt vốn đang kinh ngạc vì Tô Yên cự tuyệt.
Nhưng khi nghe được câu hỏi của cô thì lập tức khôi phục lại bộ dáng bình thường.
"Hỏi đi"
"Thứ anh để ý nhất là gì?"
La Nguyên Kiệt sửng sốt, còn tưởng cô sẽ hỏi gã có bạn gái hay không, hoặc những vấn đề cá nhân khác.
Nhưng mà gã trả lời rất nhanh, "Tất nhiên là fans của tôi, và tất cả những người yêu mến tôi."
Tô Yên gật gật đầu, "À."
Cô lên tiếng, sau đó ngoan ngoãn nói: "Tôi không muốn hỏi gì nữa, vậy tôi đi trước nhé."
Câu cuối cùng, là câu chào Tiểu Hoa vừa dạy cô gần đây.
Nói là hẹn gặp lại, nhưng cũng ẩn chứa một ý khác.
Nói xong, cô nâng bước rời đi.
La Nguyên Kiệt nhìn Tô Yên bỏ đi, trong mắt hiện lên hứng thú, "Cô gái này thật thú zị."
Gã quay người, đi về phía đoàn phim.
Bên kia, Tô Yên vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện với Tiểu Hoa, "Trước kia nguyên chủ nói muốn La Nguyên Kiệt nếm trải nỗi thống khổ mà cô ấy từng chịu đựng, cũng có nghĩa là khiến gã phải nếm thử cảm giác bị mất đi thứ mà bản thân để ý nhất, đúng không?"
Tiểu Hoa thấy ký chủ nhà mình thông minh như vậy, không nhịn được thả cho 1 like, "Ký chủ thật là thông minh a! Đúng đúng đúng, chính là ý này."
"Vậy thì, nếu tất cả fans của La Nguyên Kiệt đều ghét gã, chuyển thành antifans thì nguyện vọng của cô ấy cũng được thực hiện, phải không?"
"Đây là một mặt thôi, ký chủ phải tìm được người La Nguyên Kiệt yêu nhất, sau đó bắt ép người đó làm ra hành động tàn nhẫn với gã, mới có thể K.O được La Nguyên Kiệt."
Tiểu Hoa hưng phấn bày dại cho ký chủ nhà mình.
Suy cho cùng thì... tổng tài bá đạo, ngược luyến tình thâm gì đó, nó đều coi đến nát mặt luôn rồi nhá.
Mấy cái vấn đề này, không thể làm khó được nó, hừ hừ.
Tô Yên nghe xong, cảm thấy rất là chuẩn.
Cho nên... phải chờ một chút.
Ách... Hở?
"Tiểu Hoa?"
"Ký chủ?"
"Vậy... có nên đưa sâu nhỏ qua không?"
Nếu La Nguyên Kiệt ăn sâu nhỏ vào bụng, về sau gã nghĩ gì cô cũng biết hết~.
Gã thích ai, yêu ai..., nhắm mắt một cái cũng biết~
Tô Yên cảm thấy ý tưởng của mình thiệc là hay.
Tiểu Hoa nhớ tới con sâu ác độc kia, cả người đều run lên.
Lỡ như con sâu kia lên cơn dại xong ăn sạch bách La Nguyên Kiệt thì sao?
Nhưng mà, ký chủ nói rất đúng, "Ký chủ, ngài có thể thử xem sao."
Ngồi trên taxi, chỉ trong chốc lát đã về tới nhà.
Cô xuống xe, đi vào bên trong.
Vừa vào đã phát hiện ra chuyện lạ, Quyền Từ đang ngồi trong phòng khách.
Cô đóng chặt cửa lại, chưa kịp lên tiếng đã thấy Quyền Từ tiến sát về phía cô.
Bộ dáng lười biếng, nhưng Tô Yên chỉ cảm thấy... sát khí trên người anh quá nặng.
Tô Yên theo bản năng định lùi về phía sau hai bước nhưng... cánh cửa phía sau đã đóng chặt.
Sau đó, cô bị Quyền Từ đè trên cửa.
Người nọ tới gần, ngay cả xoay trái xoay phải cô cũng không thể làm được.
Quyền Từ rũ mắt, nhìn về phía cô, "Tô Yên"
Giọng anh trầm thấp, quyến rũ.
Khi anh gọi tên cô, cái tên ấy không còn bình thường nữa, nó tựa như biến thành lời tỏ tình kìm nén, sâu lắng.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Ừm?"
Khi nói chuyện, mùi kẹo dâu sữa vấn vương.
Anh ngửi mùi hương quen thuộc ấy, cúi người kề sát với khuôn mặt cô, "Thật là muốn cắn một miếng, nuốt cô xuống bụng."
Ngữ khí khi nói chuyện của anh, hàm chứa ý cười và thâm ý.
Tô Yên nghe xong, siết chặt tay, "Tôi..., tôi..."
Cô cảm thấy suy nghĩ này có chút nguy hiểm, nhưng mà thuyết phục người khác vốn không phải sở trường của cô.
Thế cho nên khi mở miệng, cũng không biết phải nói gì.
Lúc cô đang do dự, thì cằm đã bị người ta cầm lấy, nâng lên.
Người nọ vui vẻ, cúi người, hôn.
Hai người đối diện với nhau.
Sau đó, đồng tử anh dần dần thẫm xuống.
Nồng đậm như máu, ngữ khí nhẹ nhàng, nói từng câu từng chữ, "Ai phái cô tới?"
Anh tựa như chỉ đang nói chuyện phiếm, dùng tay cầm lên vài sợi tóc của Tô Yến, quấn lên.
Tô Yên đối diện với anh, không biết vì sao ánh mắt đột nhiên trở nên dại ra, cô hơi mở miệng, "Không ai cả."
"Cô có thể điều khiển con rắn kia?"
"Tiểu Hồng rất nghe lời."
Quyền Từ lắng nghe giọng nói mềm mại kia, nụ cười càng thêm tùy ý, "Vậy ly rượu sâm panh cô đưa cho người kia đã bỏ cái gì vào?"
Tô Yên dừng một chút, giống như đang nhớ lại, "Bỏ một con sâu nhỏ vào trong."
Ánh mắt của cô dại ra, ngoan ngoãn trả lời từng vấn đề.
Quyền Từ hỏi xong, ngước mắt lên, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô khi bị mình thôi miên, dừng một chút.
Sau đó mỉm cười dán sát lại, cắn lên môi cô, ung dung thong thả cắn xé, môi và răng chạm vào nhau, rồi anh mở miệng, ngữ khí khàn khàn, "Thích tôi không?"
"Ưm, thích."
Quyền Từ nghe, hơi thở nặng nề hơn trước, nụ hôn dần biến thành lướt qua, "Từ nay về sau chỉ được thích mỗi tôi, được không?"
Anh tựa hồ không cần câu trả lời.
Mang theo chút vui vẻ, giọng nói trầm thấp, "Cho dù có thay lòng đổi dạ cũng không sao, cô thích ai, thì tôi sẽ Gi*t người đó."
Bộ dáng mê người, lời nói giống như thổ lộ lại cực kì điên rồ.
Nếu... Gi*t hết tất cả người trên thế giới, cô vẫn không thích tôi, vậy thì tôi sẽ Gi*t cô luôn.
Lúc hôn môi, Tô Yên đột nhiên nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu rất đau.
Chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần thì đã thấy Quyền Từ đang đè cô trên cửa mà hôn.
Giọng Tiểu Hoa run run, "Ký chủ ~, sợ, người ta sợ ~~!!"
Hiuhiuhiu.
Vị nam chính này bị mắc bệnh dại cấp mấy vậy hic?
Bây giờ cô đâu có sức mà quan tâm Tiểu Hoa sợ cái gì.
Môi đau cùng với đoạn trí nhớ ngắn ngủi tựa như bị biến mất, vừa xảy ra chuyện gì?
Tại sao chưa gì lại chụt chụt rồi?
Tô Yên mờ mịt.
Sau đó nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tơ máu của Quyền Từ.
Cô chưa nói gì thì Quyền Từ đã cau mày lại, giọng nói trầm thấp mỉm cười, "Tỉnh rồi?"
Hai chữ này của anh, khiến Tô yên mất cử động một hồi lâu.
Anh không hôn nữa, ôm Tô Yên, tơ máu trong mắt đã biến mất, khôi phục lại một màu đen nhánh thuần túy.
Tô Yên liếm môi, chỉ cảm thấy môi có chút đau nhói.
Mắt ướƭ áƭ, không hiểu, "Tôi vừa nói gì à?"
Quyền Từ vui vẻ, gương mặt đẹp zai kia càng thêm mê hoặc, "Cô vừa nói, Tiểu Hồng, sâu nhỏ, đều rất nghe lời."
Tô Yên im lặng.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói của Quyền Từ truyền đến, "Em nói, em đã thích tôi từ rất lâu..."
Tô Yên túm góc áo.
Người nọ hơi dùng sức, trực tiếp bế Tô Yên lên, đi về phía bàn ăn trong phòng khách.
Rồi để Tô Yên ngồi trên đùi.
Anh dùng một tay ôm lấy eo Tô Yên, tay còn lại bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo Tô Yên ra.
Đôi mắt đào hoa đen nhánh của anh hơi nheo lại, cực kì mê hoặc.
Giọng nói mê người, "Muốn không?"
Tô Yên không trả lời, theo bản năng nuốt nước bọt, "Tôi không..."
Chữ còn lại chưa kịp thoát ra khỏi miệng, người nào đó đã hôn lên môi cô lần nữa, không cho cô nói tiếp.
Lần này, Tô Yên hoàn toàn bị đẩy lên trên bàn.
Nụ hôn của hai người cực kì kịch liệt, quần áo trên người Tô Yên cũng bị nhàu nát, nhăn nheo.
Mắt Quyền Từ lúc sáng lúc tối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồng hào và ánh mắt ngập nước của Tô Yên một lúc lâu.
Đại khái anh cũng không nghĩ tới gối ôm nhỏ có thể có sức hấp dẫn lớn với mình như vậy.
Hấp dẫn đến mức, không thể kháng cự nổi.
Chỉ qua vài giây.
Anh đã âm thầm quyết định ở trong lòng.
Ôm cô đi về phía phòng ngủ trên lầu hai.
Không thể kháng cự?
Vậy thì ăn luôn, ăn cho đến khi không còn một mẩu xương là được.
Chỉ trong chốc lát, Tô Yên đã bị cởi hết đồ áo, trần trụi với thiên nhiên và hoa cỏ.
Tiểu Hoa vừa núp trong khuyên tai vừa run như cầy sấy.
Mới có một xíu mà đã..., ừm, xấu hổ quá đi ~~
Trong phòng nhanh chóng truyền đến từng tiếng thở dốc đầy ái muội.
Trăng lên tới đỉnh, đêm nay còn rất dài.
Ngày hôm sau, khi Tô Yên tỉnh dậy.
Đã là 12 giờ trưa.
Bụng cô réo lên, chống người ngồi dậy, vị trí bên cạnh đã trống không.
Bước xuống giường, chân run lên, suýt nữa là ngã xuống đất.
Trên người, cổ tay, và cả bên hồng đều rải rác những dấu gì đó màu xanh tím.
Sức lực của anh quá lớn, hơn nữa, tối hôm qua anh giống như đang lên cơn điên, không thể khống chế được sức lực, khiến cho những dấu vết này trở nên cực kì rõ ràng.
Tô Yên ngồi ở mép giường, trên người khoác một chiếc khăn trải giường nhăn nhúm.
Đại khái là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cho não bộ chậm chạp của cô không load kịp.
Đêm qua... tại sao lại lăn giường nhỉ?
Thậm chí, cô còn để cho anh làm.
Tiểu Hoa không nhịn được mà nói: "Ký chủ ~ oa ~"
Tô Yên liếm liếm môi, "Tiểu Hoa"
"Vâng?"
"Tôi... có chút kỳ quái."
"Ký chủ sao vậy?"
Tô Yên nhìn viên đá quý hình giọt nước lóe lên trên cổ tay mình.
Duỗi tay, chạm vào.
Sát khí trên người Quyền Từ quá nặng.
Cho dù anh có một khuôn mặt đẹp đến như vậy, khi nói chuyện cũng luôn nở nụ cười.
Nhưng lần đầu tiên gặp mặt Tô Yên đã nhận ra điều ấy.
Cô không thích mặt trái của thế giới này.
Cố chấp Gi*t chóc, cực đoan bạo ngược.
Có lẽ bởi vì từng là Chủ Thần, tất cả những thứ cực đoan, máu me đều luôn đối lập với cô.
Chỉ có hai lựa chọn, làm lơ hoặc Gi*t ૮ɦếƭ.
Khi đối diện với những người như thế, tâm lí của cô sẽ sinh ra cảm xúc bài xích, chán ghét.
Nhưng khi ở bên Quyền Từ, lại không hề.
Cô thích ở cạnh anh, ngủ chung, khi anh hôn cô, cô đều thoải mái.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì... từ lần đầu tiên gặp nhau đã biết rằng bọn họ thật ra là cùng một người?
Biết rõ rằng Quyền Từ sẽ không tổn thương cô?
Cô nhìn về phía viên đá quý trên cổ tay.
Tiểu Hoa thấy ký chủ lại ngẩn ngơ nhìn viên đá quý kia, lên tiếng, "Ký chủ, không phải ngài lại nghĩ tới đứa bé kia chứ?"
Cẩn thận tính đi tính lại, đứa bé kia chắc cũng trưởng thành rồi nhỉ?
Ký chủ... sẽ không thích đứa bé kia chứ?
Trong đầu Tiểu Hoa hiện lên các loại drama, không nhịn được hỏi, "Ký chủ, cô thích đứa bé kia hay là thích nam chính hơn?"
Tô Yên vuốt ve viên đá quý kia, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bọn họ vốn dĩ là một người."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc