Tô Yên nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, vui vẻ.
Sau đó vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện với cặp mắt đen nhánh chan chứa nhiều cảm xúc khó hiểu của Quyền Từ.
Trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Nhớ tới cảnh anh cắn cô trước đó.
Túm lấy chăn, bịt chặt miệng.
Hai người đối diện với nhau, Quyền Từ nhìn bộ dáng cảnh giác của cô.
Mày hơi nhướn lên.
Không nói gì.
Ngã vào đầu giường, ôm cô, không hề có một động tác dư thừa nào khác, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đi ra khỏi quán bar kia.
Mọi chuyện sau đó, Tô Yên không biết gì cả.
Ngay cả người đại diện của cô - Kevin cũng không hề nhắc đến chuyện này dù chỉ nửa chữ.
Chỉ là, hắn ta không để cô tham gia yến hội nào nữa.
Một tháng sau, Tô Yên nhận được một vai diễn khá quan trọng.
Đây là bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết《 Sống lại: Tiểu Thư trở về 》.
Bộ phim 《 Sống lại》, là kể về kiếp người thê thảm của nữ chính, sau khi sống lại, cô muốn ngẩng cao đầu, muốn cho tất cả những kẻ từng bắt nạt cô kiếp trước đều bị trừng phạt.
Tô Yên đóng vai nữ 3. Sắm vai bạn thân của nữ chính, cô gái ấy từ đầu đến cuối đều là người ủng hộ nữ chính.
Khi Kevin đưa kịch bản này cho cô, tay hoa lan, tuy rằng hơi buê đuê, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn ta rất coi trọng kịch bản này
"Tô Yên, tôi cho cô một cơ hội xoay người. Nếu ngay cả một nhân vật đơn giản như thế này mà cũng không diễn nổi, khiến đạo diễn thay cô giữa chừng...., vậy thì chỉ có thể chụp ảnh nóng cho tạp chí mà thôi, hoặc cũng có thể quay phim con heo."
Quyết định xong, Kevin khoanh tay, ngay lập tức trở lại với hình tượng siêu dẹo của bản thân.
"Ngày mai ký hợp đồng, giống mấy diễn viên khác, khoảng 8 giờ. Nếu có tiệc tối thì sẽ báo cho cô."
Tô Yên cầm kịch bản, gật đầu, "Được"
Thời gian hơi sớm, nhưng cô cũng phải đi.
Bộ phim này đầu tư rất lớn, thời gian quay rất dài, tới tận 6 tháng.
Tô Yên đóng vai nữ số 3, cũng phải quay trong vòng 3 tháng mới xong.
Sáng sớm hôm sau, cô vào đoàn phim. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Trang điểm, làm quen với một số diễn viên khác trong đoàn
Tô Yên không nghĩ tới, người đóng vài nữ chính, chính là cô gái Lily hôm trước
Cô vốn đang ngồi trước bàn trang điểm, chờ thợ trang kiểm makeup cho cô.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói ríu rít truyền tới từ ngoài cửa, rất nhiều người đẩy cửa đi vào.
"Lily, thì ra em là nữ chính à, sau này hai chúng ta diễn chung thì nhớ chỉ giáo anh thêm nhé."
Đây là một giọng nam.
Tiếp đó, giọng Lily vang lên, "Anh Nguyên Kiệt, anh đừng khách khí. Kinh nghiệm diễn của em không nhiều, còn phải nhờ anh dìu dắt nữa đó."
Khi nói chuyện, Tô Yên lại nghe thấy tiếng la hét chói tai của fans ở bên ngoài
"A a a a a!! Nguyên Kiệt Nguyên Kiệt! Một đời một kiếp mãi luôn dõi theo anh!!"
"Anh La, em yêu anh! Vĩnh viễn chỉ yêu mỗi anh!! A a a a a!!!"
Tiếng la hét của fans rất ồn ào.
Tô Yên mơ hồ nghe thấy tên của La Nguyên Kiệt.
Sau đó Nguyên Kiệt vỗ bả vai của Lily, cười nói: "Em vào trước đi."
"Vậy gặp lại anh Nguyên Kiệt sau nhé."
"Được."
Sau đó, dưới sự bảo vệ của bảo tiêu, La Nguyên Kiệt đi vào phòng hóa trang riêng của mình.
Cho đến khi Lily vào phòng trang điểm, đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài mới nhỏ lại
Lily vào phòng, khi nhìn thấy Tô Yên ngồi trước bàn trang điểm mới sửng sốt một chút.
Đợi đến lúc thấy rõ khuôn mặt của Tô Yên, nụ cười trên khuôn mặt cô ta dường như đông lại.
Cô ta theo bản năng vuốt ve bụng mình, sờ trúng vết thương vẫn chưa lành hẳn do trúng đạn của bản thân.
Việc xảy ra vào tháng trước đã khắc sâu vào trong đầu cô ta, mỗi khi đêm đến cô ta đều bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng.
Xác người chất đầy, và người đàn ông đẹp trai nhưng lại quá đỗi tàn nhẫn kia.
Mọi thứ không ngừng lặp lại trong tâm trí của cô ta.
Trong miệng Tô Yên ngậm kẹo sữa dâu, lật xem kịch bản trong tay.
Lily đi đến trước mặt cô, nụ cười trên mặt đã khôi phục như bình thường, "Chào cô, cô cũng là diễn viên của đoàn phim《 Sống lại 》đúng không? Tôi tên là Long Lị Lị."
Tô Yên ngẩng đầu, chớp mắt, "Chào cô, tôi là Tô Yên."
Khi nói chuyện, mùi kẹo dâu sữa ngọt ngào cũng tỏa ra.
Lily không dấu vết lùi về sau hai bước, giống như không quen với mùi hương này.
Sau đó, trên mặt Lily nở một nụ cười, mang theo chút tinh nghịch, "Sau này chỉ giáo tôi nhiều hơn nhé."
Nói xong, Lily ngồi xuống một chiếc ghế cách Tô Yên không xa, chờ thợ trang điểm đến hóa trang cho mình.
Lực chú ý của Tô Yên lại dời khỏi người Long Lị Lị sang một thứ khác.
Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về La Nguyên Kiệt.
Đó là La Nguyên Kiệt mà nguyên chủ muốn báo thù ư?
Cô phải trả thù kiểu gì đây?
Ừm... hơi khó rồi đây.
Phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Long Lị Lị ngồi gần đó, không nhịn được liên tục liếc về phía Tô Yên.
Vào ngày đó, trong hội trường nhiều người như thế, nhưng người còn sống, chỉ có hai người các cô.
Mình thì bị trúng một phát đạn, nhưng Tô Yên thì chẳng bị gì hết. Khi cha biết cô ta bị thương đã nổi giận đùng đùng, muốn trả thù cho cô ta.
Lúc ông hỏi rõ tình hình lúc cô ta cũng đã kể lại cho cha cảnh tượng ngày đó, nói với ông rằng, người đàn ông đó tên là Quyền Từ.
Ông trố mắt, rồi im lặng hẳn.
Cuối cùng, ông dặn dò cô ta, sau này phải tránh xa Quyền Từ và không được tham gia những yến hội như vậy nữa, thậm chí còn phái thêm nhiều bảo tiêu để bảo vệ cô ta.
Chuyện lớn như thế, ૮ɦếƭ nhiều người như thế, nhưng không cảy ra chút gợn sóng nào, ngay cả báo chí cũng không lên tiếng.
Vì thế cô ta cảm thấy hơi tò mò về người đàn ông Quyền Từ kia.
Nhưng nếu so sánh thì cô ta tò mò về cô gái Tô Yên này hơn nhiều.
Cảnh tượng thảm thiết như vậy mà vẫn có thể hoàn hảo đi ra, người có tâm cơ sâu như Tô Yên khiến cô ta sinh ra cảnh giác.
Cần phải đề phòng cô gái Tô Yên này.
Nghĩ xong, Long Lị Lị rũ mắt, che dấu tâm tư trong mắt.
Bên kia...
# Một biệt thự nào đó trong một đống biệt thự nào đó đó#
Hôm nay An Nguyên Phi mặc một bộ tây trang hồng bánh bều, cầm tư liệu trong tay, bước nhanh đến trước mặt Quyền Từ.
Hắn cầm chiếc ly bên cạnh lên, nhấp vài hớp, sau đó thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn Quyền Từ, "Cậu đoán xem, tôi vừa phát hiện chuyện gì gì?"
Quyền Từ liếc hắn, không chút để ý, "Nói thử xem."
"Cái tên Vương Quân bị chúng ta Gi*t một tháng trước, chúng tôi vừa kiểm tra thi thể ông ta, phát hiện không có gan. Hơn nữa bụng bị hóp lại, không giống trúng độc, giống như bị con gì đó ăn thì đúng hơn."
Nói xong, An Nguyên Phi cảm thấy sợ sệt, không nói được gì nữa.
Nửa ngày sau, Quyền Từ chậm rãi nói: "Vương Quân là ai?"
An Nguyên Phi sửng sốt, vỗ đầu, "Chính là cái tên buôn lậu súng ống đạn dược ở vùng Châu Thổ đấy, cái tên trói cậu lại á!"
Nhắc lại, anh tựa hồ mới nhớ lại chút chút, "Có lẽ là bị cắt đi rồi."
"Không có vụ đó đâu, trên người tên đó chỉ có vết thương do đạn xuyên qua thôi."
An Nguyên Phi đặt ௱ôЛƓ ngồi trên ghế, uốngthêm vài hớp nước lạnh.
"Ai, vì sắp xếp một nguyên nhân ૮ɦếƭ cho ôngta mà tôi hao hết tâm tư tra xét từ đầu tới đuýt, không nghĩ tới lại lại tra đượccái này. Cậu nói xem, có kỳ quái không? Với lại, trước ngày yến hội, Vương Quânrõ ràng vẫn khỏe như trâu mà."
Họ là những người làm nghề phải liếm máu ngườitrên lưỡi đao mà sống, mỗi bước đi đều phải cẩn thận hết sức có thể.
Những người khác không quan trọng, nhưng VươngQuân lại có chút thế lực ở vùng Châu Thổ, vốn dĩ định để xác ông ta lại, saunày sẽ dùng tới, ai ngờ, lại xuất hiện chuyện kì quái này?
An Nguyên Phi lầm bầm lầu bầu, "Chẳng lẽ bị ai đó trong yến hội bỏ thuốc, phân hủy mất gan luôn?" Nói xong, lại tự mình bác bỏ, "Không thể nào. Thực quản và dạ dày của ông ta không bị gì hết mà."
Nhắc tới yến hội, trong đầu Quyền Từ đột nhiên nhớ tới con rắn hôm ấy.
Sau đó, khuôn mặt của Tô Yên hiện ra trong đầu anh
Anh khẽ vê đầu ngón tay, "Điều tra rõ mọi việc ngày đó rồi đưa cho tôi."
"... hở?"
An Nguyên Phi ngây người một lúc, rồi gật đầu, "Được thôi."
Cậu ta nhớ tới chuyện gì sao?
An Nguyên Phi nhìn thoáng qua Quyền Từ.
Vẫn đẹp zai, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, đồng tử đen nhánh, có cảm xúc kì lạ nào đó nhanh chóng lướt qua, đôi môi mỏng lạnh phiếm chút ý cười.
Rõ ràng đẹp zai như vậy, lại cố tình làm An Nguyên Phi cảm thấy lạnh lẽo, còn quỷ dị hơn cả chuyện không có gan kia.
Thằng nhãi này... lại nghĩ tới chuyện khủng bố nào à?
Một tiếng sau.
Trong một căn phòng tối tăm.
Quyền Từ nhìn hình ảnh trong video phát ra từ máy tính.
Sau đó, khi nhìn thấy Tô Yên khẽ đưa một ly sâm panh cho tổng giám đóc Vương đang vui vẻ, ấn nút tạm dừng.
Dừng lại một lát.
Sau đó lại ấn nút tiếp tục, video tiếp tục chuyển động.
Chờ đến khi Tô Yên đã rời đi rồi lại quay trở về khách sạn, sờ soạng bụng của Vương tổng một chút, rồi nắm chặt tay, giống như đang cầm cái gì đó.
Hơn nửa khuôn mặt của Quyền Từ bị bóng tối che khuất, yết hầu trượt lên trượt xuống, phát ra một tiếng cười không rõ.
Xem ra... gối ôm của anh có không ít bí mật đây.
Trong bất tri bất giác, trời đã chuyển sang màu đen.
Tô Yên cũng đã quay xong cảnh cuối cùng của hôm nay.
Đạo diễn hô lên một tiếng, "Cắt"
Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay đã kết thúc.
Tô Yên đi ra khỏi máy quay, ngồi trên một cái ghế, mệt mỏi xoa Ϧóþ chân.
Haiz...
Mệt mỏi quá.
Móc ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi áo, lột vỏ, ném thẳng vào miệng.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng mệt mỏi của ký chủ mà cảm thấy đau lòng, "Ký chủ ~~ vất vả rồi~~"
Tô Yên móc khăn tay ra, lau mồ hôi trên má.
Hôm nay, đại khái là ngày Tô Yên ăn kẹo nhiều nhất.
Không ngừng ăn.
Một là vì vấn đề về thể lực, mà đồ ngọt thì có thể bổ sung năng lượng nhanh chóng. Hai, là vì dung lượng não của cô hôm nay không ngừng đạt tới cực hạn.
Rất đau.
Cô nhắm mắt lại, ấn trán.
Muốn nhớ được tất cả lời thoại trong kịch bản, thì cần dung lượng não rất là lớn.
Mà dung lượng não hiện tại của cô, dùng cả ngày cũng chỉ có thể nhớ nhiều nhất tám trang.
Nếu cố nhớ tiếp thì sẽ cảm thấy đau đớn.
May sao, những thứ cô nhớ được vẫn đủ để hoàn thành được suất diễn cả ngày hôm nay.
Nhưng mà thật sự rất đau.
Giọng nói của Long Lị Lị truyền đến từ bên cạnh, dễ nghe vô cùng, "Tô Yên"
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt, không nói gì
Long Lị Lị cười cười, đi tới trước mặt Tô Yên, ngồi xuống, "Đạo điễn đoàn phim 《 Sống lại 》sẽ mời ăn cơm vào tối nay đấy, chúng ta cùng đi đi."
Tô Yên nhíu mày, "Không đi không được sao?"
Cô muốn ngủ, phải về.
Long Lị Lị sửng sốt, "Cơ thể không thoải mái à?"
Tô Yên gật gật đầu, "Hơi hơi."
"Vậy cô mau đi nghỉ đi, tôi sẽ nói với đạo diễn."
"Được."
Gật đầu đồng ý xong, cô bắt đầu tẩy trang rồi đi ra khỏi khu vực của đoàn làm phim.
Long Lị Lị nhìn chằm chằm Tô Yên đang rời đi.
Đến khi cô khuất bóng mới đứng dậy bỏ đi.
Tô Yên đi ra ngoài, tay ấn điện thoại, cho nên lúc đi đường không để ý lắm.
Mà có người đang đi ngược hướng với cô, người nọ cũng đang chơi di động, rầm một cái, hai người ᴆụng vào nhau.
Tô Yên xoa trán rồi lùi về sau hai bước.
Ngay lúc này, người đối diện cũng ngẩng đầu lên.