Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 58

Tác giả: Tần Nguyên

Quyền Từ ૮ɦếƭ... cũng có nghĩa là không thể kiếm được mảnh vỡ Chủ Thần, vậy thì cô còn tồn tại làm gì nữa?
Lúc này, đồng chí Tiểu Hồng vẫn bò qua bò lại trên đất đi cắn người.
Trông dáng vẻ này, có lẽ bởi vì nghẹn trong không gian lâu quá, đột nhiên có một cơ hội ra ngoài, là sướng đến điên luôn.
Quyền Từ nhìn Tô Yên đang ủ rũ trước иgự¢ mình.
Vốn dĩ... Aiz, kệ đi.
Quyền Từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía chiếc đèn chùm treo trên cao, trần nhà được trang trí bằng một đồ án cực kì mỹ lệ.
Đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người kia nheo lại.
Giây tiếp theo...
Rầm!
Trần nhà đột nhiên bị phá thành một lỗ hổng lớn.
Âm thanh trực thăng trong nháy mắt truyền vào phòng.
Tô Yên né tránh tảng đá đang rơi xuống, ngẩng đầu lên.
Sau đó phát hiện bên cạnh mình và Quyền Từ xuất hiện một đám bảo tiêu.
Bọn họ ra tay rất chuyên nghiệp, vừa phòng thủ vừa tấn công.
Trên trần nhà, có mấy chục tay súng bắn tỉa, vây thành một vòng tròn.
Vào khoảnh khắc ấy, ngoại trừ âm thanh của trực thăng, thì mọi thứ đều yên tĩnh.
Tiểu Hồng cũng dừng lại một chút, ngửa đầu lên nhìn tình huống vừa phát sinh.
Giây tiếp theo..., nhảy vọt ra cửa sổ! Trốn!
Thân là một con rắn biết điều, thứ cần thiết nhất đó là biết co biết dãn!
Chỉ là... chạy ra rồi, nó mới nhớ, hình như Tô Yên... vẫn ở bên trong thì phải?
Lúc nó đang vắt não suy nghĩ, lại nghe thấy một âm thanh giống cười mà lại không giống ở bên trong, "Ngẩn ngơ cái gì thế?"
Vừa dứt lời, phát súng thứ hai bắn ra, rộn như tiếng pháo.
Âm thanh hoảng sợ và chói tai vang lên không dứt, mùi máu tươi chậm rãi tỏa ra, chui qua khe cửa sổ.
Tô Yên chui vào иgự¢ Quyền Từ, che lỗ tai lại.
Tiếng súng quá lớn và ồn ào.
Đặc biệt là khi nghe ở khoảng cách gần như vậy.
Đinh tai nhức óc, khiến cô phải nhíu mày.
Ngay lúc này..., lại nghe thấy tiếng răng rắc, răng rắc, sợi xích đã bị chém gãy.
Sau đó, cô bị người nọ ôm vào lòng.
Quyền Từ ôm cô, mềm mại và ấm áp vô cùng.
Vốn khi thấy cô ở đây, anh còn nghĩ rằng cô có quen biết với những kẻ kia, nhưng không ngờ cô lại không bỏ mình mà đi.
Vì thế, anh bèn cân nhắc đến việc đông cô thành khối băng, rồi ôm ngủ xem có được không.
Nếu không được, thì ngâm trong formalin một khoảng thời gian, sau đó ôm thi thể ngủ cũng được.
Không nghĩ tới, Tô Yên lại làm ra hành động ngoài dự tính của anh.
Anh cảm giác, điều này cũng không tệ lắm.
Quên đi, "gối ôm di động" sống cũng không dễ dàng chút nào, tạm chấp nhận cô vậy.
Quyền Từ ôm người vào lòng, duỗi tay ra, véo thịt cô.
Trong đầu không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của cô.
Dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn mềm mại kia....
Nếu tôi còn sống, thì tuyệt đối sẽ không để anh ૮ɦếƭ.
Anh sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một câu nói ngu ngốc đến thế.
Ánh mắt sâu kín sáng tối không rõ.
Anh không phải là loại người thiếu thốn tình thương, luôn cần cảm nhận được sự ấm áp.
Nếu là người khác, phỏng chừng đã bị bắn thành cái sàng.
Nhưng câu này lại nói ra từ miệng "gối ôm di động".
Ừm, nghe rất thoải mái.
Không biết từ khi nào, tiếng súng đã ngừng hẳn.
Người ૮ɦếƭ rất nhiều, số người còn sống đều thở dốc buông νũ кнí đầu hàng, thành thật ngồi ở một bên.
An Nguyên Phi nghênh ngang đi vào từ cửa sau, nhìn thấy cảnh tượng máu me này nhanh chóng dùng tay bịt mũi, nhíu mày, giống như muốn chạy đi ọe.
Ngược lại, tại nơi ngập mùi khói súng này.
Trong иgự¢ đồng chí Quyền Từ đang ôm người nào đó??
Điều này khiến An Nguyên Phi cảm giác như mình vừa phát hiện ra vùng đất mới, chạy tới xoay quanh vài vòng, líu lưỡi.
Mấy từ như: Kinh ngạc, cảm thán, khi*p sợ đều không thể miêu tả được tâm tình của hắn.
Khi Tô Yên ngó đầu ra.
An Nguyên Phi sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy thật ra chuyện này cũng không khó hiểu cho lắm.
Nhưng thật ra tốc độ tiến triển nhanh như bay của hai người họ, khiến An Nguyên Phi có chút kinh ngạc.
Khi An Nguyên Phi đi vào, còn dẫn theo một đống bảo tiêu, nhanh chóng bao vây khách sạn lại.
"Ai? Cái tên muốn bắt sống cậu sau đó Gi*t đâu rồi? Tôi sống đến từng này tuổi rồi, lần đầu tiên thấy người dám làm thế, thật là muốn xem thử."
Vừa nói, hắn vừa chạy tới đám người còn sống.
Chỉ là vừa chạy qua, đang định ngó nghiêng xem thử, lại nghe thấy giọng nói không chút để ý của Quyền Từ, "Gi*t hết, sau đó đút cho chó ăn."
Vừa nói xong, đạn đã bay vù vù, đoàng đoàng đoàng. Làm An Nguyên Phi sợ lùi về phía sau ba bước, vỗ bộ иgự¢, may mà trốn nhanh, lại chậm một chút là bị thương khuôn mặt đẹp trai của mình rồi.
Tô Yên nháy mắt, hé miệng, "Anh..."
Cô không nhịn được, quay đầu lại nhìn.
Đám người duy nhất còn sống lúc nãy, bây giờ đều ૮ɦếƭ hết.
Thi thể nằm đầy sàn.
Quyền Từ tùy ý cười, cặp mắt đào hoa kia nhìn chằm chằm vào cô, "Tôi làm sao?"
Anh muốn nghe thử, gối ôm có thể nói được câu gì hay ho.
Tô Yên cắn cắn môi, cô còn nói được gì nữa?
Tất cả đều ૮ɦếƭ hết rồi, giờ nói gì nữa cũng vô ích thôi.
Anh khom lưng, nhìn khóe môi hồng phấn căng bóng của cô, ánh mắt sáng tối không rõ, cúi người xuống, hôn một cái.
Ừm, rất mềm, hơi ngọt, giống như vừa ăn qua kẹo sữa vậy.
Sau đó..., anh ôm người vào trong иgự¢ lần nữa, giây tiếp theo, há mồm ra cắn.
"A!!!"
Nửa ngày sau.
Miệng Tô Yên đỏ bừng, môi dưới còn có một dấu răng in sâu, dường như bị rách, trong miệng còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Nước mắt lưng tròng, cô không muốn khóc, chỉ là miệng tê rần, không thể khống chế nổi tuyến lệ.
"Anh!!"
Tô Yên nhìn đầu sỏ gây tội, cánh mũi ngửi thấy mùi máu tươi, không nhịn được liếc về phía xác ૮ɦếƭ nằm đầy sàn.
Miệng mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Này, nếu nói nhiều hai câu, khiến người này không vui xong rồi Gi*t luôn cô thì sao??
Cô cúi đầu, dùng tay che miệng, chậm rãi xoa.
Quyền Từ nhìn, còn tưởng rằng mình bắt nạt người ta đến khóc, dùng ngón tay nâng cằm cô lên.
Đối diện với cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn ngập nước ấy, trong cổ họng anh phát ra một tiếng cười trầm thấp, "Đau à?"
Vừa nói, anh vừa gỡ bàn tay trắng nõn của cô ra, nhìn dấu răng cực kì rõ ràng in trên môi.
Nhưng mà..., khi nhìn vào đôi môi hồng hào mềm mại kia, anh lại không nhịn được, muốn cắn thêm một cái.
Nghĩ gì làm đó, anh lại tiến sát lần nữa.
Nụ hôn này, không chạm vào môi mà chạm trên mu bàn tay.
"Bỏ tay ra"
"Không."
Bỏ ra."
"Không."
Hai người chơi vui đến mức, quên mất luôn bản thân đang ở một nơi cực kì máu tanh, hôi thối.
An Nguyên Phi nhìn bầu không khí hường phấn giữa hai người, đột nhiên cảm thấy, bé bi tức giận roài nha!
Sau đó, tiếp tục chỉ huy bảo tiêu dọn đống thi thể kia ra ngoài.
Bỗng nhiên, dọn một hồi, lại nghe thấy tiếng ho khan phát ra từ cổ thi thể nào đó.,
Mọi người quay đầu nhìn qua.
Có một cô gái vẫn chưa ૮ɦếƭ, bụng bị trúng một viên đạn.
Tô Yên nhìn cô gái kia, mái tóc tán loạn, cả cơ thể toàn là máu, không thể nhìn rõ được dung mạo ban đầu, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng cổ kia cô đã nhớ ra.
Ách, hừm hừm, đây cò không phải là cô gái Lily lúc nãy sao?
Bảo tiêu vẫn mặt không đổi tâm không động, nâng Lily ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Từ, "Cô ấy còn sống."
Người nào đó không chút để ý, "Ừ."
"Muốn cứu cô ấy à?"
An Nguyên Phi cười, hắn đưa tay lên, vuốt ngược tóc, ánh sáng mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp zai kia, "Tô Yên nhỏ bé, cô có biết đây là đâu không? Những người ở đây là ai?"
Tô Yên mờ mịt.
Cô chỉ đi theo người đại diện, sau đó tới đây tham gia yến hội thôi mà.
An Nguyên Phi chỉ vào một trong những đống thi thể kia, "Cái tên tổng giám đốc Vương này chuyên buôn lậu Mα túч ở vùng Châu Thổ, muốn mua một chút súng ống đạn dược, ách, đúng rồi, còn Quyền Từ là người đứng đầu về lĩnh vực súng ống đạn dược ở Châu Thổ."
Nghe hắn nói xong, Tô Yên vẫn mờ mịt.
An Nguyên Phi cũng không thèm che dấu, nói huỵch toẹt ra, "Những kẻ này thường kiếm tiền trên mạng sống của người khác, bị tóm được cũng là đáng ૮ɦếƭ."
Mà những cô gái bên người họ, có lẽ chưa từng Gi*t người, nhiều nhất chỉ là người tình gì đó, hơi ham tiền một chút, nhưng, một khi đã bị dính vào, cũng trở thành kẻ đáng ૮ɦếƭ.
Đặc biệt là khi gặp phải tên biến thái Quyền Từ, đoán chừng...haiz.
An Nguyên Phi xoa trán, không muốn tưởng tượng tiếp.
Vừa dứt lời, Tô Yên nhìn Lily đang bị nâng ra ngoài.
Quyền Từ thấy lực chú ý của cô đã chuyển qua thứ khác, mắt tối sầm lại, nâng cằm cô lên, ép buộc cô phải chú ý đến anh.
Cô không nhịn được hỏi, "Ừm, cô ấy sẽ sống sao?"
Mắt Quyền Từ ngậm cười, "Sống hay không? Cô ta đã ૮ɦếƭ rồi."
Cho nên, số phận cô ta sẽ giống hệt với những thi thể còn lại, đưa cho chó ăn.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai run lên bần bật.
" Vị nam chính nè biến thái quá nha~~~ hiu hiu hiu, đáng sợ quá đi!! "
Tô Yên liếm môi, im lặng.
Cô cảm thấy, hình như mình đã quên mất một việc.
Nhưng đó là việc gì?
Quyền Từ thấy cô im lặng, lại cúi đầu xuống.
Nửa ngày sau, nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào mình.
Giọng anh khàn khàn, rõ ràng nó rất câu người từ tính, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo, "Em muốn cô ta sống?"
Tô Yên lấy lại tinh thần, ách...
Nếu có thể sống, thì tất nhiên là điều tốt.
Tuy rằng... ૮ɦếƭ rồi cũng không sao.
Cô gật gật đầu.
Quyền Từ nhìn môi cô, mềm mại ướƭ áƭ như cánh hoa anh đào.
Cổ họng trượt lên trượt xuống, khóe môi ngậm cười, "Được thôi."
"Thật sao?"
Mí mắt Quyền Từ giật giật, "Tôi không bao giờ nói dối."
Tô Yên gật gật đầu, "Ừ."
An Nguyên Phi khoanh tay, đứng một bên nhìn, càng nhìn càng ngạc nhiên.
Này..., hắn còn đang chờ Quyền Từ ra điều kiện đấy, thế mà anh lại dứt khoát thả cô gái kia mà không chiếm được chút lợi ích nào?,
Trong lòng An Nguyên Phi, Tô Yên cứ thế nhảy lên thêm vài hạng.
Không bình thường, không bình thường.
Lúc hắn đang cảm thán cuộc đời, Quyền Từ đột nhiên nói: "Tôi thả cô ta ra, em phải cho tôi hôn."
"Hả?"
Tô Yên còn đang nghi hoặc, người nọ đã nhéo cằm cô, mang theo khí thế không cho chối từ, đè cô xuống.
"A..."
Hôn môi khiến thân thể Tô Yên nhũn ra.
Sau đó anh ôm cô lên, xoay người lại, nhấn cô lên thánh giá.
An Nguyên Phi nhìn cảnh này, cả người phát run.
Bị bầu không khí tình iu nồng thắm này xông đến ọe.
Một lát sau, Tô Yên phát ra tiếng ưm ưm.
Cô thở hồng hộc đẩy người nọ ra, nước mắt lưng tròng, bịt chặt miệng.
Người này, người này lại cắn cô!
Sờ sờ miệng, đã chảy máu.
Tô Yên thấy anh vẫn chưa đỡ thèm, định tiến tới lần nữa, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lại, "Anh, anh đừng tới đây!"
Giọng nói mềm mại không có chút thuyết phục.
Quyền Từ cười yêu nghiệt, ánh mắt sâu kín, nhìn cô.
Nhìn bộ dáng cảnh giác của cô, cảm thấy nhìn rất thú vị, rất muốn cắn từ trên xuống dưới người cô một lần.
Tô Yên thừa dịp lúc anh tạm dừng, nhích nhích từng bước sang bên cạnh, sau đó co cẳng chạy ra ngoài.
Ở đây thêm một lúc nữa, thì chắc chắn miệng cô sẽ bị cắn nát luôn!
Sau khi chạy ra ngoài không lâu, bước chân của cô mới dừng lại.
Ờ hở.... hở?
Tiểu Hồng đã chạy ra sân cỏ bên ngoài rồi, vậy đồng chí sâu nhỏ đâu rồi??
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc