Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 57

Tác giả: Tần Nguyên

Vừa đi vào mới phát hiện, căn phòng này rất lớn.
Ít nhất là lớn gần bằng một nửa sân bóng.
Trong phòng cả trai lẫn gái hỗn tạp gần trăm người.
Tây trang giày da, một bộ người thành công trong cuộc sống.
Dưới ánh đèn tối tăm, ở những nơi ánh đèn không chiếu tới, có tiếng thở dốc mờ ám và tiếng nói chuyện trêu đùa nhau.
Nơi này, tràn ngập mờ ám, tiền tài, còn có một loại cảm giác uể oải gần như sa đọa.
Bốn người đi vào, giống như những con nai đi lạc vào trong rừng sâu.
Mặc người xâu xé.
Rất nhanh đã có người đi tới.
Ngoại trừ cô gái tên Lily kia, hai cô gái kia giống như đã rất quen thuộc, đều tự tìm đến những người đàn ông khác, dựa vào cười nói vui vẻ.
Người tên Lily kia, hình như cũng là lần đầu tiên đến nơi này.
Có vẻ cực kỳ không quen không thoải mái.
Có người xa lạ đến gần, có thể trốn là trốn, sắc mặt thấp thỏm lo âu.
Tô Yên tìm được một nơi tương đối yên tĩnh, phát ngốc với cốc rượu trước mặt mình.
Miệng mấp máy, không biết đang nói gì.
Nếu nhìn từ xa, chỉ có thể nhìn thấy một cô gái mặc váy đen, ngoan ngoãn thuần tịnh, đứng một mình ở trong góc, có vẻ không hợp với nơi này.
Sau đó..., lại nghe thấy một giọng nói mềm mại, "Không phải vẫn chưa đói ૮ɦếƭ sao."
"Mắng mắng mắng mắng này mắng!!"
Ông không đói ૮ɦếƭ, đó là do ông phúc lớn mạng lớn!
Mau thả ông ra! Ông muốn ăn thịt!!
Mà thứ nói chuyện với Tô Yên..., không sai, chính là đồng chí Cổ vương.
Thế giới trước, Tô Yên nghe theo Tiểu Hoa nói, dù sao cái không gian tùy thân này có thể đựng được hai thứ.
Không để thứ gì thì hơi lãng phí.
Sau đó... cô bèn đặt đồng chí Cổ vương vào trong không gian tùy thân luôn.
Cọ xát nửa ngày, lại nhìn thấy Tô Yên cầm một ly champagne lên, bàn tay phất phất trên miệng ly.
Không sai, cô ném vị đồng chí Cổ vương có hơi nóng nảy kia vào ly champagne luôn.
Sau đó, cô đứng im cầm ly champagne kia, yên lặng nhìn những người xung quanh.
Đưa ly champagne kia cho người nào thì tốt đây nhỉ??
Đang do dự, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười sảng khoái, "Ha ha ha ha, anh Long đúng là lợi hại."
Khi người kia nói chuyện mang theo chút lệ khí, thân cao thể béo, giống như một con gấu lớn.
Tiếp đó, lại nghe thấy người tên anh Long kia cười cười trả lời, "Làm sao có thể bằng tổng giám đốc Vương được."
Hai người mỗi người một câu, cao giọng nói chuyện với nhau.
Tổng giám đốc Vương thân cao thể béo kia lên tiếng, "Tôi vào Nam ra Bắc, trà trộn nhiều năm. Tổ chức đứng đầu nước M kia cũng phải nhường ba phần, thằng nhãi kia cũng dám gây chuyện, đúng là tự đi tìm đường ૮ɦếƭ."
Trong giọng nói mang theo sự ngạo mạn khinh thường, nói xong lại nhìn về phía anh Long, sự ngạo mạn hơi giảm một chút, nói: "Nhưng mà ít nhiều cũng nhờ anh Long giúp đỡ từ bên trong, nếu không, một người ngoài vừa đến như tôi, sao có thể bắt người lại?"
Nói xong, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chạm cốc, sau đó cười ha ha.
Một lát sau, anh Long nhíu mày có chút lo lắng, "Tổng giám đốc Vương, sẽ không có vấn đề gì chứ? Quyền Từ kia khá nguy hiểm, những thủ đoạn độc ác của hắn ta tôi đã từng được nghe, nếu để hắn ta tồn tại thoát ra ngoài, vậy..."
Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sau đó tổng giám đốc Vương xua xua tay, ý bảo anh Long yên tâm, "Quyền Từ? Tôi biết danh tiếng của hắn ta lớn, cho nên mới cố ý không Gi*t mà đưa người tới đây."
Anh Long vừa nghe, run lên, kinh ngạc, "Cái, cái gì? Chưa ૮ɦếƭ?!!"
Tiếp đó, lại nghe thấy tổng giám đốc Vương vỗ vỗ tay, "Mang lên!"
Âm thanh ầm ầm do bánh xe ma sát với mặt đất phát ra.
Bởi vì trong phòng hơi tối, chỉ có thể mơ hồ thấy một chiếc thánh giá lớn bị đẩy lên.
Trên thánh giá trói một người.
Trong quá trình đẩy lên, chiếc thánh giá có lắc lư qua lại vài lần, khiến dây xích va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Người nọ cúi đầu xuống, dường như đã ngủ.
Tô Yên nắm chặt ly, ngón tay giật giật.
Ánh mắt nhìn xuyên qua tầng ánh sáng mờ ảo, muốn nhìn rõ người bị treo lên.
Không biết là ai nói.
"Mở đèn lên."
Tiếp theo, tiếng tạch tạch tạch vang lên, tất cả đèn trong phòng sáng lên.
Ánh đèn chói mắt, khiến người ta nhìn rõ người bị trói trên thánh giá-- Quyền Từ.
Anh rũ mắt xuống, không biết là đang ngủ hay chỉ đơn thuần là nhắm mắt lại. Đêm qua, cô còn ngủ chung với anh, gặp lại lần nữa, đột nhiên cảm thấy anh đã gầy đi rất nhiều.
Tô Yên nắm chặt ly, siết thật chặt.
Sau đó im lặng bước tới bên cạnh người tổng giám đốc Vương.
Nhìn cốc sâm panh đã uống gần hết của ông
Tô Yên nở một nụ cười thuần túy vô hại với tổng giám đốc Vương.
Đưa ly rượu sâm panh trong tay qua cho ông.
Tổng giám đốc Vương liếc Tô Yên một cái, cười ha ha.
Ông ta tựa hồ đã sớm quen với việc có nhiều người đẹp vây quanh bợ đít, không hề cảm thấy lạ, cầm lấy ly sâm panh kia, thuận tay đưa ly sâm panh gần cạn của mình cho cô.
Quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với anh Long.
"Đây mà còn không phải Quyền Từ sao? Có năng lực thì sao chứ? Còn không phải bị tôi bắt được?"
Nói xong, tổng giám đốc Vương nâng ly sâm panh trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.
Tô Yên đứng trước thánh giá, nhìn Quyền Từ.
Mà đám người vốn tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ chơi đùa cũng nhanh chóng tụ tập lại trước thánh giá.
Giống như đang thưởng thức một con mồi ngon miệng, hết đánh giá trên lại đánh giá dưới.
Dường như họ đã rất quen thuộc với chuyện này, một người trong đó nói, ánh mắt mờ mịt, "Tổng giám đốc Vương, thằng nhóc này là ai vậy, nhìn khuôn mặt này xem, đúng là người đẹp hiếm có khó tìm đó."
Ý đồ mịt mờ trong giọng nói kia, ai cũng có thể nghe hiểu.
Sau đó, tiếng cười xung quanh vang lên.
Người bị trói trên kia vốn chưa từng cử động, đột nhiên nghe thấy câu này, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Cũng không biết tại sao, đây rõ ràng chỉ là một thằng nhóc đẹp trai mà thôi.
Nhưng khi bị anh nhìn chằm chằm, lại khiến cả cơ thể lẫn linh hồn người ta cảm thấy giá buốt, run rẩy.
Hơn nữa, khi tỉnh dậy, khí thế trên người anh dường như cũng thay đổi.
Nhìn từ bên ngoài, ai cũng cảm thấy thực ra anh mới là kẻ đang thưởng thức con mồi, đôi môi mỏng của anh nhếch lên, đuôi mắt nheo lại, cả cơ thể anh dựa trên thánh giá, trông cực kì lười biếng và sa đọa.
Phảng phất, đây là nhà anh, anh mới là chủ nhân chân chính của nơi này.
Con ngươi anh lướt ngang qua, rồi vô tình nhìn thấy Tô Yên đang ngoan ngoãn cầm ly sâm panh trống không đứng trước thánh giá.
Tầm mắt dừng lại một chút, sau đó chậm rãi dời đi.
Trong mắt anh là sự hờ hững, phảng phất như không có một ai có thể lọt vào mắt anh.
Anh Long nắm chặt ly sâm panh, có chút bất an, "Tổng giám đốc Vương, ông,ông đưa cậu ta đến đây, là định..."
Giọng điệu do dự.
Tổng giám đốc Vương cười ha ha, "Yên tâm,tất cả người ở đây đều là người của tôi."
Tổng giám đốc Vương vừa nói vừa nhìn về phía Quyền Từ, sau đó hừ một tiếng, "Không chịu tiếp đơn hàng súng ống đạn dược của tao? Không cần biết mày là ai, tất cả đều phải ૮ɦếƭ!!"
Ông đưa Quyền Từ tới đây, là vì Gi*t gà dọa khỉ.
Tổng giám đốc Vương phất tay với người bên cạnh, người kia tiến lên, trong tay cầm một khẩu súng lục đen ngòm.
Chậm rãi bước tới gần Quyền Từ.
Sau đó, lại nghe thấy tổng giám đốc Vương u ám nói: "Quyền Từ, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày."
Nói xong, người mặc đồ đen nâng súng lục lên.
Giây tiếp theo, ngạc nhiên thay, đó không phải là tiếng súng.
Mà là.... một con rắn có hoa văn màu hồng đen đột nhiên xuất hiện, bò về phía họ cực nhanh.
Răng rắc, trực tiếp cắn vào tay người mặc đồ đen, rồi nuốt khẩu súng kia vào bụng.
Biến cố này khiến mọi người đều hoảng sợ, thét chói tai.
Tô Yên vội vàng chạy đến bên cạnh Quyền Từ, cô nhỏ giọng nói: "Quyền Từ, anh không sao chứ?"
Mí mắt người trên thánh giá giật giật vài cái,
Không nghĩ tới, vào thời điểm này mà cô gái "gối ôm di động" vẫn có thể nghĩ tới anh.
Điều này khiến anh có chút kinh ngạc.
Nhưng mà đảo mắt, đôi mắt đào hoa đã nhìn về phía con rắn độc kia, như suy tư gì.
Rất rõ ràng, con rắn kia đang tránh hai người bọn họ.
Giống như có người điều khiển, có ý thức.
Đang nghĩ, lại nhìn thấy Tô Yên vừa cầm lấy áo anh vừa chỉ huy con rắn đó, "Tiểu Hồng, người kia, cái người béo bị bảo vệ ở bên trong."
Nhìn bên kia rối loạn, cô quay người lại nhìn dây xích đang trói Quyền Từ.
Dây xích rất nặng, lại trói chặt, trong thời gian ngắn cô cũng không tìm ra cách.
Đang nghĩ, không biết một giọng nói truyền đến từ góc nào trong phòng, "Nhanh! Gi*t Quyền Từ! Nhanh lên!!"
"Súng đâu?! Gi*t!!"
Ai TMD còn nghĩ được?!
Cái hội trường bí mật như vậy, thế nhưng lại để cho một con rắn độc to như vậy bò vào.
Quyền Từ nhìn cô gái đang mò mẫm dây xích trên người anh.
Khóe môi mang theo ý cười, đầu rũ xuống, không chút để ý, yết hầu lăn lộn, giọng nói có chút khàn khàn, "Bọn họ muốn Gi*t tôi, cô đi đi."
Tô Yên lắc đầu, còn đang vuốt vuốt, "Tôi sẽ không đi."
Lời nói của cô giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Quyền Từ giật giật mắt mắt, lẩm bẩm,"Nếu như vậy, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Tô Yên không lên tiếng, chỉ buồn rầu nhìn dây xích.
Cái này phải làm thế nào?
Nếu không thì gọi Tiểu Hồng tới cắn?
Nhìn cô còn đứng ở đây không đi.
Quyền Từ cười, "Cô sẽ ૮ɦếƭ ở đây đó."
Mà trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa cũng vang lên, "Hệ thống cảnh cáo... có nguy hiểm."
Ngoài cửa phòng đóng chặt truyền đến tiếng đánh nhau.
Hình như bảo tiêu bên ngoài muốn đi vào, nhưng không biết ai đã khóa cửa phòng lại.
Tô Yên thở ra một hơi.
Thể lực của cô cũng không được tốt lắm.
Lúc này muốn thử giật đứt dây xích này đã hao phần lớn sức lực của cô.
Cô lau mồ hôi trên trán.
Ngẩng đầu nhìn Quyền Từ, ngữ khí rất nghiêm túc, "Tôi không cứu được anh."
Cái dây xích này, cô không giật đứt được.
Quyền Từ yết hầu lăn lộn, cong môi cười lười biếng, "Ừm."
Không nhanh không chậm trả lời một tiếng.
Vốn dĩ cho rằng cô nói xong rồi sẽ đi.
Lại không biết, cô vẫn tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu tôi còn tồn tại, sẽ không để anh ૮ɦếƭ."
Câu nói tràn ngập khí thế rơi xuống, bảo tiêu của tổng giám đốc Vương và anh Long ở ngoài khách sạn đổ nhiên cầm súng đi vào.
Tiểu Hoa cũng cảnh cáo có nguy hiểm
Giây tiếp theo Tô Yên lại héo, "Nếu tôi không bảo vệ được anh, vậy chúng ta đành phải cùng ૮ɦếƭ."
Nếu muốn rời đi, Tô Yên có Tiểu Hồng che chở, khẳng định có thể chạy.
Nhưng Quyền Từ bị trói trên thánh giá, khẳng định sẽ ૮ɦếƭ a.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc