Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 56

Tác giả: Tần Nguyên

Mùi hương trên người cô như hòa thành một cùng mùi hương trên người anh.
Đôi mắt đào hoa của Quyền Từ híp lại, anh duỗi tay ra, chậm rãi chạm vào cánh tay Tô Yên.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn thành thật của cô một lúc, rồi kéo tay cô đi ra khỏi phòng.
.................
Mặt trời mọc lên từ chân núi, tỏa ra màu cam ấm áp đẹp đẽ, Tô Yên cảm thấy mình như đang bị ai đó đè lên người, khó thở vô cùng, vội vàng mở to mắt.
Sau đó phát hiện mình bị người kia ôm chặt trong иgự¢.
Căn phòng chỉ có hai màu trắng đen, chiếc giường đen rộng đến mức có thể nhét năm người nằm cùng lúc, trên sàn nhà trắng tinh phủ một chiếc thảm màu đen, ở giữa phòng đặt một chiếc bàn màu trắng, ngoại trừ những thứ này ra thì không còn gì nữa.
Đêm qua sau khi bôi thuốc xong, hai người không nói gì với nhau nữa, chỉ đơn giản là..... anh ôm cô vào иgự¢, đi ngủ.
Bây giờ đã là 10 giờ sáng, nhưng anh vẫn còn ngủ.
Tiểu Hoa trơ mắt nhìn ký chủ nhà mình với nam chính đã tiến triển tới mức cùng "lăn giường".
Quen biết chưa được một ngày, đã vào nhà người ta, ngủ trên cùng chiếc giường, thậm chí còn có xu hướng ở cùng nhau luôn.
Ừm, ký chủ, rất giỏi.
Tô Yên giật giật người, muốn đổi tư thế nằm, nhưng vừa nhúc nhích một chút, người nọ đã ôm cô chặt hơn.
Mí mắt anh giật giật, từ từ mở mắt, đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Yên.
Hồi lâu sau, tầm mắt anh mới rõ ràng hơn.
Anh buông tay ra, chống người ngồi dậy.
Dựa trên đầu giường, nở một nụ cười lười biếng.
Khi nhìn Tô Yên, ánh mắt anh như đang tỏa sáng rực rỡ, "Tô Yên?"
Giọng nói khàn khàn, chậm rãi phun ra hai chữ này.
Tô Yên gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Tên rất hay."
Nói xong, anh lại ngã xuống giường lần nữa, ôm lấy cô.
Hai mắt nhắm lại.
Lúc hai người xuống giường, đã đến bữa trưa.
An Nguyên Phi đứng dưới lầu, nhìn Quyền Từ đi xuống, nhìn khuôn mặt đẹp zai hiếm có khó tìm kia, lúc này trên gương mặt ấy không còn là nụ cười đầy lệ khí, bễ nghễ thiên hạ.
Cũng là cười, nhưng bây giờ lại thanh thản lười biếng hơn một ít.
"Oa oa oa~"
An Nguyên Phi phát ra âm thanh kỳ quái.
Mặt mày hắn hớn hở., "Chúc mừng Quyền Tam gia tìm được người tình trong mộng~"
Quyền Từ liếc mắt nhìn hắn, hình như tâm tình anh hôm nay rất tốt, thế nhưng lại trả lời hắn, "Ừ."
Sau đó, An Nguyên Phi đưa văn kiện trong tay cho Quyền Từ
"Đám người bên Vùng châu thổ đang tìm cậu, muốn mua một trăm phần súng ống đạn dược. "
Quyền Từ cầm văn kiện, tùy tiện lật qua vài tờ, "Từ chối."
An Nguyên Phi dường như đã sớm biết anh sẽ có thái độ này, tấm tắc nói: "Lãnh đạo của bên kia có để lại lời nhắn, đơn hàng này cậu chỉ có hai lựa chọn, nhận hoặc ૮ɦếƭ."
An Nguyên Phi vừa nói vừa cười, cả người run lên, "Lâu rồi chưa có ai đến khiêu khích đấy. "
Quyền Từ nghe xong, mắt vô tình liếc về phía Tô Yên, thấy cô đã tự giác ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, bụng đói đến mức phát ra âm thanh "ọc ọc" kém sang.
Hai mắt tràn ngập mong chờ, ước ao.
An Nguyên Phi thấy lực chú ý của Quyền Từ không đặt lên mình, bèn quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.
Nói: "Tôi đã điều tra qua, bỏ dở cấp 3, gia thế sạch sẽ, là một nghệ sĩ đã có người đại diện."
Lực chú ý của An Nguyên đa phần đều dồn về gia thế của cô, sau khi biết là người sạch sẽ thì bỏ qua, ngay cả công việc hiện tại hay trước đó cũng chỉ tìm hiểu sơ sơ mà thôi.
"Ký chủ, căn cứ theo lịch trình của nguyên chủ thì hôm nay có một cuộc phỏng vấn, ngài không nên quên nhá~"
Bây giờ Tô Yên rất đói, dư sức đâu mà quan tâm phỏng vấn phỏng vọt, chỉ lo than thở hai cái con người kia khi nào mới chịu ăn cơm.
Lễ nghi trên bàn ăn cô có học qua một xíu, nhưng mà dù sao đi nữa cũng phải đợi tất cả đều ngồi xuống bàn mới được ăn.
Lúc An Nguyên Phi nhìn khuôn mặt sau khi tẩy trang của Tô Yên, đã thấy có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới cô gái này là một em gái trong sáng ngọt ngào như vậy.
Lớp trang điểm dày cộm mắt đen mỏ đỏ đêm qua, đã che lấp đi bộ dáng sạch sẽ vốn có.
Lực chú ý của cô hoàn toàn đặt vào bàn cơm, nhưng vẫn có thể nhận ra những ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Ngẩng đầu, nhìn lại, sau đó chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại hỏi, "Chúng ta ăn cơm được chưa?"
An Nguyên Phi không nhịn được nói, cô gái này thật là lạ lùng.
Vậy nên nhỏ giọng trao đổi với Quyền Từ, "Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế, cậu đừng đánh người ta ૮ɦếƭ sớm quá đó."
Quyền Từ không nói gì, đôi mắt phượng nheo lại.
Đáng yêu?
Mí mắt giật giật.
Chuyện tối hôm qua anh vẫn nhớ rất rõ.
Có thể dự cảm được nguy hiểm tới gần, tránh thoát được nòng súng đoạt mạng của tay súng bắn tỉa, đẩy anh ra nhưng cũng chỉ bị trầy da.
Đây không phải là chuyện mà một cô gái đáng yêu có thể làm được.
Quyền Từ vân vê ngón tay, như đang suy nghĩ về điều gì đó.
········
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, Tô Yên và Quyền Từ đã chung chăn chung gối một tháng.
Người ngoài mà nghe, chắc chắn đều đinh ninh tình cảm của hai người nếu không phải củi khô lửa bốc, cũng tới tiểu kiểu nước chảy thong thả.
Thật ra, ứ có tiến triển mẹ gì hết á!
Quyền Từ hôm nào cũng về vào buổi tối, mặc kệ muộn bao nhiêu, đều vào phòng tắm rửa xong vào giường ôm cô ngủ.
Sáng hôm sau sẽ rời đi.
Còn Tô Yên, nhập vào cơ thể của người ta, đồng thời phải tiếp nhận luôn công việc của cô ấy, chạy tới chạy lui các đoàn phim, tranh thủ xí slot nữ phụ số N, được lộ mặt, lên hình.
Một tháng này, số lần nói chuyện giữa hai người có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Tiểu Hoa nhìn ba cánh sao xám xịt trên đầu ký chủ nhà mình.
Ngay lập tức sốt vó lên.
Không đúng, ngủ với nhau một tháng rồi, sao chút phản ứng hóa học gì cũng không có thế? Thiếu xúc tác hay nhiệt độ thế???
Vào một buổi chiều nào đó, nhìn Tô Yên mặc một bộ đồ dành cho cung nữ, Tiểu Hoa không nhịn được hỏi, "Ký chủ, sao không thấy ngài vội vàng chút nào thế?"
Tô Yên liếm môi, lột vỏ chiếc kẹo dâu sữa trong tay ra rồi nhét vào miệng.
Bổ vì trong miệng đang bận ăn, nên giọng nói có chút mơ hồ, không rõ, "Có sao đâu."
Có chỗ ăn chỗ ngủ, ngoại trừ việc Quyền Từ đêm nào cũng ôm cô đi ngủ, thì tất cả đều ok con dê hết.
Mấy ngày nay Tiểu Hoa luôn lên mạng coi ngôn tình máu tró bla bla, cuối cùng đã đúc kết được kinh nghiệm xương máu, "Ký chủ nếu ngài muốn tiếp cận được với Quyền Từ thì phải có tương tác!"
Mùi dâu và sữa tràn ngập trong miệng.
Một người một hệ thống nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam có chút dẹo, "Ai, tôi tìm cô nãy giờ, thì ra là trốn ở đây à, đi mau."
Đó là một người đàn ông, trang điểm theo lối trung tính, trong hành động cử chỉ đều có chút nữ tính, tóm gọn là dẹo.
Hắn ta đi tới, tay giơ ra theo kiểu hoa lan chỉ, muốn kéo Tô Yên đi.
Tô Yên lùi về sau một bước, tránh khỏi tay hắn ta, đứng dậy, "Có chuyện gì không?"
Người này tên là Kevin, người đại diện của Tô Yên.
Kevin thấy Tô Yên vẫn mặc đồ diễn, hai đầu lông mày nhăn lại, cực kì ghét bỏ, "Cô còn dám hỏi tôi?! Sáng nay tôi đã gửi tin nhắn cho cô rồi, tối hôm nay sẽ tham gia một bữa tiệc, tại sao vẫn ngồi ở đây hả?"
Vừa dứt lời, không thèm đợi Tô Yên nói tiếp, đã bận rộn lo lắng nói: "Nhanh lên nhanh lên, chậm chạp như thế làm sao mà kịp!"
Tô Yên nhìn bộ đồ diễn mình vừa thay cách đây không lâu, "Nhưng, cảnh tiếp theo còn chưa quay mà...."
Chưa nói xong, đã bị người đại diện đánh gãy, "Một bộ phim ba xu rẻ tiền sao có thể quan trọng bằng tiệc rượu được?! Thất thấn làm gì nữa?! Không quay nữa, nhanh lên cho tôi!"
Sau đó, Tô Yên chưa kịp thay quần áo, đã bị Kevin kéo đi.
Một tiếng sau.
Cô được thay một bộ váy màu đen.
Đưa tới một quán rượu không biết tên.
Xe đi rất nhanh, khi sắp tới cửa, có hai người mặc đồ đen cản lại.
Sau đó, lại thấy Kevin nói chuyện với hai người mặc đồ đen kia vài câu.
Tiếp đó, cửa xe mở ra, Tô Yên, còn ba cô gái cùng ngồi trên xe được đưa xuống dưới.
Tô Yên nhìn nhìn xung quanh, lúc này, lúc này sắc trời đã tối.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Sao em thấy Kevin này giống như kẻ вυôи иgườι vậy?"
Tiểu Hoa ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng có rất nhiều kiến thức.
Nhìn Kevin kia cười tươi như bông hoa cúc, giống y như tú bà mà trong sách nói.
Tô Yên liếm liếm môi, cô vòng ra phía sau xe, mở không gian tùy thân ra.
Sau đó, đã thấy một con rắn dài to như cánh tay người bò ra, đảo mắt đã bò xuống gầm xe.
Tiểu Hoa vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, "Ký chủ, ngài thả Tiểu Hồng ra?"
Tô Yên gật gật đầu, "Nếu tôi không đánh lại, có thể tìm Tiểu Hồng đánh bọn họ."
Tiểu Hồng còn có thể tìm giúp đỡ.
Như vậy, thả nó ra, để nó đi liên lạc với mấy con rắn khác trước.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ của nó, bây giờ đã học được cách phòng ngừa.
Xem ra, thêm điểm vào dung lượng não không phải thêm bừa a.
Ký chủ của nó, cũng thật thông minh, suy một ra ba một học biết mười.
Lúc sau, xe của Kevin không được đi qua, chỉ cho Tô Yên và ba cô gái kia đi vào bên trong.
Ba người đi phía trước Tô Yên vừa nói vừa cười, hình như là quen biết nhau.
"Oa, Lily, cái vòng cổ của cô đẹp quá nha."
"Không ít tiền đúng không?"
Sau đó lại nghe thấy người tên Lily kia cười một tiếng, giọng nói trong veo, ngượng ngùng nói: "Đâu có, không đáng giá đâu."
Giọng nói của người bên cạnh Lily tràn đầy hâm mộ ghen ghét, "Ai nha Lily, cô không cần phải khiêm tốn, bọn tôi đều biết nhà cô rất giàu, đúng là làm người hâm mộ."
Tô Yên nhai kẹo sữa dâu, đi theo phía sau, ngoan ngoãn nghe mấy người này nói chuyện.
Dọc theo đường đi, ánh đèn mờ nhạt, sắc trời vốn đã tối, hai bên đường toàn là cây, càng đi càng làm lòng người hoảng sợ.
Chậm rãi, những người vừa nói vừa cười cũng im lặng dần.
Ba người đứng cạnh nhau, không khí dần dần có chút khẩn trương.
Cuối cùng đi một lúc, đã nhìn thấy khách sạn sừng sững phía trước.
Đi tới cửa, bảo an qua lại tuần tra. Trông giữ rất nghiêm.
Sau đó, có hai người phụ nữ mặc sườn xám đi tới.
Giống như đã đứng ở đây đợi từ rất lâu.
Nhìn người tới thì không nói gì dẫn vào bên trong.
Trong đó một người phụ nữ nhìn qua tầm ba mươi tuổi, hình như là quản lý.
Đoàn người đi trên thảm làm bằng lông dê, không phát ra chút tiếng động nào.
Sắc mặt của người phụ nữ kia ôn hòa, lời nói lại nghiêm khắc, "Sau khi đi vào, không cần nói nhiều, bồi là chính, hiểu chưa?"
Vài người gật gật đầu.
Cửa phòng bao được mở ra.
Tiểu Hoa nghe người phụ nữ mặc sườn xám kia nói, nhỏ giọng tiếp một câu, "Ký chủ, đúng là вυôи иgườι rồi."
Tô Yên cũng nhẹ nhàng nhíu mày.
Nhưng, đã tới đây, một mình cô cũng không thể quay về nha.
Nghĩ vậy, vẫn là đi theo, đi vào bên trong.
Ánh đèn trong phòng có chút tối tăm.
Tốp năm tốp ba, có người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Khi nhìn thấy mấy người đi vào, tiếng nói chuyện trong phòng cũng lớn hơn một chút, cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy vài phần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc