Ngay lúc này, Tiểu Hoa đôtj nhiên lên tiếng, "Tích tích tích---, năm trăm mét phía Đông, có người mai phục bằng súng ngắm, có nguy hiểm, có nguy hiểm!!"
Tô Yên sửng sốt, giây tiếp theo cô đã nhào về phía Quyền Từ.
Vào khoảnh khắc ấy, Quyền Từ quay đầu, liếc về phía Đông một cái, đang định hành động, sau đó...., bị người ta đè lên tường.
Vèo một tiếng, súng ngắm có dùng ống giảm thanh, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh ấy vẫn cực kì rõ ràng.
Tây trang xanh tức đến hộc máu, "Được lắm được lắm!"
Vừa nói vừa móc điện thoại ra, gọi cho ai đó, giọng rất to.
Không lâu sau, Tô Yên ngẩng đầu, mùi khói thuốc nồng đậm trên quần áo bay đến, chớp chớp mắt nhìn về phía Quyền Từ, chui ra khỏi иgự¢ anh.
Quyền Từ nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh, nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Cánh tay đang giơ ra giữa không trung của anh hơi dừng lại, sau đó chậm rãi chạm vào cánh tay Tô Yên.
Khoảnh khắc hắn chạm vào làn da kia, Quyền Từ híp híp mắt lại.
Tô Yên nhìn cánh tay to lớn mạnh mẽ kia, sau đó lại nhìn anh.
Đây là ý gì?
Cô chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên cảm thấy cánh tay mình đau nhói.
Người nọ dùng sức nắm chặt, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Mà tây trang xanh đang gọi điện thoại ở bên cạnh khi nhìn thấy cảnh này cũng cực kì khi*p sợ.
Ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe nữa, xoay vòng vòng quanh người cô nhìn rất lâu.
Giống như đang nhìn động vật trong sách đỏ.
Sau đó anh zai nọ đã nhìn thấy vết thương trên sống lưng Tô Yên, đó là vết thương do đạn sượt qua.
Máu tươi chảy ra, chảy xuống theo sống lưng.
Không ngờ, sức chịu đựng của cô gái này cũng tốt quá.
Tô Yên bị anh niết đau, giọng cô nghiêm túc, "Tôi vừa cứu anh.."
Tuy rằng... xem phản ứng của anh, chắc là cũng phát hiện ra nguy hiểm, nếu mình không cứu, anh cũng có thể tránh thoát.
Trong nháy mắt, Tô Yên cảm thấy... mình thật vô dụng.
Ánh sáng trong mắt cô vừa lóe lên, ngay lập tức vụt tắt.
Quyền Từ nhìn một lúc, sau đó túm lấy cô, kéo đến cạnh cửa xe, mở cửa xe rồi ném cô vào trong.
Tô Yên vừa ngồi xuống, Quyền Từ đã tiến vào. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Lát sau, anh zai tây trang xanh đi vào ngồi xuống ghế lái.
Nổ xe, xe chạy, quẹo vào, sau đó chiếc xe biến mất trong bóng đêm.
Tô Yên có chút mơ màng buồn ngủ.
Vừa nãy dùng hơi nhiều sức, hơn nữa cơ thể này hình như đã lâu ngày chưa ăn cơm.
Khi cô ngồi trên xe, cảm thấy mình dường như bị tụt huyết áp, cảnh tượng trước mắt tối sầm, suýt nữa là ngã,
Tiểu Hoa rất tri kỷ, "Ký chủ, ngài có thể ngủ, Tiểu Hoa sẽ truyền cốt truyện thông qua giấc mơ cho ngài."
Tô Yên nghe xong, cảm thấy làm vậy rất tốt, rất tiện.
Chớp chớp mắt, trực tiếp phơi bụng ngủ.
Sau đó, những hình ảnh không thuộc về cô bắt đầu xuất hiện.
Nguyên chủ là một nghệ sĩ tuyến mười tám.
Không những vậy, mà còn là một nghệ sĩ chuyên quay loại phim AV để sống qua ngày. (1)
Bởi vì lớn lên rất đẹp, bị một người đại diện nhìn trúng, vốn người đại diện muốn đi đường vòng, đầu tiên quay phim cấp na trước, sau này nổi tiếng mới chuyển sang con đường chính quy.
Kết quả, chỉ vừa mới chụp xong một shoot ảnh ѕєχy cho một quyển tạp chí, nguyên chủ đã bị rất nhiều tay nhà giàu và nhà đầu tư nhìn trúng.
Nguyên chủ cảm thấy có chút phiêu~, nghĩ rằng mình chắc chắn nổi tiếng rồi.
Bèn xách dép đi theo, tham gia nhiều yến hội thưởng rượu của giới nhà giàu.
Trong một yến hội nào đó, vô tình gặp được tân ảnh đế - La Nguyên Kiệt.
Hai người chỉ tình cờ gặp gỡ thoáng qua, nhưng thể xác lẫn linh hồn nguyên chủ đều nảy mầm, sinh ra tình yêu với gã.
Lúc mới bắt đầu mọi chuyện, tình cảm giữa hai người rất tốt, một tháng sau, La Nguyên Kiệt ngoại tình, đi ve vãn con đàn bà khác.
Nguyên chủ chưa từ bỏ ý định, muốn níu kéo tình cảm của La Nguyên Kiệt, nhưng La Nguyên Kiệt cảm thấy cô chẳng khác gì một đám ruồi muỗi phiền phức luôn bay vo ve quanh người gã, đuổi thế nào cũng không đi.
Không làm thì thôi, một khi đã làm thì trực tiếp dùng loại chiêu thức thấp kém bẩn thỉu, đầu tiên cho nguyên chủ uống тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢, ném lên giường người khác, chơi 3P, thậm chí chụp rất nhiều ảnh nóng, dùng những thứ này để uy Hi*p.
Cuối cùng, chuyện này không thể cứu vớt và khống chế được nữa.
Nguyên chủ nhiều lắm cũng chỉ từng chụp vài shoot ảnh ѕєχy, chứ đâu từng bị người ta đùa giỡn như thế?
"Tôi muốn sử dụng cơ thể của cô, cô có điều kiện gì không?"
"Tôi biến thành bộ dạng ma hờn quỷ chê thế này, tất cả đều tại La Nguyên Kiệt! Tôi muốn thằng khốn đó thân danh bại liệt, trải qua những thống khổ tôi từng phải chịu đựng!"
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý, "Được, tôi sẽ giúp cô."
Chỉ là..., tại sao không có phần cốt truyện về Quyền Từ?
Giọng nói của Tiểu Hoa truyền đến, "Ký chủ, nguyên chủ và nam chính không có quan hệ gì với nhau, không thể xem được cốt truyện của anh ta, nếu ngài muốn biết, phải tự tìm hiểu, cố lên!!"
Giọng nói của Tiểu Hoa càng ngày càng nhỏ, Tô Yên cảm thấy sống lưng mình đau đớn, ngay lập tức tỉnh lại.
Vừa định cử động, anh zai tây trang xanh lập tức hít sâu một hơi, vội vàng nhỏ giọng nói.
"Chị gái nhỏ, đừng cử động!"
Tô Yên dừng lại, chớp chớp mắt.
Sau đó, ánh mắt anh trai tây trang xanh chậm rãi dời qua vị trí bên cạnh Tô Yên.
Ngay lúc này, Tô Yên mới phát hiện, không biết từ khi nào, cô đã bị người nào đó ôm lấy, anh úp mặt lên bả vai cô, ngủ.
Hơn nửa cơ thể Tô Yên dựa vào người anh, ngồi một lúc đã cảm thấy nhức mỏi.
Anh trai tây trang xanh như đang nhìn trò vui, móc điện thoại từ trong áo ra, đưa ống kính về phía hai người, chụp "tách" một tiếng.
Đèn flash sáng lên, người đàn ông vốn đang ngủ đột nhiên mở to mắt, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo, động tác trong tay anh còn nhanh hơn cả động tác mở mắt, bắt lấy cánh tay của anh trai tây trang xanh, sau đó bẻ một cái.
"Áu áu áu!! Là tôi, là tôi! Đừng đừng đừng!!!"
Tây trang xanh lập tức kêu oa oa.
Lúc này, Quyền Từ rũ mắt xuống, giống khôi phục lại bộ dáng lười biếng lúc đầu.
Tô Yên thấy anh đã tỉnh lại, nhỏ giọng mềm mại nói: "Cánh tay tôi tê quá."
Quyền Từ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, anh nghiêng người dựa vào cửa sổ, cặp mắt đào hoa híp lại, khóe môi mỏng lạnh lẽo chậm rãi mở ra, "Tên?"
"Tô Yên"
"Về sau đi theo tôi."
Tô Yên nghe giọng điệu không chút để ý của anh, sửng sốt, "Hả? Cái gì?"
Khi cô đang nói, cửa xe mở ra, người đàn ông kia đã bước xuống xe.
Lúc này, Tô Yên mới chậm rì rì ra khỏi xe.
Anh trai tây trang xanh cũng từ trên ghế lái đi xuống, hắn dựa trên đầu xe, cười, "Chị gái nhỏ Tô Yên, chào cô."
Tô Yên gật gật đầu, "Chào anh."
"Tôi tên là An Nguyên Phi. Sau này cô có chuyện gì có thể đến tìm tôi~"
"······"
Tô Yên chớp chớp mắt, mềm mại nói, "Tôi không muốn ở đây."
An Nguyên Phi dựa trên đầu xe, nhìn Tô Yên, đánh giá từ đầu đến cuối.
Cô mặc một bộ đồ cực kì hở hang, trên mặt trang điểm đậm, nhưng khi nói chuyện luôn mang theo cảm giác ngoan ngoãn thuần tịnh như đã ngấm sâu vào xương máu, thật là kỳ quái.
Con mắt to tròn ngập nước kia chớp chớp, tựa như dưới vẻ ngoài thô bỉ thấp kém chính là một linh hồn trong sáng sạch sẽ.
Mấy thứ này không quan trọng, thứ quan trọng nhất là, Quyền Từ mới gặp cô ấy lần đầu đã thể hiện ra một loại thái độ không bình thường.
Đây là ý gì?
Quyền Từ thích Tô Yên?
Ngồi ảo tưởng một lúc, An Nguyên Phi không nhịn được mà run lên, chuyện này khiến người ta hoảng sợ quá đi.
An Nguyên Phi cúi người xuống, thực hiện một động tác mời với Tô Yên, "Sau này, đây là nhà của cô, cô cứ thoải mái."
Ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt của cô là một căn biệt thự và một vườn hoa lớn, ở giữa còn có một đài phun nước.
Mọi ngõ ngách đều mang theo sự tinh xảo, sang quý.
Tô Yên tiến về phía trước, giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh lộc cộc.
An Nguyên Phi thấy Tô Yên không nói gì, lại bắt đầu bắt chuyện, "Chị gái nhỏ Tô Yên, cô biết cậu trai đẹp trai khi nãy tên gì không?"
Tô Yên gật gật đầu, "Quyền Từ."
An Nguyên Phi có chút kinh ngạc, "Cô biết cậu ấy?"
"Không phải, cái tên bị anh ta Gi*t ૮ɦếƭ gọi như thế."
An Nguyên Phi gật gật đầu, "Ừm, tóm lại là, cậu ấy vẫn... ách... hơi khó ở một xíu, nhưng không quá khó đâu. Cậu ấy nói gì, thì cô làm cái đó, đừng có phản kháng, cãi lại."
An Nguyên Phi giống như đang nói giỡn.
Dù sao sau này người bị tên biến thái kia ђàภђ ђạ cũng không phải hắn, đầu tiên dụ dỗ cô bé dễ thương này vào bẫy cái đã rồi nói sau.
Tô Yên nghe xong, gật đầu.
An Nguyên Phi cẩn thận nghĩ, quy củ của tên biến thái kia quá nhiều, hắn phân vân một chút, cuối cùng nhỏ giọng nhắc nhở, "Sau này, nếu cậu ta lại ôm cô ngủ, thì cứ để cho cậu ấy ngủ, đừng đánh thức cậu ta."
"Ách, được."
An Nguyên Phi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, đột nhiên có chút không nỡ.
Không nhịn được nói thêm hai câu, "Sao cô không hỏi tại sao?"
Sau đó Tô Yên nghe lời hỏi lại, "Tại sao?"
Hai người tám chuyện một lúc thì đi tới cửa, An Nguyên Phi nhỏ giọng, "Làm bậy quá nhiều, bị ông trời phạt, không cho cậu ta ngủ."
Hắn giống như đang nói đùa, đứng trước cửa, chỉ vào bên trong, "Vào đi."
Tô Yên bước vào, quay đầu lại nhìn, thấy An Nguyên Phi không đi vào với mình, khó hiểu hỏi, "Anh không vào à?"
An Nguyên Phi lùi về sau mấy bước, cười ha hả phất phất tay, "Ngày mai lại đến, tạm biệt."
Tô Yên đi vào bên trong, sàn nhà được ốp bằng đá cẩm thạch trắng tinh, phía trên treo một chiếc đèn thủy tinh, uốn lượn, cầu thang, bàn ghế tất cả đều là màu trắng, nhìn tổng quát mà nói là, trắng mù mắt chóa.
Bên ngoài bóng tối bao trùm mọi vật khiến tầm nhìn trở nên ௱ôЛƓ lung, vừa tiến vào, đã tiếp xúc với ánh sáng quá mức chói lóa, không khỏi đau mắt.
Trong phòng này, lạnh lẽo tột độ, không có chút hơi người, không toàn không giống nơi dành cho người ở, nếu sống ở đây lâu có khi còn khiến cho người ta cảm thấy áp lực, ngột thở.
Tí tách, tí tách.
Máu tươi từ vị trí bị thương nơi sống lưng Tô Yên chảy xuống.
Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài bị thương rồi."
Cô bừng tỉnh, đây là vết thương cho viên đạn kia sượt qua.
Khi đang suy nghĩ, Quyền Từ đã bước xuống từ tầng hai.
Trên người đã thay bằng một chiếc áo choàng tắm dài màu đen, giọt nước lăn xuống từ mái tóc ướt sũng.
Anh nhìn Tô Yên đang đứng trước cửa, trên mặt đất còn có vết máu lưu lại.
Anh dựa người trên tay vịn cầu thang, đôi mắt cong lên, giọng nói có chút khàn khàn, mang theo hương vị biếng nhác, "Lại đây, tôi đưa cô đi bôi thuốc."
Tô Yên tiến về phía trước.
Sau đó, đi theo sau lưng anh, đi tới phòng tắm trên tầng hai.
Bật đèn, mở cửa.
Anh đứng trước cửa, "Tắm."
Tô Yên liếm môi.
Không phải nói bôi thuốc à?
Sao tự dưng phải tắm rửa??
Cô định nói gì đó, nhưng nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa mình và An Nguyên Phi trước đó, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.
Quyền Từ dựa lưng vào tường, anh cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị che khuất, khiến người ta không biết anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tô Yên tắm rất nhanh, mười phút sau đã đi ra.
Lớp trang điểm trên mặt cũng đã bị xóa hết.
Khoác một chiếc áo choàng tắm dài màu tắm bước ra.
Mái tóc ướt sũng, trên cơ thể tỏa ra mùi sữa tắm thơm dịu.