Tự nhiên là Tam điện hạ của chúng ta.
Tô Yên bực mình, chọc chọc vào иgự¢ hắn, "Lúc trước đã đáp ứng, sao ngươi lại lật lọng?"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Ông muốn đổi ý thì đổi ý? Làm gì được nhau?
Lúc trước nói để ông ở bên trong mấy ngày rồi sẽ thả ra ngoài, bây giờ đã bao lâu rồi??
Gần hai tháng!!
Ta thấy ngươi muốn làm ông đói ૮ɦếƭ thì có!
Tô Yên cắn cắn môi, có chút buồn rầu.
Ai có thể biết tại sao con sâu này không ra??
Hiên Viên Vĩnh Hạo thế nhưng cũng không nóng nảy, chỉ nhìn nàng buồn rầu.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, vậy nên làm gì bây giờ?"
"Không sao cả, ta có cách."
Nàng tìm một miếng vá trắng, lót ở mép giường, dùng kim đâm một lỗ trên ngón tay Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Sau đó lại đâm vào tay mình, nhỏ máu lên miếng vải trắng kia.
Một giây, hai giây, ba giây...
Tạch, một chút.
Ngón tay Hiên Viên Vĩnh Hạo chảy máu, Cổ vương đồng chí, cũng chạy ra.
"Mắng mắng mắng mắng này mắng"
Đó là thứ gì? Sao lại thơm vậy?? Thơm quá a!
Tô Yên không nói, không biết lấy một cái bình nhỏ từ đâu ra nhét cả Cổ vương đồng chí và miếng vải trắng vào bình.
Nàng chỉ vào cái bình nhỏ kia, "Ta tìm người cho ngươi, ngươi cũng đừng muốn nữa."
Nàng đang dạy dỗ nó.
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Ngươi lừa ông?!
Tô Yên giơ tay ném ra ngoài, ngay cả phản ứng cũng không thèm phản ứng con sâu này.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm nàng, nhìn nàng vui mừng ra mặt, nhìn dáng vẻ chơi thật vui vẻ, "Rất vui?"
"Ân."
"Vậy có phải cũng nên làm bổn cung vui không?"
"Hả?"
"Không cần làm gì cả, ngoan ngoãn nằm, phối hợp với bổn cung."
"Ta... ưm..."
Áo trong bị một bàn tay rút đi, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế, giây tiếp theo, đã bị đè xuống giường.
Sắc trời tươi sáng, xuân phong không vội.
Hiên Viên năm thứ 17, Tam điện hạ Hiên Viên Vĩnh Hạo đăng cơ.
Nha hoàn Tô Yên được sắc phong làm Hoàng Hậu.
Ngày lập Hậu, Hoàng Thượng đại xá thiên hạ, tuyên bố, cuộc đời này chỉ có một người, không nạp phi tần.
Bởi vậy gây ra sóng to gió lớn.
Ban đầu, mọi người nửa tin nửa ngờ, cuộc đời dài lâu, thân là đế vương, mỹ nữ vờn quanh, thật sự có thể thủ thân như ngọc?
Nhưng 60 năm sau, mãi cho đến ૮ɦếƭ, vị Hoàng Thượng này thật sự cũng chỉ có một người.
Được ghi vào sử sách, trở thành một đoạn giai thoại.
·········
Khi Tô Yên tỉnh lại, cô đã đi tới trạm không gian.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Leng keng, chúc mừng ký chủ đã có được mảnh nhỏ của Chủ Thần thứ hai, đạt được 4 điểm.
Ký chủ muốn thêm ở đâu?"
Sau đó các số liệu của Tô Yên cũng xuất hiện
【 Dung lượng não: 2
Giá trị thể lực: 5】
Tô Yên nghĩ nghĩ, nói: "Đều thêm vào dung lượng não đi."
"Ký chủ xác định?"
"Ừ."
"Leng keng, số liệu của ngài hiện tại là:
【 Dung lượng não: 6
Giá trị thể lực: 5】
Ký chủ, thông qua luyện tập ở hai thế giới này, ngài đại khái đã thích ứng được chưa?"
"Rồi."
"Hai thế giới trước đều là để ký chủ thích ứng, kế tiếp, sẽ dựa theo tiêu chuẩn của thế giới để điều chỉnh nhiệm vụ cho ngài."
"Có ý gì?"
"Ký chủ, vì ngài muốn đi vào một thế giới, nên sẽ chiếm thân thể của người khác. cho nên, làm trao đổi, ngài cần giúp nguyên thân thực hiện tâm nguyện."
"Tâm nguyện gì?"
"Cái này đương nhiên mỗi vị nguyên thân sẽ có tâm nguyện khác nhau rồi."
"Được."
Nàng đáp ứng dứt khoát.
Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ đi."
"Được."
"Leng keng, thế giới tiếp theo đã được mở ra, ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."
Khi Tô Yên tỉnh lại một lần nữa, phát hiện xung quanh ầm ĩ hỗn loạn.
Ồn ào huyên náo, còn có tiếng hét chói tai của phụ nữ, tiếng quát тһô Ьạᴏ của đàn ông, "Con mẹ nó đứng im! Không được nhúc nhích!!"
Ngồi xổm ở góc tường là mười mấy người con gái.
Trang điểm ăn mặc bại lộ yêu diễm.
Nhìn tư thế ngồi xổm bên góc tường, còn tưởng rằng là bị cảnh sát bắt lại.
Trên thực tế, lại là vô tội bị liên lụy.
Lại nghe thấy một giọng nói, "Đại ca, chúng ta cản thêm một chiếc, cái Maserati phía sau mới là chính chủ."
"Ông mày còn không nhìn ra chắc?!"
Tên đại ca kia tức giậm chân.
Vốn là nhiệm vụ thương nghiệp bí mật, kết quả trở thành ngăn một chiếc xe lại, bên trên chỉ có mười mấy người phụ nữ, vừa mở cửa đã thét chói tai suýt nữa làm gã điếc luôn.
"Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Cứ xử lý chuyện chính trước đã."
Nói xong, mười mấy tên du côn, đeo dép lê trên cổ toàn dây xích vàng, nhìn rất xã hội đen, vây quanh chiếc xe Maserati kia.
Tên đại ca kia cũng mở miệng, "Mở cửa, xuống xe."
Ngữ khí của gã không ngang ngược như lúc nãy, giọng nói yếu đi một chút, giống như đang kiêng kị chuyện gì đó.
Qua một lúc lâu, cửa chiếc xe Maserati kia, mới chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông đi xuống từ trên xe.
Người đàn ông này ăn mặc đơn giản, áo sơ mi đen, quần dài màu đen, cổ tay áo được vén lên, mang theo không chút để ý.
Sắc trời tối đen, vậy nên không nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông đó.
Chỉ thấy người đàn ông đó, bị mười mấy người vây quanh ở ven tường, tên đại ca kia lấy ra một phần hợp đồng, ẩn ẩn nghe được vài câu, "Quyền Từ, tôi biết người như ngài luôn xem thường đám lưu manh như bọn tôi, nhưng mà hôm nay vẫn thua ở trong tay bọn tôi, chỉ cần ngài ký vào bản hợp đồng này, chúng tôi sẽ để ngài đi."
Một hồi lâu, người tên Quyền Từ kia mới nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói rất êm tai, lại làm người cảm thấy lạnh nhạt trào phúng.
Không biết là đang cười chuyện gì.
Tô Yên nhìn bên kia mấy lần, sau đó lại dời lực chú ý về phía mình.
Cô nhìn mình mặc một cái váy ngắn cũn, áo ba lỗ, cong eo một cái là hận không thể lộ ௱ôЛƓ.
Nhìn nhìn xuống là giày cao gót, hoa tai...
Tô Yên còn chưa phản ứng lại.
Lại nghe thấy Tiểu Hoa bỗng nhiên nói: "Oa, ký chủ ~~ ngài thật may mắn, vừa vào thế giới mới, đã gặp được nam chủ ai ~"
"Hả?"
Sau đó lại nghe thấy giọng nói hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của Tiểu Hoa, "Ký chủ! Nam chủ cần ngài cứu vớt! Cố lên!"
"Nào, người nào?"
"Quyền Từ, chính là người đang bị vây quanh đó, oa oa oa, có một người móc dao ra rồi, ký chủ, làm sao bây giờ?
Nhất định phải cứu nam chủ, nếu không ký chủ sẽ không lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần nha!"
Tô Yên bên này, ký ức còn chưa có, đã bị bắt đi cứu vớt nam chủ.
Kết quả là..., dưới ánh trăng, mười mấy người đang ở vây quanh Quyền Từ bắt anh ký hợp đồng.
Phía sau, một người con gái trang điểm yêu diễm bại lộ, đeo giày cao gót đứng cũng không đứng vững lên tiếng, "Dừng tay!"
Một tiếng này, không có chút khí thế nào.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ còn tưởng rằng chính mình ảo giác.
Cho đến khi Tô Yên đi tới phía sau mấy người đó, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, một ranh con chưa dứt hơi sữa còn dám tới đây xen vào việc người khác.
Một tên lưu manh trong đó không kiên nhẫn, "Con bé này, cút đi, ở đây không có chuyện của..."
Còn chưa nói xong, rầm!
Tô Yên nhéo cằm tên lưu manh kia, răng rắc, lại một chân đá vào đầu gối, giây tiếp theo, tên lưu manh kia đã nằm ở một bên.
Vừa ra tay, đã khiến người đàn ông cầm đầu kia để ý đến.
Lực chú ý ngay lập tức chuyển từ Quyền Từ lên người Tô Yên.
Tên đại ca cầm dao chĩa về phía Tô Yên, "Mày là ai? Dám giương oai ở địa bàn của tao?"
Nói xong, đám người xung quanh đã xúm lại bao vây Tô Yên.
Dồn cô vào góc tường, trùng hợp lại đứng bên cạnh Quyền Từ.
Anh lớn lên rất đẹp, có một cặp mắt đào hoa, khóe môi hơi cong, mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy anh là một người lười biếng, tùy ý.
Tô Yên khẽ cau mày.
Cô lặng lẽ nhích qua bên cạnh hai bước.
"Ký chủ sao vậy?"
Tô Yên nhỏ giọng nói: "Sát khí trên người rất nặng."
Tiểu Hoa sửng sốt, "Hả? Ký chủ? Đâu có? Nam chính cuteo phô mai que như thế này làm sao mà có được?!!"
Nhìn vị nam chính đại nhơn này đi, bị người ta bắt nạt đến nỗi lủi thủi đứng trong góc, ngay cả đánh trả cũng không dám, đang chờ ký chủ đến cứu vớt đó.
Giọng Tô Yên rất nhỏ, nhưng Quyền Từ đứng bên cạnh vẫn nghe rõ từng từ.
Anh nhấc mắt lên, liếc mắt nhìn cô gái ăn mặc hở hang đứng trước mặt mình.
Sau đó dời mắt sang chỗ khác.
Tô Yên nhìn thấy cảnh này, nhưng vẫn bước lên, chắn ngang trước mặt Quyền Từ.
"Tôi tới để bảo vệ anh ta."
Nói xong, xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, sau đó một trận cười lớn truyền đến.
Tên đại ca cười tới ngắc ngư, "Ồ, không ngờ Quyền tam gia cũng cần một ả đàn bà đến để bảo vệ?"
Vừa nói tên đại xa vừa phất phất tay, giống như đang xua đuổi đám ruồi muỗi dơ bẩn, "Đi đi đi, việc giữa tao và Quyền tam gia, mày xen vào làm gì?"
Tô Yên nhìn trái nhìn phải, cô có chút không chắc chắn, cuối cùng quay người lại, nhìn người đàn ông phía sau, chớp chớp mặt, nghiêm túc hỏi, "Anh có cần tôi bảo vệ không?"
Người đàn ông yên lặng nghe, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Độ cong nơi khóe môi vẫn chưa thay đổi, vẫn là bộ dáng lười biếng bất cần đời, đột nhiên lôi từ đâu đó ra một khẩu súng lục màu bạc.
Nâng cánh tay lên, đoàng!
Tên đại ca - người mới đây còn xưng anh gọi em với Quyền Từ, bỗng trợn mắt, ngã ầm xuống đất.
Giữa trán bị một viên "kẹo đường" xuyên thủng.
Ngay lúc này, vòng tay thủy tinh màu đỏ trên cổ tay Tô Yên dường như tỏa sáng, cực kì đẹp đẽ dưới ánh trăng nhu hòa.
Khi mọi người vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thì ở đầu hẻm, đột nhiên có một nhóm bảo tiêu mặc tây trang xuất hiện.
Chỉ trong vài giây, đã đè đám người kia xuống, vây xung quanh Quyền Từ.
Trong đó có một người mặc tây trang màu xanh lá cây, cực kì đẹp zai, hắn hô hô chạy tới, nhìn Quyền Từ sau đó lại nhìn đám người bị đè trên đất.
Vỗ vỗ иgự¢, "Mẹ nó, may vãi, mới ૮ɦếƭ một thằng.."
Tiểu Hoa: Σ(°△°).
Người mặc tây trang màu xanh đã bắt đầu chỉ huy đám bảo tiêu.
"Mang đi mang đi."
Mấy anh zai bảo tiêu này, không biết kĩ năng bảo vệ của họ thế nào, chứ khi nói đến kĩ năng thủ tiêu thi thể thì đúng là level max.
Rất nhanh, vết máu, thi thể, thậm chí là viên đạn trong cái xác kia hay viên đạn bị bắn trúng trên tường, tất cả đều bị móc ra, được mang đi rửa sạch.
Anh zai tây trang xanh sờ sờ mặt, "Có mấy nhà đầu tư muốn gặp cậu, đây là ý của Quyền lão gia tử, muốn cậu về đế đô, đến chào hỏi gặp gỡ."
Quyền Từ không trả lời.
Nâng mắt lên nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết anh không cần tôi cứu."
Anh cười, cặp mắt đào hoa kia che mất đi sự lạnh lẽo u ám trong mắt.
Nãy giờ anh không hề nói gì, bây giờ rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí ý vị sâu xa, "Ngu như thế, thật là hiếm thấy."
Tô Yên cúi đầu, cô vốn đâu định cứu, Tiểu Hoa còn nói anh là một người yếu ớt, còn nói là anh cần được bảo vệ...