Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 50

Tác giả: Tần Nguyên

"Làm gì? Mọi thứ trong thiên hạ đều là của trẫm, ngươi được trẫm nhìn trúng cũng là có phúc khí."
Nói xong, Hiên Viên Hoành Hoa ϲởí áօ ngoài ra, bước tới gần.
Nhưng, lúc ông ta sắp đứng trước mặt Tô Yên, bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị thắt chặt một cái, sau đó lại nghe thấy âm thanh tê tê tê truyền đến bên tai.
Hiên Viên Hoành Hoa ngẩn người một chút, chưa kịp nghiêng đầu qua xem là thứ gì.
Thì sắc mặt Tô Yên đã hòa hoãn như lúc đầu, ngữ khí mềm mại ấm áp.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Sau đó, chỉ cần dùng mắt thường cũng thấy được, tình dục trong mắt Hiên Viên Hoành Hoa rút đi, nỗi hoảng sợ bao trùm cả người.
Ở bên mép giường, không biết từ khi nào, đột nhiên xuất hiện mấy chục con rắn lớn nhỏ đủ màu khác nhau, bò ra.
Phát ra tiếng tê tê tê tê tê.
Hình ảnh kia, đến cả người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn như Hiên Viên Hoành Hoa cũng phải kêu lên.
Một hồi lâu sau.
Ông ta xoay người muốn chạy ra khỏi đây, chỉ là... đôi chân không thể cử động nổi.
Vật quấn bên hông ông ta càng ngày càng siết chặt.
Lúc này ông ta mới cúi đầu xuống nhìn, phát hiện đó là một con rắn dài màu đen xen lẫn màu đỏ, gắt gao quấn chặt lấy ông ta.
Mà đầu của con rắn kia, bò đến bên tai ông ts, tê tê tê thè lưỡi ra.
Cảnh tượng đáng sợ kia, trực tiếp khiến ông ta kêu ra tiếng.
"Người đâu, tới...!!!!"
Vừa mở miệng, răng rắc, miệng đã bị một cái đuôi rắn nhét vào, chặt đứt mọi âm thanh.
Đầu của Tiểu Hồng đối diện với ông ta, nó trừng mắt lên đầy đe dọa.
Hoàng đế sợ tới mức suýt ngất xỉu.
Tiểu Hoa không nhịn được nói: "Cái thằng cha già xấu xí háo sắc này, đồ lưu manh! Thế mà dám hạ độc thủ với ký chủ! Ký chủ, ngài phải làm sao đây? Đừng tha cho ông ta!"
Tô Yên vò một góc áo, xoa mồ hôi trên má.
"Theo luật lệ của Hiên Viên quốc, phàm là người gian dâm, đánh năm mươi trượng, khắc chữ "dâm" lên trán, sau đó sung quân. Nếu nghiêm trọng sẽ bị chém."
Nếu trong luật đã viết vậy, thì nên làm theo luật lệ.
"Ký chủ, bây giờ ngài không có sức, đánh ông ta kiểu gì?" Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tô Yên nhìn mấy con rắn to nhỏ bò qua bò lại, chớp chớp mắt., "Ném ông ta trước cửa, quất năm mươi cái, mỗi cái đều phải khiến ông ta ta bong da tróc thịt."
Tiểu Hồng khá nghe lời, mà dựa vào tình hình hiện tại, tất cả mấy con rắn ở đây....đều nghe lời Tiểu Hồng.
Chưa tới một lát sau, đã có vài con rắn đen đồng tâm hiệp lực nâng hoàng đế lên.
Trong đó có một con nhét đuôi vào miệng hoàng đế, không cho ông ta phát ra âm thanh.
Một con siết chặt lấy eo ông ta.
Tiểu Hồng tự thân xuất mã, quất đuôi qua, phịch một tiếng, trực tiếp đánh vào ௱ôЛƓ hoàng đế.
Hoàng đế đau đến mức hai mắt giăng đầy tơ máu, lúc này ông ta rất hoảng sợ, và đau đớn, đã lớn tuổi như vậy rồi, rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, trực tiếp ngất đi.
Sau khi đánh xong năm mươi cái, nếu dùng từ bong da tróc thịt thì cũng không thể hình dung nổi, máu tươi nhuộm ướt áo lót màu vàng, máu tí tách chảy xuống.
Hai đùi như bị đánh tàn phế, bị treo trên không trung, mong manh không khác gì một mảnh vải rách.
Nhưng mọi chuyện, vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì Tô Yên không có sức, Tiểu Hồng tìm tới một chiếc 乃út lông, Tô Yên khó khăn lắm mới viết ra được một chữ "dâm" mềm mại.
Sau đó... đồng chí Tiểu Hồng dùng đuôi cuốn lấy cây trâm bạch ngọc của Tô Yên, khắc lên mặt hoàng đế.
Phải biết rằng, đó là cây trâm, chứ không phải là một cây kim.
Phải dùng sức lớn từng nào, mới có thể dùng một cây trâm cùn đâm sâu vào da thịt, thậm chí còn khắc ra một chữ?
Tiểu Hồng không biết viết chữ, trông mèo vẽ hổ khắc tầm bậy lên, nhưng nét 乃út uốn lượn, giống như đang vẽ chữ S.
Hoàng đế giống như một bãi bùn lầy, nằm oặt trên mặt đất, hơi thở mong manh khi có khi không.
Máu tươi rơi thành từng vũng trên mặt đất, trên ௱ôЛƓ bong da tróc thịt.
Chưa hết, ông ta còn bị một đống rắn đe dọa, treo đánh.
Chỉ sợ rằng, dù vẫn còn sống, nhưng sau này cũng sẽ để lại bóng ma tâm lý.
Chờ đến lúc dạy dỗ lão già hoàng đế xong, Tô Yên muốn đứng dậy.
Cả người không có sức lực, khó khăn lắm mới có thể đứng lên.
Nàng nhấp môi, nhìn tên hoàng đế người đầy máu kia.
Tiểu Hồng bò hình chữ S đến trước mặt Tô Yên, trên đầu nó còn đội theo cái áo choàng màu trắng kia.
"Tê tê tê tê tê"
Tô Yên duỗi tay ra cầm lấy chiếc áo choàng đó, khoác lên người, nhưng chỉ một động tác như thế đã khiến nàng vô cùng mệt mỏi.
Nàng rũ thấp đầu, có chút uể oải.
Bây giờ phải trở về kiểu gì?
Ngay lúc này, động tĩnh hỗn loạn đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.
Động tĩnh không lớn, nhưng bởi vì trong phòng rất yên tĩnh, nên vẫn có thể mơ hồ nghe thấy.
Giây tiếp theo, ầm một tiếng.
Cửa phòng bị đá văng.
Nam Đường đi đầu, dẫn theo một đám ám vệ xuất hiện ngoài cửa.
Đám người xếp thành hai hàng, sau đó Hiên Viên Vĩnh Hạo rảo bước đi tới.
Gương mặt lạnh lẽo dọa người.
Trong mắt mang theo lệ khí nhàn nhạt, chỉ cần liếc một cái, đã khiến người ta cảm thấy lạnh run trong lòng.
Thời điểm hắn nhìn mấy con rắn bò qua bò lại đang nâng đầu cảnh giác nhìn họ, lông mày cau lại.
Lệ khí quanh người tản đi một chút.
Hắn đảo mắt qua cơ thể đẫm máu không thể nhìn rõ bộ dáng trên mặt đất.
Sau đó lại nhìn về phía Tô Yên đang ngồi bên mép giường.
Đôi mắt của nàng ngập nước, khi nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo xuất hiện, trên mặt đã xuất hiện một chút vui vẻ.
Bên cạnh Tô Yên, là một con rắn đang nằm im, có hoa văn màu hồng đen, to như cánh tay.
Nếu nhìn kỹ... sẽ thấy có chút quen mắt.
Con rắn kia tựa hồ cũng biết Hiên Viên Vĩnh Hạo, khi nhìn thấy hắn, tê tê tê thè lưỡi ra, cặp mắt màu tím trợn to như cái đèn Ⱡồ₦g, đầy đe dọa.
Tưa hồ muốn dọa hắn sợ té dầm.
Hiên Viên Vĩnh Hạo bước vào bên trong, Nam Đường duỗi tay ra ngăn lại.
"Điện hạ."
"Không sao."
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Hạo bước về phía bầy rắn kia.
Đi ngang qua bầy rắn, đến gần mép giường, đứng trước mặt Tô Yên.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có chút ý cười, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, "Lời của bổn cung ngươi không nghe rõ?"
Tô Yên sửng sốt, sau đó nhớ lại, chiều nay trước khi đi, hắn đã nói với nàng, không cho phép nàng ra khỏi sân, bất kể là ai tới mời, đều phải chờ hắn về rồi mới tính tiếp.
Nhưng, nhưng... nàng đã sớm quẳng chuyện này ra sau đầu từ bảy đời tám kiếp trước.
Tô Yên cúi đầu xuống, giống như bé bi vừa làm sai chuyện gì đó, "Ta, ta quên mất."
Tiểu Hoa nhớ ra, nàng tất nhiên cũng nhớ ra, đâu có nghĩ tới hoàng đế sẽ làm ra loại hành động đê tiện bỉ ổi xấu xa cặn bã khốn nạn thối tha mất dạy chó má vô học dâm dê biến thái thiếu não như vậy.
Tô Yên đứng ở mép giường, áo choàng khoác hờ trên vai, nàng rũ đầu, khi nàng đột nhiên túm tay áo, áo khoác vừa mặc lên đã rơi xuống, phủ trên giường.
Sau đó..., bộ váy mỏng màu đỏ khoác trên người Tô Yên càng khiến dáng người tuyệt dẹp của nàng như ẩn như hiện bị lộ ra, hiện ra trước mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Giây tiếp theo, sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo tối sầm.
Giọng hắn càng tức giận hơn so với trước, "Quay đầu!"
Nam Đường và ám về ở phía sau ngay lập tức xoay người lại nhìn trời nhìn đất nhìn trăng, không hề nhìn vào bên trong thêm một cái nào.
Hắn vừa nói vừa ϲởí áօ khoác trên người mình ra.
Tô Yên còn tưởng hắn ra lệnh cho mình, đang định quay đầu, thì đã đã bị hắn dùng áo ngoài trùm lại như ninja lead.
Ôm nàng lên.
Hai mắt Tô Yên tràn đầy mong chờ, con ngươi lấp lánh nước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc nàng, "Cố ý ăn mặc hở hang như vậy, đến đây câu dẫn phụ hoàng?"
Hắn cơ hồ là nghiến răng ken két mà nói.
Cái gì mà phong độ, cái gì ôn nhuận như ngọc, tất cả đều um ba la cút hết!
Tô Yên vội vàng lắc đầu, "Là một vị công công nói ta mặc bộ đồ này vào rồi đến đây lãnh thưởng ····"
Nàng càng nói càng nhỏ.
Khi nàng làm việc này, cũng không cảm thấy có gì sai.
Nhưng, bây giờ nhớ lại, hình như lổ hổng hơi nhiều thì phải.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai trân châu, nhìn thấy cảnh này, bèn nhỏ giọng nhắc nhở "Ký chủ, điện hạ hình như rất tức giận đó. Hay là ngài dỗ hắn một chút?"
Tô Yên ngẩn người.
Dỗ?
Dỗ kiểu gì?
Nàng chưa từng dỗ ai a.
Nghĩ như vậy, nàng duỗi tay ra ôm lấy cổ Hiên Viên Vĩnh Hạo, sau đó đưa mặt lên hôn hắn một cái.
Ngữ khí dịu dàng, con ngươi ngập nước, "Ngươi đừng tức giận."
Vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn.
Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi cứng người, sắc mặt vẫn khó ở như cũ.
Hắn duỗi tay, túm hai tay nàng, nhét lại vào trong quần áo, che đến mức không lọt một ngọn gió.
Sau đó không thèm nói gì, ôm nàng ra ngoài.
Ngay lúc này giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, "Leng keng, ba cánh sao đã thắp sáng, ký chủ sắp hoàn thành nhiệm vụ đóa ~~"
Tô Yên vừa nghe là cảm thấy vui vẻ, đây có nghĩa là hắn không giận nàng nữa?
Nhưng khi đi ngang qua lão hoàng đế người đầy máu nằm trên đất, Hiên Viên Vĩnh Hạo đột nhiên dừng chân lại, rũ mắt nhìn về phía Tô Yên.
"Ngươi làm?"
Tô Yên nằm trong lòng иgự¢ hắn, không lên tiếng mà chỉ gật gật đầu.
Sau đó mới chậm rãi giải thích " Ông ta muốn quấy rối ta. Nên ta để Tiểu Hồng đánh."
Giọng nói mềm mại, khiến người ta không thể tức giận với nàng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo không nói gì nữa, tiếp tục ôm nàng đi ra ngoài.
Cái ôm càng ngày càng chặt.
Vừa ra khỏi Thừa Hoan Điện, mùi máu tươi nồng nặc từ bên ngoài truyền đến.
Vô số thi thể thị vệ, công công và tỳ nữ, nằm lung tung ngang dọc tứ phía. Máu chảy đầy đất, không còn bất cứ kẻ nào còn sống.
"Sợ sao?"
"Không sợ"
Màn đêm ôn hòa se lạnh, tất cả tựa hồ chưa từng thay đổi, lại tựa hồ như, có thứ gì đó đang lặng lẽ trật khỏi đường ray.
Trở lại tẩm điện, đẩy cửa ra, khi đặt Tô Yên xuống giường, hắn dường như muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên phát hiện, người trong lòng иgự¢, không biết đã thi*p đi từ khi nào.
Sau khi đắp chăn lên cho nàng, Nam Đường phía sau vẫn luôn đứng yên trước cửa tẩm điện, chờ chủ tử của mình phân phó.
Hoàng đế đã bị đánh cho lên voi xuống chó, điện hạ xông vào Thừa Hoan Điện, Gi*t nhiều người như vậy.
Chắc chắn Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử bên kia đã nghe được tiếng gió.
Nếu xử lý không tốt, chỉ cần vô ý một chút, sẽ bị rơi vào tội danh mưu phản, tịch thu tài sản xử chém. Sau một chén trà, điện hạ rốt cuộc cũng ra khỏi tẩm điện.
Nam Đường ôm quyền, "Điện hạ, Đại hoàng tử đã dẫn người đến Thừa Hoan Điện, dùng danh nghĩa hộ giá bệ hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo sửa sang lại quần áo, rũ mắt xuống, khí thế hờ hững bắt đầu tỏa ra.
"Đi tìm Lâm Lệ Cường, lệnh cho Lâm tướng quân dẫn theo ba nghìn nhân mã bao vây lấy phủ Đại hoàng tử, thả ra tin tức, hoàng đế bị đại hoàng tử Gi*t."
"Vâng."
"Đã sắp xếp mấy trăm ảnh vệ mai phục Thừa Hoan Điện chưa?"
"Đã chuẩn bị thỏa đáng."
Hiên Viên Vĩnh Hạo im lặng một lát, lại nói: "Lệnh Triệu Thừa tướng đi tìm Nhị hoàng tử, nói với hắn ta, bổn cung mưu phản, Đại hoàng tử gặp nguy, yêu cầu Nhị hoàng tử cứu trợ, tiếp ứng ở cửa Chính Đức."
Nam Đường nghe, im lặng hồi lâu "Điện hạ, điện hạ muốn..." Nam Đường không quá xác định.
Biểu tình Hiên Viên Vĩnh Hạo hờ hững "Nếu quá loạn, thì chôn hết tất cả đi."
Nam Đường nghe điện hạ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, trái tim run lên, nhưng vẫn đồng ý.
"Tuân lệnh!"
Chỉ là có một việc Nam Đường vẫn phải nhắc nhở, "Điện hạ, Hoàng đế bệ hạ còn sống"
"Không ngại, hoàng huynh sẽ không để phụ hoàng sống sót."
Vào Thừa Hoan Điện rồi, nhìn thấy phụ hoàng hấp hối như con cá mắc cạn, vì muốn đổ tội danh Gi*t cha lên đầu hắn, Hiên Viên Vĩnh Lâm sao có thể cho phụ hoàng an nghỉ tuổi già? Tốt nhất là an nghỉ dưới âm phủ ấy.
Còn nữa, chỉ có khi Hiên Viên Hoành Hoa ૮ɦếƭ đi, Hiên Viên Vĩnh Lâm mới có thể danh chính ngôn thuận lên ngai vàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc