Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 47

Tác giả: Tần Nguyên

Đại hoàng tử mời rượu xong, bèn cười lớn rời đi.
Bởi vì Âu Dương Linh bị Tô Yên làm bị thương, vội vã được nâng ra ngoài chữa trị.
Và con hổ trắng bị Tiểu Hồng cắn ૮ɦếƭ, cũng xuống đài.
Trường hợp có chút hỗn loạn.
Sắc mặt sứ thần Trục Nhật Quốc chỉ có thể cố gắng duy trì, ngồi thêm một lát, rồi nói muốn đi thăm hỏi bệnh tình của công chúa.
Tuy rằng xong việc không được tốt lắm, nhưng hoàng đế rất vui mừng.
Cuối cùng, thanh danh của Hiên Viên quốc cũng được bảo vệ.
Tại đây, còn làm ông ta phát hiện ra một nha hoàn hợp ý
Tuy rằng thân phận ti tiện một chút, nhưng hợp khẩu vị của ông ta.
Ăn nhiều thịt cá rồi, nếm thử món khai vị cũng không tồi.
Chờ sau khi sủng hạnh, cho cái thân phận, thưởng chút ngân lượng là được.
Ánh mắt của Hiên Viên Hoành Hoa lại nhìn về phía Tô Yên.
Chỉ một lát sau, hoàng đế cũng rời đi.
Vậy nên yến hội chào đón công chúa và sứ thần Trục Nhật Quốc kết thúc sớm hơn dự đoán.
Trên đường về tẩm điện
Tô Yên đỡ Hiên Viên Vĩnh Hạo, tửu lượng của hắn hình như hơi kém.
Chỉ uống một ly rượu, hắn vẫn luôn nắm chặt tay nàng, lại rất dùng sức.
Kéo hắn đi một bước, hắn sẽ đi một bước.
Nếu Tô Yên không đi, hắn cũng đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể kéo Hiên Viên Vĩnh Hạo từng bước trở về tẩm điện
Tô Yên đưa người đến mép giường, để hắn ngồi xuống, còn chưa kịp thở.
Nam Đường cũng đã phịch một tiếng đẩy cửa phòng ra, xông vào.
Tô Yên hơi sửng sốt, vừa quay đầu lại nhìn, Nam Đường đã đi tới mép giường.
Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, "Các vị ngự y, mời từng người vào bắt mạch cho điện hạ."
Động tác nhất trí, hơn hai mươi vị ngự y nổi danh trong Thái Y Viện đều được Nam Đường mang đến.
Nói xong, Nam Đường nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt lạnh băng dọa người.
Cuối cùng rít ra một chữ, "Mời."
Tô Yên tự nhiên đã nhận ra Nam Đường đột nhiên lạnh nhạt với nàng.
Chỉ là..., nàng nhìn về phía cánh tay đang cầm chặt tay mình.
Theo cái tay kia, nhìn về phía người đang rũ mắt, sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường.
Nàng chớp chớp mắt, lên tiếng: "Hắn không buông tay."
Giọng nói mềm mại ấm áp, cũng không thể đả động Nam Đường.
Ở trong mắt Nam Đường, Tô Yên hung thủ muốn Gi*t điện hạ.
Cố tình, lại không thể Gi*t nàng.
Loại cảm xúc không có chỗ phát tiết này, làm thái độ của Nam Đường với Tô Yên càng thêm lạnh băng.
Nhưng cho dù là như thế, lại có thể làm gì?
Điện hạ muốn nàng.
Dù ૮ɦếƭ cũng muốn
Chẳng sợ nữ tử này hạ độc muốn Gi*t điện hạ, nhưng điện hạ vẫn nắm chặt tay nàng, không muốn làm nàng rời đi.
Nam Đường hít sâu một hơi, cảm thấy sự bình tĩnh của mình sắp sụp đổ
Chỉ đành làm lơ Tô Yên, để ngự y từng người đi vào bắt mạch.
Các ngự y đi vào nơm nớp lo sợ, nhìn kỹ ngoài cửa tẩm điện, vây đầy ám vệ.
Trong tay cầm kiếm.
Sau đó, ngự y từng người từng người bắt mạch.
Nửa canh giờ qua đi.
Hơn hai mươi ngự y tụ tập thảo luận, cuối cùng cũng có đáp án.
"Vị đại nhân này, thân thể điện hạ suy yếu, thiếu máu, lát nữa ta sẽ viết phương thuốc, điều trị thân thể cho điện hạ."
Nam Đường nhíu mày, "Ngoại trừ cái đó từ sao? Có dấu hiệu trúng độc không?"
Hai mươi ngự y nhìn nhau, rất là khó hiểu, "Trúng độc? Thân thể điện hạ chỉ suy yếu, không trúng độc."
"Vậy nếu là cổ độc thì sao?"
Một ngự y lắc đầu, "Cổ độc tuy khó có thể phát hiện, nhưng cũng sẽ biểu hiện ra vài dấu hiệu, ví dụ như mạch đập đáy mắt, lòng bàn tay, cô sẽ xuất hiện những dấu hiệu khác thường, nhưng rõ ràng, điện hạ không có."
Nam Đường chau mày, "Không thể nào!"
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía ngự y, thần sắc lạnh băng, đáy mắt mang theo một tia sát khí.
Lúc này, người ngồi trên giường đã mở mắt từ lúc nào.
Đôi mắt đen nhánh, ngữ khí thong thả, "Nam Đường, ngươi đang làm gì?"
Nam Đường quay đầu lại, thấy điện hạ đã tỉnh.
Quỳ một gối trên mặt đất, ôm quyền, "Điện hạ, thuộc hạ không thể nhìn điện hạ..."
Nói được một nửa, lại bị người trên giường ngăn lại, "Các ngươi đi ra ngoài trước."
Nam Đường sửng sốt, hơi mở miệng lại muốn nói.
Chỉ là bị điện hạ nhìn, cuối cùng lại không thể nói gì.
Đứng dậy, mang theo một đám người rời khỏi tẩm điện.
Tô Yên đứng ở mép giường, tay nàng vẫn bị hắn nắm chặt.
Vừa nãy nàng còn đang rối rắm, mình có phải đi ra ngoài luôn không.
Kết quả, chưa nghĩ xong, ánh mắt của Hiên Viên Vĩnh Hạo đã chiếu tới.
Tô Yên nghĩ, Đại hoàng tử bên kia đã tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo uống rượu.
Cho nên, Đại hoàng tử cũng sẽ không nói thân phận mật thám của nàng ra ngoài.
Nàng chỉ cần kiên trì thêm mười ngày, bảo đảm thân phận mật thám của mình không bị phát hiện, vậy nhiệm vụ phụ cũng sẽ hoàn thành.
Vậy... nàng có cần nói cho hắn biết, ở trong ly rượu kia có con sâu?
Nghĩ lại, nếu nói với hắn, hắn lại hỏi nàng vì sao nàng lại biết, vậy không phải sẽ bại lộ thân phận?
Nghĩ nghĩ, đầu lại bắt đầu đau.
Cuối cùng chỉ đành không nghĩ tới vấn đề này.
Bị Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn chằm chằm, nàng hơi hé miệng, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt đen nhánh, bộ dáng vô hại ôn lương, "Ngươi muốn nói gì?"
Tô Yên nuốt nước bọt, "Ngươi uống say."
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, cười.
Khóe môi khẽ nhếch, dùng sức kéo, kéo người vào trong иgự¢.
Chẳng biết vì sao, cuối cùng Tô Yên bị hắn đè ở dưới thân.
Môi của hắn, dán lên trán Tô Yên, hôn một cái, "Ngươi có biết, nha hoàn bên cạnh ngoại trừ châm trà rót nước cho bổn cung, còn có một chuyện rất quan trọng."
Nàng mềm mại nhẹ nhàng, "Là cái gì?"
"Bổn cung không có thê tử không nạp thi*p, nếu có một ngày ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, nha hoàn bên cạnh sẽ phải tuẫn táng theo."
"... Hả?"
Nàng chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc đến nghiêm trang, "Ngươi sẽ không ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, ngươi sẽ sống rất lâu."
Cho nên... nàng sẽ không tuẫn táng theo.
Ở trong mắt Tô Yên, làm Hiên Viên Vĩnh Hạo uống ly rượu kia, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nàng cũng không nghĩ tới hắn sẽ ૮ɦếƭ vì chuyện này
Con sâu kia sẽ không làm hắn bị thương, nàng lấy con sâu đó từ trong người hắn ra là được rồi.
Vậy nên câu nói này với nàng, không có chút uy Hi*p nào.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, sự cố chấp của hắn, chậm rãi giảm đi, hắn rũ mắt, che đậy cảm xúc trong mắt.
Hắn bỗng nhiên kêu một tiếng, nhíu mày lại.
Cả người run lên, giây tiếp theo đã ngã sang bên cạnh Tô Yên.
Sắc mặt tái nhợt, môi cũng tái nhợt dọa người.
Tô Yên sửng sốt, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, "Ngươi làm sao vậy?"
Khi nói, lại nhìn thấy hắn ôm vị trí trái tim
Giọng nói của Tô Yên thay đổi, buột miệng thốt ra, "Ngươi không được làm hắn bị thương!"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Đồng chí Cổ vương đang nằm trong tim có chút tức giận, ông đây còn chưa cắn đâu nhé, hắn đau cái gì mà đau?! Vừa nhìn đã biết là giả vờ!
Sắc mặt Tô Yên nghiêm túc.
Nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo sắc mặt trắng bệch dọa người, thật sự không giống giả vờ.
Vậy nên Tô Yên lại hỏi một câu, "Vì sao hắn lại đau đớn như vậy?"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Ai bảo thân thể hắn yếu ớt như vậy?
Ông chỉ lật người bò hai bước đã đau đến mức này.
"Vậy ngươi đừng cử động"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."
Cổ vương lại biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng mà cuối cùng cũng không cử động thêm nữa.
Chờ đến khi Tô Yên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, phát hiện hắn không biết khi nào, đã mở mắt.
Con ngươi đen nhánh, nhìn chăm chú vào Tô Yên.
Tô Yên lúc này, có thể nói là bị bắt ngay tại trận.
Vậy nên ngốc lăng ở chỗ đó.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, ngài không thể làm điện hạ phát hiện ra ngài là mật thám, nếu không sẽ phí công để điện hạ ăn sâu chịu khổ."
Nàng nuốt nước bọt, con ngươi ngập nước, "Thân thể của ngươi, có một con sâu. Nhưng, nhưng, sẽ không cắn ngươi."
"Vừa nãy, ngươi đang nói chuyện với con sâu đó?"
Nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn thành thành thật thật gật đầu, "Đúng."
Hai người ở chỗ này nói, Cổ vương lại kêu lên
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!!"
Lặp lại lần nữa, ông là Cổ vương, Cổ vương!! Không phải sâu! Còn nữa, ông ăn thịt người!
Lời nói của Tô Yên, quả thật là đang xem thường nó!
Thật là hận không thể, trực tiếp ăn hắn, làm cho nàng biết được sự lợi hại của nó!
Bàn tay Tô Yên đặt lên иgự¢ Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhẹ nhàng vỗ.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn không nói chuyện, chỉ nhìn nàng.
Một lát sau, Tô Yên chuẩn bị xuống giường, lại bị hắn kéo lại, "Đi đâu?"
"Rót ly nước cho ngươi."
Nàng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bèn nghĩ muốn rót cho hắn ly nước.
Nghe nàng nói, Hiên Viên Vĩnh Hạo mới buông lỏng tay.
Nàng cầm một ly nước ấm đi tới.
Đỡ hắn uống hết.
Hắn nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, khóe môi ngoéo một cái.
"Ngươi không sợ con sâu kia không nghe lời ngươi?"
"Sẽ không."
Khi nói hai chữ này, Tô Yên dừng một chút.
Được rồi, lúc trước nàng không nghĩ tới vấn đề này.
Tô Yên không nhịn được nhìn về phía иgự¢ hắn
Như thế, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đại khái hiểu được suy nghĩ của Tô Yên.
Bởi vì nàng có thể nói chuyện với con sâu này, giống như con rắn độc ngày ấy, vậy nên trong mắt nàng, cho dù con sâu này ở trong cơ thể hắn, cũng sẽ không làm hắn bị thương.
Cho nên mới dứt khoát đút ly rượu đó cho hắn.
Suy nghĩ cẩn thận.
Ánh sáng trong mắt hắn hiện lên
Cho đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, "Hôm nay là ngày thứ bảy, túi tiền đã thêu xong chưa?"
Tô Yên thiếu chút nữa quên luôn chuyện này.
Sau đó móc túi tiền từ trong иgự¢ ra.
Túi màu trắng, thêu một bông hoa nhỏ màu hồng
Hắn nhìn túi tiền kia, nửa ngày cho một câu đánh giá, "Quá đơn giản."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tô Yên, "Ngươi cảm thấy, chỉ dùng một cái túi tiền như vậy là có thể đền bù một nghìn lượng bạc?"
Tô Yên nhìn túi tiền kia, lại nghĩ tới một nghìn lượng bạc, lập tức héo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo không tính toán buông tha nàng.
Sau đó lại nói, "Con sâu kia đi vào thân thể ta, có liên quan đến ngươi?"
Tô Yên mấp máy môi giải thích, "Nó, không cắn người."
Hắn nhéo cằm nàng, làm nàng nhìn về phía mình, "Ngươi nói không cắn người thì không cắn? Nếu là bị người khác biết được, ngươi đây là mưu hại hoàng thất, sẽ bị xử trảm."
"Ta..."
"Ngươi cái gì?"
Tô Yên muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra lời nào để nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc