Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 46

Tác giả: Tần Nguyên

Sau khi trầm mặc một lát, nàng nhéo nhéo cái đuôi rắn, quấn quanh vài vòng vào tay, cầm ở trong tay.
Tiểu Hoa lạnh cả sống lưng, "Ách, ký chủ? Ngài coi thứ này là roi?"
Tô Yên nhỏ giọng nói: "Ta không biết dùng, nhưng Tiểu Hồng có thể tự cắn người nha."
Cũng không cần nàng nói, chạm vào chỗ nào là cắn chỗ đó, cắn một cái, là có thể ૮ɦếƭ thẳng cẳng.
Đúng, rất tiện lợi.
Sau khi Tiểu Hoa nghe, nghi hoặc, "Tiểu Hồng? Con rắn độc này tên là Tiểu Hồng?"
"Đúng vậy."
"Ký chủ ngài đặt tên cho nó?"
"Ân, cũng đã gặp nhau nhiều lần, dù sao cũng phải có cái tên."
"Nhưng, nhưng..."
Tiểu Hoa do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nói.
Cái tên Tiểu Hồng này...hình như nghe rất ngu ngốc.
Cẩn thận nghĩ lại, vẫn là tên Tiểu Hoa của nó nghe hay hơn.
Nhớ trước đây, nó tên là hệ thống 210.
Trải qua các loại tên mà ký chủ đặt, Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, Tiểu Thạch, lựa chọn một cái tên đáng yêu như Tiểu Hoa, nó cũng rất may mắn ~.
Nói xong, Tô Yên đã kéo cái đuôi của đồng chí Tiểu Hồng lên đài.
Âu Dương Linh cưỡi trên người hổ trắng, hai tay ôm иgự¢, "Do dự lâu như vậy, lại chọn roi dài."
Tô Yên không nói gì, tối lửa tắt đèn, đầu rắn của Tiểu Hồng giấu ở chỗ tối mà ánh lửa không chiếu tới, ghé vào chỗ đó không nhúc nhích.
Dù là ai cũng không nghĩ tới đây là một con rắn, còn là một con rắn độc.
Hai người đối diện một lúc lâu, chân của Âu Dương Linh đong đưa trong không khí, leng keng leng keng phát ra tiếng vang.
Mãnh hộ bên dưới rống lên một tiếng, thuận thế chạy như bay về phía Tô Yên.
Tô Yên xoay người tránh né, sử dụng Tiểu Hồng trong tay.
Phải biết rằng, Tiểu Hồng là rắn, không phải roi, sử dụng, chẳng những nặng, mà còn phải dùng nhiều lực.
Vậy nên nhìn qua mềm mại, giống như một cục bột dài.
Nhìn qua làm sao có thể đánh được con hổ kia?
Một trận chiến mọi người chờ mong, trong nháy mắt trở thành Tô Yên xoay người chạy khắp nơi.
Hổ trắng và Âu Dương Linh đuổi theo đằng sau.
Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi híp mắt.
Ngữ khí nhẹ nhàng, "Nam Đường."
"Điện hạ."
"Đó là roi?"
"Không phải."
Nam Đường khẳng định phủ nhận.
"Đó là thứ gì?"
"Thuộc hạ cũng không nhận ra, điện hạ, có phải có người muốn ám hại Tô Yên cô nương không?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn thứ trong tay Tô Yên, cảm thấy có chút quen mắt.
Khi Tô Yên lại vung cái " roi dài " trong tay lên, lần này nàng vung lên, có ánh đèn chiếu rọi, nhanh chóng hiện lên trong chớp mắt.
Hoa văn đen đỏ, đầu rắn còn đang phun lưỡi,Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi nhướng mày.
Hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên biết rắn độc còn có thể dùng cách này để sử dụng.
Ý cười bên khóe môi lại không nhịn được tràn ra.
Nam Đường lên tiếng: "Có cần thuộc hạ đi ngăn cản không?"
"Không cần, cứ nhìn đi."
Thấy điện hạ cũng không sốt ruột, Nam Đường cũng không nhắc lại.
Chỉ là thấy điện hạ lại cầm chén rượu kia lên, Nam Đường lên tiếng ngăn lại, "Điện hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo giương mắt nhìn về phía Nam Đường.
Nam Đường nghiêm túc lắc lắc đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm chén rượu này.
Ý tứ đã rất rõ ràng, rượu có độc.
Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, "Là thứ gì?"
"Không biết, nhưng ảnh vệ tới báo nhìn thấy Vu Tổ. Một là kịch độc, hai là cổ trùng."
Hắn đặt chén rượu kia xuống một bên, nhìn nữ tử đang đứng trên đài cao, cười.
"Thuộc hạ đổi ly khác cho điện hạ."
"Không cần."
Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, giống như đang nghĩ tới chuyện gì.
Nam Đường nghe vậy hơi do dự, nói: "Điện hạ... đừng nên xúc động."
Lời này không phải bảo Hiên Viên Vĩnh Hạo đừng Gi*t ૮ɦếƭ Tô Yên, mà là sợ nếu Tô Yên đưa cho điện hạ uống, điện hạ thật sự sẽ uống.
Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật, bộ dáng ôn nhu, môi mỏng lại phun ra một câu làm Nam Đường sợ hãi, "Sợ cái gì, nếu bổn cung bị độc ૮ɦếƭ, vậy thì phải làm quả dưa ngốc kia chôn cùng ta."
Tô Yên thành công từ hơi ngốc nâng cấp thành quả dưa ngốc.
Đây là lần đầu tiên, Hiên Viên Vĩnh Hạo biểu hiện ra sự cố chấp và Dụς ∀ọηg chiếm hữu của mình với một nữ tử.
Đó là rượu độc a.
Chỉ là bởi vì nữ tử đó đưa, mà không chịu đổi sang ly khác?
Nam Đường trong lòng quay cuồng, bây giờ lại có chút lo lắng.
Sợ điện hạ sẽ uống ly rượu này.
Dùng một nha hoàn đổi mạng của điện hạ, cuộc giao dịch này, chậc, cũng thật giá trị a.
Đại hoàng tử cả đời chỉ làm những chuyện ngu xuẩn, chỉ có một chuyện để Tô Yên làm mật thám, còn đưa tới trước mặt điện hạ, là một chuyện chính xác nhất.
Trên đài, Âu Dương Linh cưỡi hổ trắng dừng lại.
Đối diện với Tô Yên.
Âu Dương Linh liếc Tô Yên, "Ngươi cứ trốn như vậy, chúng ta muốn so tới khi nào?"
Tô Yên đứng ở chỗ đó không nói gì.
Sau đó, Âu Dương Linh cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên làm hổ trắng nhanh chóng chạy tới chỗ Tô Yên, đánh tới
Tô Yên không nhẹ không nặng gọi một tiếng, "Tiểu Hồng."
Nói xong, con rắn vốn đang mềm mại trên tay nàng, bỗng nhiên có sức lực.
Trực tiếp rời khỏi tay Tô Yên.
Răng rắc một ngụm, cắn vào trên mặt con hổ kia.
Tô Yên nhảy lên, không giống với bộ dáng nhẹ nhàng trốn tránh lúc nãy.
Trở nên rất...dũng mãnh, tay ấn trên cổ Âu Dương Linh, làm nàng ta từ trên người con hổ kia ngã xuống mặt đất.
Lực khi Tô Yên rơi xuống mặt đất đều đè trên người Âu Dương Linh, vậy nên Tiểu Hoa làm một người đứng xem, rõ ràng nghe thấy tiếng gãy xương của Âu Dương Linh.
Tô Yên xuống tay rất nặng, Ϧóþ cổ Âu Dương Linh làm nàng ta không thở được, sắc mặt nháy mắt xám trắng, mí mắt trợn lên, xuất hiện tình trạng bị sốc tạm thời.
Nàng nếu là lại dùng một chút lực, liền trực tiếp đem Âu Dương Linh cấp Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Chỉ là... nàng cũng không còn sức lực.
Tô Yên từ trên người Âu Dương Linh xuống, bò sang một bên.
Từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Giá trị thể lực là năm, ngày thường bưng trà rót nước, đều phải làm một lát nghỉ một lát.
Trên cổ tay, màu đỏ tươi giọt mưa trạng thủy tinh, hiện lên một mạt ánh sáng.
May mà có cái lắc tay này, làm nàng điều động cơ năng trong thân thể, nếu không, khẳng định không kiên trì được.
Nàng lấy ra một viên kẹo từ trong túi tiền ra.
Cho vào miệng, hoãn một hồi lâu, mới đứng dậy.
Lau mồ hôi trên trán.
Xung quanh phát ra tiếng khen ngợi trầm trồ.
Lâm Lệ Cường tướng quân lại là người kích động nhất, kêu lớn nhất.
Tuy thân phận của nha hoàn này không rõ, nhưng không thể không nói, võ công kỳ lạ này làm người bội phục.
Mà Âu Dương Linh đang nằm trên mặt đất, cũng ho khan tỉnh lại.
Nàng ta chịu đựng sự đau nhức vì bị gãy xương đứng dậy.
Khi nhìn thấy con hổ trắng chỉ còn hơi thở thoi thóp ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt co rụt lại.
Lúc này, đã bất chấp cái gì thân phận hay không thân phận, Âu Dương Linh giận dữ nói với Tô Yên, "Ngươi sử trá! Dám làm hổ yêu của ta bị thương?!"
Tô Yên mệt không trả lời được, một hồi lâu sau mới nói, "Ngươi thua."
Còn đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta, sau khi cắn con hổ kia, đã sớm chạy thoát.
Tô Yên nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Âu Dương Linh, đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Đi tới, bước chân của nàng hơi dừng lại, chỉ cảm thấy một ánh mắt không thoải mái đang nhìn nàng chằm chằm
Nàng quay đầu, nhìn về phía người ngồi trên cùng.
Chỉ thấy vị hoàng thượng kia, từ sau khi nàng xuống đài, ánh mắt vẫn luôn dính trên người nàng.
Nàng xem không hiểu này hoàng đế là có ý tứ gì, nhưng là thực chán ghét.
Nàng dừng lại, do Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đang nhìn nàng, tự nhiên phát hiện ánh mắt của nàng đang nhìn về hướng nào.
Tự nhiên, cũng nhìn thấy ánh mắt dâm uế bất kham, mang theo sự ngo ngoe rục rịch của phụ hoàng hắn.
Ngón tay đang gõ bàn, chợt dừng lại.
Hắn rũ mí mắt.
Tô Yên dẫn theo làn váy đi tới.
Chỉ là còn chưa nói gì, Đại hoàng tử ngồi bên cạnh đột nhiên cười vang, sau đó cất bước đi tới bên này,
Hiên Viên Vĩnh Lâm cầm một ly rượu, đi đến trước mặt hắn, "Không nghĩ tới người của Tam hoàng đệ có thể tài giỏi như vậy, mà chỉ là một nha hoàn, thực sự lợi hại a."
Trái lại, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn chưa đứng dậy, biểu hiện nhàn nhạt, "Hoàng huynh quá khen."
Hiên Viên Vĩnh Lâm bị hành động của hắn làm cho tức giận.
Liếc nhìn ly rượu trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo, hắn ta cười nói: "Tam hoàng đệ bình tĩnh như vậy, nhưng bổn cung thật sự rất kích động, hoàng đệ không muốn uống với bổn cung một ly sao?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn thờ ơ, rũ mắt, cũng không biết nghĩ gì.
Mà thị vệ đứng phía sau Đại hoàng tử lại nói với Tô Yên, "Nha hoàn này, còn không mau rót rượu?"
Tô Yên dừng một chút, nhìn ly rượu có sâu vương kia.
Nàng không có động tác.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, nhìn về phía nàng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Yên, có vẻ vô hại ôn lương.
Thị vệ kia lại thúc giục, "Cọ xát cái gì? Còn không nhanh lên?"
Lúc này Tô Yên mới cong lưng, cầm ly rượu trên bàn.
Đưa tới trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nắm chặt cổ tay Tô Yên, dùng sức kéo người vào trong иgự¢.
Lảo đảo, rượu đổ ra một ít, làm ướt quần áo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo mấp máy môi, "Ngươi đút cho bổn cung."
Ngữ khí chậm rãi, một cái chớp mắt, thế nhưng lại làm người cảm thấy muốn sa vào trong ánh mắt đó.
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó cầm ly rượu để sát vào môi hắn.
Nam Đường đứng bên cạnh không nhịn được, "Điện hạ!"
Điện hạ hà tất làm vậy?
Biết rõ ly rượu này có kịch độc, biết rõ hậu quả là cái gì.
Sao lại muốn uống ly rượu này?
Nam Đường nhanh chóng vươn tay, dù liều mạng cũng phải ngăn cản hành động của điện hạ.
Mà ba gã thị vệ đứng bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Lâm lập tức chặn Nam Đường lại.
"Dám lỗ mãng trong yến hội chào đón sứ thần, ta thấy ngươi không muốn sống nữa!"
Lời nói của gã thị vệ lạnh băng.
Nam Đường căn bản không dừng lại, kiếm đã ra khỏi vỏ, xẹt qua cổ của gã thị vệ kia.
Máu tươi phụt ra.
Tốc độ của Nam Đường rất nhanh
Chỉ là ly rượu độc kia, đã bị uống.
Nam Đường cả người lạnh băng, đứng ở chỗ đó, có chút ngây người.
Trái lại là điện hạ, một tay chống trán, mỉm cười với Tô Yên.
Mục đích của Hiên Viên Vĩnh Lâm đã thành công..
Tuy rằng tổn thất một gã thị vệ, nhưng cũng không làm hắn ta tức giận.
Thậm chí không thèm trị tội Nam Đường.
Chủ tử xong đời, một thị vệ có thể nhảy nhót bao lâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc