Sắc mặt Vu Tổ trắng toát dọa người, bóng ma bao phủ lại, làm người cảm thấy e ngại.
Gã duỗi tay, dùng sức cầm lấy bầu rượu trong tay Tô Yên.
Ngửi ngửi miệng bình, Vu Tổ cười âm trầm, "Thuốc ta đã cho ngươi, tại sao lại không thả vào?"
Tô Yên không nói gì.
Vu Tổ mở nắp ra, đưa tới trước mặt Tô Yên, "Nghe nói ngươi có một đệ đệ, năm nay tám tuổi. Ngươi và phụ mẫu ngươi đều rất thương yêu nó."
Tô Yên chậm rãi móc viên thuốc từ trong tay áo ra.
Trong ánh mắt chăm chú của Vu Tổ, tự tay thả vào bầu rượu.
Sau đó, Vu Tổ cười, khàn khàn âm trầm, "Nếu ngươi có thể làm Tam điện hạ uống, vậy phụ mẫu ngươi, đệ đệ ngươi, và ngươi ngươi, đều sẽ bình an không xảy ra chuyện gì."
Dừng một chút, "Nhưng nếu như..., ta phát hiện ra ngươi giở trò, các ngươi đều phải ૮ɦếƭ."
Tiểu Hoa trong khuyên tai hừ hừ một tiếng, "Người xấu."
Vừa nói Vu Tổ vừa đưa bầu rượu vào trong tay Tô Yên.
Vẫn là Đại điện hạ càng sâu mưu viễn lự(*), biết nha hoàn này có khả năng giở trò, bảo gã tới đây xem thử.
(*): Mưu kế thâm sâu, nhìn xa trông rộng
Quả nhiên, một nữ tử, thật sự không làm được việc lớn.
Vu Tổ thấy Tô Yên cúi đầu, cho rằng nàng bị lời nói của gã dọa sợ.
Bàn tay trắng toát của Vu Tổ nâng lên, vỗ vỗ vào cánh tay Tô Yên.
Đây là tát một cái, rồi lại cho táo ăn.
"Ngươi không có đường lui, nếu chuyện này bại lộ, bị người phát hiện ngươi là mật thám, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống tới ngày mai? Nhưng chỉ cần ngươi làm tốt, Đại điện hạ hứa vinh hoa phú quý, không lo áo cơm."
Sau khi nói xong, Vu Tổ nghe được có tiếng bước chân, nhanh chóng rời đi.
Tô Yên lẳng lặng ngây người một lát, quơ quơ bầu rượu trong tay.
Đi ra ngoài.
Chờ đến khi nàng đi tới bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, không biết vì sao người trên đài đã chuyển thành công chúa Trục Nhật Quốc.
Bên cạnh vị công chúa Âu Dương Linh này, còn có một con hổ trắng.
Ở trên đài, còn có một vài thị vệ ngã xuống không thể đứng lên, hình như vừa nãy đã xảy ra một cuộc chiến.
Xuân Hoa nhìn thấy Tô Yên bưng rượu trở về, túm cánh tay nàng giải thích, "Vị công chúa này thật đúng là lợi hại, có thể dạy dỗ con hổ kia nghe lời mình, mười vị thị vệ cao thủ cùng tiến lên cũng không thắng, thật là thần kỳ."
Tô Yên liếm liếm môi, nhìn thoáng qua trên đài. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Đại để là cảm thấy con hổ này có tính nguy hiểm, xung quanh đài đều có thị vệ trông chừng.
Còn có vài thị vệ đang được người đỡ từ trên đài xuống.
Khi đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng ho khan của sứ thần Trục Nhật Quốc.
Âu Dương Linh dừng lại, hai tay đặt ở sau lưng, nhìn quét mọi người ở đây.
Nguyên bản, đây là cực kỳ không lễ phép.
Nhưng tư thái của nàng ta linh động tùy ý, làm người bị hấp dẫn bở thần thái của nàng ta, vậy nên xem nhẹ những hành động của nàng ta. "Nghe nói người tài giỏi của Hiên Viên quốc xuất hiện lớp lớp, người dũng mãnh phi thường không ít. Vốn định kiến thức kiến thức, chỉ là... thật sự làm Linh Nhi quá thất vọng."
Lắc chân của Âu Dương Linh phát ra tiếng vang dễ nghe theo từng cử động của nàng ta.
Toàn trường an tĩnh, sắc mặt Hiên Viên Hoành Hoa cũng rất khó coi.
Mấy chục cao thủ, cầm kiếm thương đều bị đánh bại, thật sự không có mặt mũi.
Tướng quân Lâm Lệ Cường cũng cực kỳ tức giận, vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, muốn lên đài đánh thử một trận, nhưng thấy Triệu thừa tướng ra dấu không cho lên đài, bèn vẫn luôn dày vò ngòi tại chỗ.
Trước khi tới yến hội, Triệu thừa tướng đã dặn dò mấy trăm lần, nói sứ thần lần này tới chỉ sợ không có ý tốt, bảo Lâm tướng quân không được làm việc lỗ mãng.
Bây giờ nhìn lại, đây làm sao có thể là tới hòa thân, rõ ràng là tới gây chuyện.
Sau đó, có không ít võ tướng không kiềm chế được, đồng thời đứng dậy, "Ta tới thử."
Âu Dương Linh gật đầu, bày tư thế mời.
Giọng nói linh động. "Hy vọng các vị tướng quân, thủ hạ lưu tình."
Bảy người lên sân khấu, sau đó là một trận chiến kịch liệt.
Nữ tử cưỡi trên người hổ trắng, dáng người yểu điệu cười ngâm ngâm.
Bảy người dùng tất cả kỹ xảo, lại không làm con hổ trắng và nữ tử kia bị thương một chút naog.
Một chén trà nhỏ sau, bùm!
Người cuối cùng bị con hổ kia đánh ngã, nó gầm lên, làm không ít quan văn run sợ.
Lần này, không khí càng cứng nhắc.
Xuân Hoa thấy Tô Yên còn bưng bầu rượu đưngs ở chỗ này, ý bảo nàng một chút, "Còn không đưa cho điện hạ?"
Tô Yên gật đầu, đi đến phía trước, đặt bầu rượu xuống cái bàn phía trước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng không quan tâm không khí giằng co trên đài.
Hắn nhìn thấy Tô Yên khom lưng rót rượu cho hắn, khóe môi cong cong.
Tô Yên đang định đứng dậy, hắn lại cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Chén rượu trong tay Tô Yên bị đổ ra ngoài một ít.
Hắn tới gần, giọng nói nhẹ nhàng, "Sao lại đi lâu như vậy? Cọ tới cọ lui."
Nàng đặt ly rượu xuống bàn, tay còn bị người nắm chặt.
Tô Yên cảm giác được bên cạnh có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Nghiêng đầu nhìn lại, là người của Đại hoàng tử.
Âu Dương Linh đang đứng trên đài vô tình đảo mắt qua.
Khi nàng ta nhìn thấy Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Đây không phải là nha hoàn vừa nãy ᴆụng phải mình sao?
Không ૮ɦếƭ?!
Âu Dương Linh híp mắt, lại nhìn về phía Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi ở bên cạnh.
Ban đầu lần liên hôn này, nàng ta đã vừa ý Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Trong ba hoàng tử, hắn dễ điều khiển nhất.
Mà bây giờ, người nàng ta vừa ý, lại đang mờ ám lôi lôi kéo kéo với một nha hoàn đáng phải ૮ɦếƭ.
Làm lơ nàng ta như vậy, đều nên chịu trừng phạt.
Đặc biệt là nha hoàn kia, lấy ૮ɦếƭ tạ tội đều là nhẹ.
Vừa nghĩ, trong mắt đã hiện lên một tia sát ý.
Nàng ta từ trên người con hổ đó xuống dưới, duỗi tay vỗ vỗ người nó, ngón tay nắm lông của nó, dùng sức.
Con hổ kia lập tức đau đến nỗi mất khống chế,"Rống!!!"
Giây tiếp theo, hướng tới vị trí của Tô Yên và Hiên Viên Vĩnh Hạo chạy tới.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai sợ tới mức thét chói tai, "A a a a!! Ký chủ! Hổ!"
Chuyện này xảy ra quá nhanh, làm người ta không kịp phản ứng.
Ngay cả Nam Đường cũng không kịp phản ứng.
Mắt thấy hai người sắp bị mãnh hổ cắn xé.
Chỉ là giây tiếp theo, Tô Yên lại chắn trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Mặt không đổi sắc, cầm đĩa thức ăn trên bàn, ầm một chút, ném về phía con hổ dám kêu to gọi nhỏ với nàng.
Mãnh hổ đang chạy tới, giây tiếp theo đã lùi lại vài mét, đứng một chỗ phát ra tiếng nức nở.
Mọi người đều ngây ngẩn.
Con hổ này... bị làm sao vậy?
Bị dọa sợ?
Sau đó, tầm mắt của mọi người lại đặt trên nha hoàn dám đánh con hổ đó.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩn người, tiếp theo trực tiếp ôm lấy Tô Yên, cười ha ha.
Chờ đến khi cười đủ, lại gác đầu lên vai Tô Yên, nhắm mắt lại, bộ dáng bị dọa sợ hãi.
"Con hổ vừa nãy thật là hung tàn, bổn cung bị dọa sợ."
Môi mỏng lúc đóng lúc mở, nói cùng thật sự giống nhau.
Tô Yên nhìn người đang gác đầu lên vai nàng, nghĩ nghĩ, vỗ vỗ lưng hắn, an ủi nóii, "Có ta ở đây, sẽ không để nó cắn ngươi."
Giọng nói mềm mại ấm áp, lại làm người cực kỳ an tâm.
Khuôn mặt vốn ốm yếu, bây giờ lại nhắm mắt, nhìn qua càng thêm suy yếu.
Hiên Viên Vĩnh Hạo gác đầu trên vai nàng, khóe môi không nhịn được muốn cong lên.
Đương nhiên, nếu ý cười có thể không rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ càng thêm chân thật.
Nề hà, Tô Yên không nhìn thấy nha.
Tô Yên vừa ra tay, không chỉ làm mọi người khi*p sợ, sau khi Âu Dương Linh kinh ngạc cũng cảm thấy hận đến ngứa răng.
Nha hoàn này, lúc trước còn không lấy ૮ɦếƭ tạ tội, bây giờ còn dám đánh hổ yêu của nàng ta?
Nếu hôm nay không Gi*t nàng, nàng ta sẽ không để yên!
Ánh mắt Âu Dương Linh thay đổi mấy lần, cuối cùng, trên mặt lại mỉm cười vui vẻ, "Hiên Viên quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long, một nha hoàn, cũng tài giỏi như vậy, bội phục, bội phục."
Sau đó lại hỏi, "Không biết vị cô nương này, có dám đi lên một lần? Nếu bản công chúa thua, sẽ không nói hai lời, thiệt tình kính nể Hiên Viên quốc đất rộng của nhiều. Nếu ngươi thua... vậy thì phải trả giá đại giới vì làm hổ yêu của ta bị thương."
Rõ ràng là không trông được con mãnh hổ kia, để nó chạy đi dọa người, vậy mà bây giờ, thế nhưng còn lời trong lời ngoài cảm thấy là do nha hoàn này sai.
Thật sự là kiêu ngạo!
Nhưng mà, Hiên Viên Hoành Hoa không cho là như vậy.
Chuyện vừa nãy bị mất mặt vẫn còn nhớ.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội lấy lại mặt mũi, sao có thể từ bỏ?
Ông ta vỗ mạnh xuống long ỷ, cao giọng nói một câu
"Được! Công chúa đã mời, vậy... "
Ông ta cũng không biết Tô Yên, chỉ thấy Tô Yên dựa gần Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn dáng vẻ là đang bảo vệ hắn.
Dừng một chút, nói, "Vậy thì tỷ thí tỷ thí."
Hoàng đế bệ hạ đã lên tiếng, làm sao có người dám từ chối?
Chỉ là Hiên Viên Vĩnh Hạo lại chưa thả cánh tay đang ôm eo nàng ta.
Hắn nhẹ nhàng nói, "Nếu ngươi không muốn, thì không cần tỷ thí."
Tựa hồ cũng không để ý phụ hoàng hắn đã ra lệnh, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa động.
Nha hoàn của hắn có hơi ngốc, nếu bị người bắt nạt, vậy làm công chúa kia phải chịu thiên đao vạn quả(*) cũng không bồi thường được.
(*) Hình phạt băm thành trăm mảnh
Nếu nàng không muốn, tự nhiên muốn che chở.
Tô Yên nhìn vị công chúa trên đài kia, lại nhìn ánh mắt của mọi người đều nhịn lại đây, nàng nhỏ giọng nói, "Không sao, ta không sợ nàng ta."
Nghe lời nói của nàng, Hiên Viên Vĩnh Hạo có chút lưu luyến buông tay.
Nàng đứng dậy, đi lên trên đài cao.
Sắc trời đã đen nhánh, chỉ có cây đuốc chiếu rọi, sáng tối biến động.
Âu Dương Linh vuốt vuốt hổ trắng đứng bên cạnh, vuốt lông nó, trấn an cảm xúc của nó.
Bước chân chuyển động, lắc chân phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Sau đó, nâng tay lên, chỉ vào nơi đặt binh khí bên kia, "Các loại νũ кнí, chọn một cái."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn, sau đó yên lặng đi xuống đài, đi tới nơi đặt binh khí.
Nàng đứng ở đó, do do dự dự đứng ở chỗ đó một lúc lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ? Ngài chọn cái nào ngài sử dụng tốt nhất đó."
Tô Yên nhìn tất cả binh khí một lần, "Ta không biết dùng."
"Ôf? Cái gì?? Ký chủ không biết dùng?"
"Không."
Nàng thành thành thật thật thừa nhận.
Nàng chưa từng đi nhiều nơi? Làm sao biết dùng mấy thứ này?
Khi nàng cọ tới cọ lui, tầm mắt bỗng nhiên rơi xuống chỗ cái roi.
Phẩm chất bất đồng, kiểu dáng bất đồng.
Cơ hồ là có tất cả các loại roi dài.
Sau đó, lại nhìn thấy thứ có hoa văn màu đen xen lẫn màu đỏ đang treo trong đó, nếu không phải có một cái đầu rắn đang phun lưỡi với nàng, thật đúng là tưởng đây là một cái roi.