Trong đầu Nam Đường nhanh chóng hiện lên cảnh Tô Yên ngồi xổm một góc, mấy chục con rắn độc vây xung quanh.
Sau đó, bọn họ còn chưa đi xa lắm, đã nghe thấy tiếng thét chói tai của một nô tỳ một công chúa truyền đến.
Sau đó thì không nghe thấy gì nữa.
Sau khi sắc mặt Nam Đường thay đổi vài lần mới trở lại bình thường, bình tĩnh dẫn Tô Yên đi về phía trước.
Tô Yên xoa xoa cánh tay, nơi vừa bị cắn của mình.
Một lát sau, mới móc một viên kẹo từ trong túi tiền ra, bóc giấy dầu, cho vào miệng.
Vị ngọt của dâu tây và sữa bò giảm bớt sự đau đớn nơi cánh tay.
Đi qua con đường nhỏ, vòng qua đường sỏi đá, cuối cùng cũng tới yên hội.
Đại thần từ tam phẩm trở lên đều tới.
Thị vệ tuần tra từng vòng từng vòng, chu đáo chặt chẽ.
Cung nữ đều mặc váy vàng, ra ra vào vào như nước chảy.
Vừa đi vào, sự xa hoa xa xỉ đã đập vào mắt.
Trên cùng là ghế ngồi của hoàng đế, bên dưới hoàng đế, người đứng đầu hai bên trái phải, bên trái là và trí của Triệu thừa tướng, bên phải là vị trí của Lâm tướng quân.
Dưới đó, là ghế của hoàng tử công chúa, phân biệt theo tuổi mà sắp xếp.
Đối diện với ghế của hoàng tử công chúa là ghế của sứ thần, tiếp đó là ghế của các đại thần trong triều.
Dựa theo đạo lý mà nói, hoàng thất huyết thống tôn quý, nên ngồi phía trên thừa tướng và tướng quân.
Bởi vậy có thể thấy được, vị hoàng đế này nể trọng hai đại thần này thế nào.
Toàn bộ yến hội, ghế còn chưa ngồi đầy.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn chưa ngồi xuống ghế.
Nam Đường dẫn Tô Yên đi trong yến hội, đi qua một con đường uốn lượn, đi tới một cái ao.
Nam Đường dừng bước, "Điện hạ, đã dẫn người đến."
Giọng nói nhẹ nhàng kia vang lên, "Lui xuống đi"
Nghe vậy, Nam Đường đôi tay ôm quyền, "Thuộc hạ cáo lui."
Hiên Viên Vĩnh Hạo một thân vàng nhạt, y quan vấn tóc, có chút thay đổi so với bộ dáng thanh lãnh ngày xưa.
Nhìn lại, lại càng thêm môi hồng răng trắng, ập vào trước mặt làm người có cảm giác ôn nhu lương thiện, muốn tới gần.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống người hắn, làm hắn tăng thêm một tia thuần tịnh.
Con ngươi đen nhánh, môi mỏng hơi hơi cong lên, "Còn đứng ở đó làm gì? Lại đây."
Giọng nói không xa cách nhẹ nhàng như vừa nãy, mà có thêm một tia cảm xúc khác.
Tô Yên chớp chớp con ngươi, chậm rì rì bước bước chân đi qua đó.
Vừa mới đi đến trước mặt hắn, đã bị hắn kéo cánh tay, thoáng lôi kéo, hai người đã cách nhau cực gần.
Hắn nhìn bộ dáng mềm mại ấm áp của Tô Yên, lại không nhịn được sự ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Nhưng mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm, "Túi tiền đã thêu xong chưa?"
Tô Yên gật gật đầu, "Thêu xong rồi."
Hắn cười, tựa hồ cũng không sốt ruột nhìn túi tiền, từng câu từng chữ, "Vậy ngươi cảm thấy, thêu như thế nào?"
"... cũng được."
"Bổn cung đã nói qua, nếu bổn cung hài lòng, sẽ bỏ qua mọi chuyện, nhưng nếu không hài lòng..., chuyện mới chuyện cũ đều tính."
Tô Yên sửng sốt, nàng, nàng đã quên chuyện này.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng sửng sốt sửng sốt, nói: "Có mang theo túi tiền không?"
"Ta..."
"Lấy ra để ta nhìn thử xem."
Tô Yên chậm chạp không có động tác.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, nếu không... ngài nói với điện hạ, để ngài thêu lại một cái?"
Lời này, có nghĩa là ngay cả Tiểu Hoa đều cảm thấy túi tiền đó có hơi xấu.
Cái này làm Tô Yên càng không muốn lấy ra.
Khi hai người ở đó dây dứa, không biết Nam Đường đã đi qua từ lúc nào.
Đứng cách đó hơn hai mét, "Điện hạ, Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân tới."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng rối rắm của Tô Yên ở đằng kia, giả vờ trầm ngâm trong một lát mới lên tiếng: "Là cảm thấy không tiện, muốn sau khi yến hội tan về tẩm điện mới đưa cho bổn cung?"
Tô Yên vừa nghe, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, nô tỳ không quấy rầy điện hạ, lui xuống trước."
Nàng vừa đi, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã kéo cánh tay nàng, kéo người quay lại.
Lần này, trực tiếp ôm vào trong lòng, căn bản mặc kệ cách đó hai mét còn có người.
Hiên Viên Vĩnh Hạo dán vào vành tai nàng, khẽ cắn.
Ngữ khí không biết vì sao lại hạ xuống, "Yên tâm, nếu bổn cung không hài lòng, cũng không đòi bạc của ngươi."
Tô Yên vừa nghe, nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo tia sáng, "Thật sự?"
Giọng nói đầy sức sống.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cười, gác đầu trên vai nàng, "Ngươi phải dùng thứ khác tới bồi thường."
Tô Yên mờ mịt, thứ khác?
"Ví dụ như thứ gì?"
"Ví dụ như, tắm rửa sạch sẽ, tự nguyện nằm lên trên giường của bổn cung."
Hắn không hề che dấu Dụς ∀ọηg của bản thân, đã nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng không nhịn được.
Tô Yên không hiểu lời nói của hắn, Tiểu Hoa lại rất kích động, "A a a a! Xấu hổ xấu hổ!"
Hiên Viên Vĩnh Hạo dán sát lại hơn, cọ cọ hôn nàng, giọng nói khàn khàn, "Ngươi có nguyện ý?"
Câu dẫn trần trụi, thế nào cũng phải bắt nàng trả lời.
Tầm mắt của hắn quá nóng rực, làm Tô Yên hơi né tránh, "Nô tỳ, phải suy xét suy xét."
Ngữ khí mềm mại.
Nghe vào trong tai Hiên Viên Vĩnh Hạo đã là rất không tồi.
Khóe môi hắn cong lên, "Được, cho ngươi suy xét."
Hai người ở đó dây dưa mờ ám, cuối cùng hắn cũng để Tô Yên đi.
Tô Yên sờ sờ mặt mình, cũng không biết vì sao, đỏ hơn vừa nãy một chút.
Nàng đi dọc theo con đường vừa đi, khi sắp đi tới con đường nhỏ...
Lại thấy Lâm Lệ Cường tướng quân và Triệu Tử Yến thừa tướng đi tới.
Lâm Lệ Cường nhìn thấy Tô Yên, đã biết điện hạ vừa ở cạnh nha hoàn này.
Vì một nữ tử, mà chậm trễ chuyện lớn ở một bên.
Lâm Lệ Cường thình lình hừ một tiếng.
Tô Yên dừng bước, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Lại nghe thấy Lâm Lệ Cường nói, cũng không biết đang nói với ai, giọng nói nghiêm khắc cứng rắn, "Nữ tử họa quốc."
Chờ đến khi Tô Yên đi xa, Triệu Tử Yến cười lắc đầu, ngữ khí ôn hòa, "Ngươi hà tất như vậy?"
Lâm Lệ Cường lắc đầu, "Ta thế nào? Chỉ là không muốn điện hạ vì một nữ tử mà chậm trễ chuyện lớn."
Nói rồi hơi dừng lại, lại nói: "Còn nữa, thân phận của nàng rất khả nghi, có lẽ là do kẻ địch phái tới, thực hiện mỹ nhân kế."
Triệu Tử Yến thấy Lâm Lệ Cường như vậy, tám phần sẽ không nghe lọt lời mình nói.
Cũng không nói nữa, chỉ lắc lắc đầu cười cười.
Hai người đi tới bên cạnh ao.
Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng sáng trong, đúng là một buổi tối cuối thu mát mẻ.
Tô Yên đi trên đường nhỏ, không biết nhớ tới chuyện gì, nàng móc ra một cái hộp màu đen từ trong tay áo ra, đi tới dưới tàng cây, nhỏ giọng nói: "Ngươi không được quên ước định của chúng ta."
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."
Nghe thấy nó trả lời, Tô Yên yên lòng, nghĩ nghĩ, nàng ném cái hộp đó xuống, móc viên thuốc đó ra, đặt vào trong ống tay áo.
Sau khi làm xong, mới đi vào trong con đường nhỏ.
Trong yến hội, lục tục quan viên đại thần, hoàng tử các công chúa, đều tới.
Hiên Viên Vĩnh Hạo và tướng quân, thừa tướng cũng phân biệt đi vào trong yến hội.
Dần dần, người càng ngày càng nhiều.
Sứ thần và công chúa Trục Nhật Quốc cũng đã tới.
Chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy giọng nói the thé của thái giám, "Hoàng Thượng giá lâm!"
Giọng nói truyền khắp toàn bộ yến hôi.
Tiếp đó, mọi người cùng quỳ lạy, "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Một nam tử mặc long bào, thân hình hơi mập mạp, một khuôn mặt chữ điền mang theo sự thỏa mãn nào đó không biết tên.
Chỉ là nhìn kỹ lại, không biết là ảo giác hay là vì sao, mà lại có loại cảm giác uể oải không phấn chấn.
Người này, là hoàng đế của Hiên Viên quốc, Hiên Viên Hoành Hoa.
Bất quá thân cư ngôi vị hoàng đế nhiều năm, nên có thiên tử khí thế cũng vẫn là người khác vô pháp bằng được.
Đại hoàng tử và ông ta giống nhau ít nhất bảy phần.
Thậm chí hoàn toàn có thể nói, Đại hoàng tử là phiên bản ngày ông ta còn trẻ.
Chờ đến khi ông ta ngồi xuống, gương mặt hơn mập mạp lộ ra nụ cười, "Bình thân."
Khi nói, ánh mắt còn đảo qua nữ tử dáng người nóng bỏng ngồi bên cạnh sứ thần Trục Nhật Quốc, trong mắt hiện lên ánh sáng hưng phấn.
Chờ đến khi mọi người đều ngồi xuống.
Hiên Viên Hoành Hoa nói với sứ thần Trục Nhật Quốc, "Nói vậy người ngồi bên cạnh sứ thần, là công chúa Trục Nhật Quốc."
Vừa nói xong, nữ tử kia đã đứng dậy, một thân váy đỏ nóng bỏng diễm lệ.
Một nụ cười một ánh mắt đầu mang theo sự quyến rũ, linh động, cơ hồ là khi nàng ta vừa đứng dậy, đã hấp dẫn hầu hết các ánh mắt của nam tử.
Giọng nói lại rất dễ nghe "Âu Dương Linh công chúa Trục Nhật Quốc cung chúc Hiên Viên quốc xã tắc vĩnh xương."
Hiên Viên Hoành Hoa nghe được câu này mà cười vui vẻ, "Tốt tốt tốt, công chúa đúng là một bảo bối a."
Ánh mắt mang theo một loại Dụς ∀ọηg lộ liễu.
Hiên Viên Hoành Hoa đã nhìn trúng Âu Dương Linh từ ánh mắt đầu tiên.
Tuy Âu Dương Linh không cùng bối phận với ông ta, nhưng vậy thì sao?
Hắn Hiên Viên Hoành Hoa là hoàng đế Hiên Viên quốc, chỉ cần ông ta muốn, thì không có thứ gì không chiếm được.
Nhưng Âu Dương Linh lại không để bụng tới chuyện này, chỉ trả lời một câu, "Đa tạ bệ hạ khen ngợi."
Nói xong, ngồi xuống, không có động tĩnh.
Sắc mặt Hiên Viên Hoành Hoa trầm xuống.
Không khí có chút xấu hổ, nhưng mà giữa sân nhanh chóng có vũ nữ chậm rãi lên đài, tiếng đàn sáo dễ nghe vang lên.
Giảm bớt bầu không khí xấu hổ lúc này.
Cũng làm toàn bộ bầu không khí trong yến hội nhẹ nhàng hơn.
Tô Yên đứng bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, sóng vai với Nam Đường, thành thành thật thật ngốc.
Thỉnh thoảng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nói chuyện với nhau mấy câu nói đầy ẩn ý.
Lại một lát sau, Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Một khuôn mặt chữ điền có vẻ trầm ổn, lên tiếng: "Tam hoàng đệ nhìn qua rất là thản nhiên a, không chút nóng nảy nào."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, đen nhánh vô hại, "Không biết ý của hoàng huynh là gì?"
Đại hoàng tử cười, "Xem ra Tam hoàng đệ không hiểu ý ta, đại khái là thật sự không có tâm tư với thứ kia."
Nói xong hắn ta hơi vẫy vẫy tay, trong lúc vô tình ống tay áo xẹt qua mặt bàn, trùng hợp làm bầu rượu rơi xuống mặt đất, răng rắc, vỡ nát.
Sau đó Xuân Hoa vội vàng khom lưng thu thập dọn dẹp.
Đại hoàng tử thu ống tay áo, giống như vô tình chỉ vào Tô Yên, "Còn đứng ở đây làm gì? Không nhìn thấy bầu rượu của Tam hoàng đệ bị đổ sao? Còn không đi lấy thêm, nếu làm hỏng nhã hứng của Tam hoàng đệ, bổn cung hỏi tội ngươi."
Tô Yên cúi đầu, lui xuống.
Vì yến hội này đã chuẩn bị rất nhiều rượu, cũng là vì phòng ngừa Ngự Thiện Phòng quá mức rối ren.
Khi Tô Yên vừa bưng một bầu rượu mới đi ra, Vu Tổ lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.