Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 43

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên nghe, rũ mắt không nói.
Vu Tổ đưa viên thuốc tới trước mặt Tô Yên, rất cường thế, nàng ăn cũng được, không ăn cũng phải ăn.
An ủi, "Ngươi chỉ là một nha hoàn, đối với Đại điện hạ mà nói, căn bản không có bất cứ lực uy Hi*p nào. Chúng ta có chung một kẻ địch, là Hiên Viên Vĩnh Hạo mới đúng."
Tiểu Hoa lên tiếng: "Leng keng, ký chủ mở ra nhiệm vụ phụ, trong vòng mười ngày không được để lộ thân phận mật thám của mình, khen thưởng một phần thưởng ngẫu nhiên."
Tô Yên nghe xong, ngẩn người, sau đó nhìn viên thuốc trên tay Vu Tổ.
Mục đích của đối phương cũng không phải muốn nhằm vào nàng, là nhằm vào Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nếu nàng Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ, có phải Đại điện hạ kia sẽ làm chuyện bất lợi Hiên Viên Vĩnh Hạo không?
Nửa ngày sau, nàng duỗi tay nhận lấy viên thuốc đó, nhìn Vu Tổ một cái, cúi đầu, thuận theo ăn vào.
Vu Tổ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, một nha hoàn không có võ công, ngoại trừ làm quân cờ, cũng chỉ còn lại đường ૮ɦếƭ.
Vu Tổ khặc khặc cười hai tiếng, khàn khàn nói: "Rất tốt, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, thuốc giải sẽ cho ngươi."
Sau đó, Vu Tổ cầm một hộp gỗ màu vuông từ trong tay áo ra, đưa tới trên tay Tô Yên.
Nói: "Trong đây có một viên thuốc, buổi tối hôm nay, Hiên Viên Vĩnh Hạo sẽ tham gia yến hội đón sứ thần, đến lúc đó, thả viên thuốc này vào trong rượu. Tận mắt nhìn thấy hắn uống. Hiểu không??"
Tô Yên cầm lấy hộp gỗ màu đen kia, mở ra.
Bên trong có một viên thuốc trong suốt, ẩn ẩn, có thể nhìn thấy bên trong có một thứ gì đó màu đen.
Vu Tổ công đạo xong, hắc y nhân thu kiếm đang đặt trên cổ Tô Yên xuống.
Đoàn người nhanh chóng rời đi.
Vu Tổ biết, nàng khẳng định sẽ làm.
Rốt cuộc, ai cũng muốn sống.
Chờ đến khi những người đó đi khỏi.
Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, "Ký chủ, em không kiểm tra ra trong cơ thể ngài có chất độc. Có phải viên thuốc kia không có độc không? Gã lừa gạt ngài?"
Tô Yên cúi đầu, không nói chuyện, qua một hồi lâu.
Duỗi tay, đỡ núi giả, phun một viên thuốc màu đen ra.
Sau đó, nàng ngồi xổm ở đó nôn khan một lúc.
Một loạt động tác, rất quen thuộc.
Làm Tiểu Hoa xem thẳng mắt.
Chờ đến khi Tô Yên đứng dậy, xoa xoa khóe môi.
Tiểu Hoa kinh ngạc tới nỗi nói năng chậm chạp, "Ách, ký chủ? Ngài điều động cơ năng đẩy viên thuốc đó từ trong dạ dày ra?"
Tô Yên lắc đầu, ước lượng hộp gỗ màu đen trong tay, "Ta không nuốt xuống."
Nàng đặt viên thuốc đó ở bên dưới lưỡi, vốn dĩ đã cúi đầu, sau đó giả vờ nuốt.
Vu Tổ vốn dĩ không nghĩ tới một nha hoàn lại dám lừa dối trước mặt gã.
Tô Yên không có nội lực, sự cảnh giác của Vu Tổ đối với nàng ít hơn rất nhiều.
Mới làm nàng lừa dối được gã.
Tô Yên dựa vào cục đá ngây người một lát, sau khi khôi phục lại, mới đi về.
Tiểu Hoa không nhịn được nói: "Ký chủ, nếu ngài không nuốt xuống, vì sao lại nôn?"
Tô Yên chớp chớp mắt, cầm làn váy, đi trên con đường sỏi đá.
Nhỏ giọng nói: "Thói quen."
"Cái, có ý gì?"
Tô Yên không trả lời, ngược lại lực chú ý đều đặt trên cái hộp gỗ màu đen kia.
Nàng đi một lát, nhíu nhíu mày, bước chân dừng lại.
Quơ quơ hộp gỗ trong tay.
"Ký chủ? Làm sao vậy?"
"Cái này là thuốc độc sao?"
"Hẳn là vậy? Dù sao không phải thứ tốt."
"Nhưng trong cái hộp này có vật sống."
"Hả?"
Tiểu Hoa kinh ngạc.
Tô Yên lại giống như có hơi đau đầu, dùng sức lắc lắc cái hộp màu đen kia, "Không được nói nữa."
Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ nhà mình, giống như gặp ma vậy.
Ai, ai kêu?
Sao nó không nghe thấy gì?
Tiểu Hoa vội vàng đi tra, một lát sau, nó lên tiếng: "Ký chủ, người tên Vu Tổ lúc này, là một cao thủ về cổ trùng."
"Cổ trùng?"
"Đúng vậy, chính là đặt một con sâu trong thuốc, làm kẻ địch ăn phải, sau đó con sâu đó sẽ tra tấn người đó đến ૮ɦếƭ."
Khi Tiểu Hoa tra tư liệu, có chút ghê tởm, nó đã nói giảm nói tránh.
Còn có một vài loại cổ trùng đi vào cơ thẻ người, không ngừng sinh sôi nẩy nở, ăn hết иộι тạиg của người đó chỉ để lại cái vỏ rỗng.
Tô Yên chưa từng tiếp xúc với cổ trùng, đây cũng là lần đầu tiên nghe nói tới.
Có chút tò mò, duỗi tay mở hộp thuốc kia ra.
Một viên thuốc trong suốt xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng nhìn chằm chằm viên thuốc đó, nhìn trái nhìn phải, "Ngươi ở bên trong viên thuốc này?"
Tiểu Hoa nhìn vậy sửng sốt sửng sốt.
Nó tặng thính lực của mình lên mấy lần, mới nghe thấy một tiếng nhỏ nhỏ, "Mắng mắng mắng mắng."
Tô Yên lại hỏi, "Ngươi là... sâu?"
"Mắng mắng mắng mắng!"
Tiểu Hoa hỏi: "Ký chủ, nó đang nói gì vậy?"
"Nó nói nó không phải sâu, là Cổ vương."
Tô Yên suy nghĩ một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi Tiểu Hoa, "Cổ vương? Chính là sâu vương sao?"
Tiểu Hoa còn chưa nói gì, vị đồng chí Cổ vương này đã có ý kiến, "Mắng mắng mắng mắng này!!"
"Ký chủ, nó đang nói gì?"
Tô Yên lặp lại, "Nó nói nó là loại cổ mạnh nhất hung tàn nhất trên thế giới, không phải sâu vương."
Đại khái là do Tiểu Hoa đã đọc tư liệu về cổ độc, nó nghe tiếng mắng mắng mắng của Cổ vương, lại cảm thấy sởn tóc gáy, cảm thấy có vô số con sâu nhỏ đang bò trên người nó.
Qua một hồi lâu, Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, nếu điện hạ ăn viên thuốc này, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, nàng cũng không hiểu, vì thế cúi đầu nhìn về phía viên thuốc kia, hỏi: "Nếu ăn ngươi, sẽ thế nào?"
"Mắng mắng mắng mắng này."
"Nó đang nói gì?"
"Nó nói, nó sẽ ăn cả cơ thể, chỉ còn lại một tầng da trong suốt."
Cuối cùng Tiểu Hoa cũng không nhịn được nôn mửa,"Nôn!! Nôn!!"
Nhưng Tiểu Hoa không có thật thể, cho nên chỉ có thể phát âm thanh biểu đạt sự ghê tởm của mình.
Tiểu Hoa vội vàng giảm thính lực của mình xuống, nó không muốn nghe con sâu này nói thêm gì nữa.
Tô Yên liếm liếm môi, nàng cầm hộp gỗ màu đen kia đến một góc không người, nhỏ giọng nói: "Tối nay, ngươi sẽ bị một người ăn, ngươi không ăn hắn, thành thành thật thật ngốc, ta sẽ thả ngươi ra, có được không?"
"Mắng mắng mắng mắng!"
Vậy không được, không ăn thịt người còn đuổi ta từ trong cơ thể người ra, nghĩ Cổ vương như ông đây là gì?
Tô Yên thương lượng với nó, "Vậy, ngươi muốn gì mới không ăn hắn?"
"Mắng mắng mắng mắng mắng!"
Ông cứ ăn, cứ ăn! Dù là ai ăn ông, ông cứ ăn hết không bỏ lại gì!
Tiểu Hoa thành thành thật thật ở trong khuyên tai, có chút nghi ngờ.
A?
Sao lúc này ký chủ lại thương lượng với con sâu này?
Lúc trước con rắn kia xuất hiện, nó nhớ rõ, ký chủ nói muốn nội gan là con rắn kia không chút do dự phun ra mà?
Nói, Tô Yên cũng không muốn như vậy nha.
Nhưng mà..., dung lượng não bị giảm chỉ còn 2, tinh thần lực chỉ có một chút, sớm đã dùng hết.
Lúc này, chỉ có thể hy vọng sâu vương này chưa hiểu việc đời, dễ lừa.
Một người một cổ, ở đằng kia cọ xát một lúc lâu.
Đại khái, Cổ vương chưa từng gặp qua người nào có thể nói chuyện với nó.
Cuối cùng dùng điều kiện Tô Yên sẽ tìm một người khác để nó ăn, một người một cổ đều đồng ý.
Thương lượng xong, Tô Yên đóng hộp lại, cất vào trong tay áo của mình.
Sau đó sửa sang lại quần áo của mình, lại dọc theo con đường từng đi qua quay về.
Mãi cho đến trước khi trời tối, Tô Yên cũng không nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, nàng đang nhìn nhìn túi tiền mà mình thêu.
Lúc này, Nam Đường xuất hiện, khuôn mặt không biểu tình cứng rắn lạnh lẽo.
"Tô Yên cô nương, điện hạ bảo thuộc hạ thông báo cho cô nương, cô nương hãy trực tiếp tới yên hội tìm điện hạ. Nhân tiện cầm theo túi tiền đã thêu."
Tô Yên gật gật đầu, đồng ý, "Được."
Đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Lúc này, trong tay nàng còn đang cầm túi tiền.
Hơi nắm lại, cất vào trong иgự¢.
Sau đó, đi theo phía sau Nam Đường.
Nam Đường vóc dáng cao, bước chân lại rộng, Tô Yên bước nhỏ đi theo phía sau, tuy Nam Đường không đi nha, nhưng Tô Yên vẫn phải chạy nhanh để theo kịp.
Hơn nữa sắc trời lại tối, vậy nên ở lối quẹo, không chú ý ᴆụng phải một người.
Tô Yên lùi hai bước về phía sau, còn chưa phản ứng lại.
Người đi tới đã quát to, "Nha hoàn to gan! Đi đường không có mắt?!"
Ngẩng đầu nhìn lại, một nha hoàn đi phía trước, trong tay cầm một cây gậy trúc dài, có một người rất cao.
Vừa nãy là do trời quá tối, vậy nên không chú ý tới mới ᴆụng phải.
Quần áo của nha hoàn kia không giống với nha hoàn của Hiên Viên quốc, một thân màu xám, cổ tay cổ chân đều được bao lại, giống như quần áo dùng để tập võ.
Người này nói chuyện rất kiêu ngạo.
Lực chú ý của Tô Yên lại ở trên cây gậy trúc, hình như có một con rắn màu xanh đang bò.
Chỉ là màu của con rắn đó quá giống với màu của gậy trúc, không chú ý rất khó phát hiện.
Tô Yên xoa xoa cánh tay vừa bị ᴆụng phải.
Có hơi đau giống như bị cắn.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, vừa nãy có chất độc đi vào trong cơ thể của ngài, nhưng trước đó ngài đã ăn nội gan của rắn, vậy nên chất độc này không có tác dụng với ngài."
Tô Yên hơi xoa xoa cánh tay.
Không lên tiếng.
Mà nữ tử đứng phía sau nha hoàn kia, một thân lửa đỏ, dáng người nóng bỏng, cổ chân đeo lắc chân bằng vàng, lên tiếng: "Nha hoàn này, ᴆụng vào người còn không nhanh chóng nhận lỗi? Nghe nói Hiên Viên quốc lễ nghĩa chu toàn, nhưng bây giờ, cũng chỉ như thế thôi."
Giọng nói của nữ tử đó giống như chim hoàng oanh, nhưng ngữ khí lại hùng hổ dọa người.
Nam Đường chắn trước mặt Tô Yên, đôi tay ôm quyền, "Xin lỗi, trong lúc vô tình va chạm ngài, mong rằng thứ lỗi."
Nha hoàn kia hình như còn chưa muốn buông tha, bị nữ tử kia khuyên lại, "Thôi, xem như thị vệ này còn hiểu chuyện, các ngươi đi thôi."
"Đa tạ."
Nói xong, Nam Đường đứng trước mặt nha hoàn kia, bảo vệ Tô Yên.
Chờ đến khi đi xa, nha hoàn kia còn có chút không vui, "Công chúa!?"
Nữ tử nóng bỏng kia không nói chuyện, đi một bước, lắc chân đong đưa, "Một nha hoàn, hẳn là dùng mạng của nàng ta để nhận lỗi."
Vừa nói vừa nhìn con rắn xanh đang bò trên gậy trúc.
Nha hoàn kia lập tức ngầm hiểu.
Bên kia, Tô Yên vừa đi vừa rũ mắt nói: "Không cần đi theo ta, nếu đói bụng, vậy ăn luôn con rắn vừa cắn ta đi."
Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, cũng đủ để Nam Đường nghe thấy, vậy nên làm thân thể Nam Đường hơi cứng lại.
Sau đó, Nam Đường nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ lướt qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc