Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 42

Tác giả: Tần Nguyên

"A..."
Tô Yên quỳ rạp trên mặt đất ngây người một lúc lâu.
Nàng mới lên tiếng: "Đói."
Nằm trên thảm dưới sàn nhà, cũng không muốn đứng dậy bò lên trên giường.
Qua một hồi lâu, mới chậm rì rì ngồi dậy.
Ánh mắt ướƭ áƭ trong suốt.
Khăn trải giường vốn dĩ được bọc chặt nhưng vì động tác của nàng mà lỏng ra.
Da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí.
Tô Yên cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên người nàng không mặc gì cả, trơn bóng.
Chớp chớp mắt, ký ức trước khi ngủ say dần dần xuất hiện.
Nàng nhớ rõ, trời mưa.
Nàng bực bội, có chút mất khống chế.
Vừa nghĩ vừa nâng tay lên, túm chăn bọc người lại.
Bỗng nhiên, trong lúc vô tình liếc tới viên đá quý màu đỏ trên lắc tay, dừng lại.
Sau khi nàng nhìn cái lắc tay đó một lúc lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ơ? Cái lắc tay này không biến mất."
Những lần trước, mỗi lần ký chủ chỉ cần điều động cơ năng của cơ thể đánh nhau, cái lắc tay này đều sẽ xuất hiện.
Nhưng đánh xong, lắc tay sẽ tự động biến mất.
Lúc này, lắc tay lại vẫn còn xuất hiện, làm Tiểu Hoa ngạc nhiên.
Tiểu Hoa nói xong, nhìn ký chủ của nó không lên tiếng, hơn nữa vẫn nhìn chằm chằm cái lắc tay đó.
Nó không nhịn được sự tò mò trong lòng, lên tiếng: "Ký chủ, cái lắc tay này có phải do một người tặng cho ngài không?"
Tô Yên gật đầu, "Ừ."
"Vậy, vậy cái lắc tay này đối với ký chủ mà nói, có phải có ý nghĩa đặc biệt, rất quan trọng hay không?"
Tô Yên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, "Ừm, có chút quan trọng."
Nàng trả lời, Tiểu Hoa càng tò mò hơn, "Ký chủ! Có phải là một người đàn ông tặng cho ký chủ không?"
"Là một đứa bé."
"Sao?"
Đối với câu trả lời này, Tiểu Hoa có hơi uể oải, hóa ra là một đứa bé, còn tưởng rằng sẽ có chuyện gì lớn cơ.
Tô Yên thật thà nói: "Nhưng hắn nói, mình đã năm nghìn tuổi."
"Cái gì?!"
Tiểu Hoa kinh ngạc đến ngây người, "Vậy, vậy lúc đó ký chủ bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba tuổi."
Tiểu Hoa vừa nghe, vui vẻ nói, "Hai đứa nhỏ vô tư? Thanh mai trúc mã?"
Một đứa bé năm nghìn tuổi?
Tiểu Hoa nửa tin nửa ngờ.
Nói không chừng... thằng bé đó muốn dụ dỗ ký chủ ngây thơ nhà mình, thuận miệng bịa ra.
Bởi vì cho đến bây giờ, nó còn chưa từng nghe thấy vị nào trên Cửu Trọng Thiên sống năm nghìn tuổi mà còn là đứa bé.
Tô Yên nhìn chằm chằm lắc tay nửa ngày, nàng không nói với Tiểu Hoa.
Ngày hôm qua, máu của Hiên Viên Vĩnh Hạo dính vào viên đá này, nó đã xảy ra biến hóa.
Lắc tay sẽ không nhận sai người, vậy Hiên Viên Vĩnh Hạo chính là đứa bé kia.
Nhưng mà, vì sao hắn lại ở đây?
Chẳng lẽ cũng đi tới các vị diện tu luyện?
Câu hỏi này, hiển nhiên đã vượt qua phạm vị dung lượng não của Tô Yên.
Đầu lại cảm thấy đau đớn.
Đành phải không nghĩ nữa.
Mở to mắt, đứng dậy từ trên mặt đất.
Bây giờ bên ngoài đen nhánh, đã là đêm khuya.
Tiếp tục ngủ, hay nên đi ăn?
Sau khi rối rắm tự hỏi một lúc, nàng vẫn bọc chăn đi tới cửa tẩm điện.
Đói không còn sức để ngủ.
Chỉ là nàng vừa đến cửa phòng.
Đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói, "Điện hạ, bảy ngày sau sứ thần Trục Nhật Quốc tới chơi, chỉ sợ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử sẽ tranh thủ liên hôn với công chúa."
Giọng nói của Hiên Viên Vĩnh Hạo nhẹ nhàng: "Liên hôn?"
"Đúng vậy."
Sau đó lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Hiên Viên Vĩnh Hạo, "Một công chúa đã ૮ɦếƭ, còn liên hôn bằng cách nào?"
Nam Đường hơi dừng lại, lập tức nói: "Thuộc hạ đã hiểu!"
"Không cần rút dây động rừng, không vội."
"Dạ."
Khi nói chuyện, Hiên Viên Vĩnh Hạo đẩy cửa phòng ra, mới vừa rảo bước đi vào, bước chân đã dừng lại.
Đối diện, một nữ tử dùng chăn bọc kín người, tóc trên đầu hơi rối, chớp chớp mắt đứng ở chỗ đó.
Hắn sửng sốt một lúc, trong mắt hiện lên ý cười, "Tỉnh?"
Nói rồi đi qua đó, lại nói tiếp, "Sao lại đi ra ngoài này?"
Giọng nói của Tô Yên mềm mại không có chút sức nào, "Đói."
Một ngày một đêm không ăn, thật sự cực kỳ đói.
Hắn không nói chuyện, bế người lên, đi đến bên cạnh bàn.
Chờ tới khi đặt người xuống ghế, thuận tay túm chăn bông bị chảy xuống lên, che kín người lại.
Lúc này mới nói: "Nam Đường, chuẩn bị chút thức ăn."
"Vâng thưa điện hạ."
Nam Đường cung kính đồng ý, sau đó rời đi.
Trong tẩm điện, chỉ còn lại Tô Yên và Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Không giống như trước, lúc này Tô Yên lại tò mò nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hắn cúi đầu, đối diện với Tô Yên, "Nhìn bổn cung làm gì?"
Ánh mắt của Tô Yên hơi trốn tránh, giọng nói mềm mại, "Không, không có gì."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe vậy hơi nhướng mày, "Ngủ một giấc, xem ra ngươi đã trở lại bình thường."
Tô Yên không rõ nhìn hắn một cái.
Tiếp đó, lại nghe hắn nói: "Tới tính tính, buổi chiều hôm nay, ngươi đã làm vỡ bao nhiêu đồ của bổn cung."
Tô Yên im lặng, con ngươi ngập nước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng không muốn bỏ qua chuyện này một cách đơn giản.
Đôi mắt đen nhánh, nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên, "Còn nhớ rõ trước khi ngủ, bản thân đã hủy hoại những thứ gì?"
Tô Yên cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Giường, cửa phòng, sàn cẩm thạch, bàn..."
Nàng chậm rãi nói từng thứ một.
Nói một lúc lâu mới dừng lại, "Đã hết."
"Thật sự?"
"Dạ."
"Thu Thật là do ngươi Gi*t?"
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, do dự một lát, gật gật đầu.
Hắn thấy nàng thành thật như vậy, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Sau đó hắn nghiêng đầu, chỉ vào vết thương trên cổ của mình, "Cái này, chính là ngươi cắn?"
Chỉ thấy vết thương do nàng cắn trên cổ Hiên Viên Vĩnh Hạo, đã bôi thuốc, khép lại.
Nhưng nhìn vết thương thê thảm kia, đủ để thấy lúc nàng cắn dùng bao nhiêu sức.
Nàng đang định gật đầu, Hiên Viên Vĩnh Hạo lại dán lại gần, giọng nói nhẹ nhàng, "Dám làm người trong hoàng thất bị thương, sẽ bị chém đầu."
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Hạo giơ tay, chỉ chỉ vào đầu nàng.
Tô Yên nghe, héo...
Định giải thích, "Ta, ta chỉ là cắn một cái..."
Cũng không muốn làm ngươi bị thương.
Nhưng mà nàng vừa nói xong, Hiên Viên Vĩnh Hạo lại gật gật đầu, "Chuyện này ngày khác tính, đầu tiên là Gi*t nha hoàn của bổn cung, sau đó hủy thiên điện của bổn cung, ngươi nói một chút, phải bồi thường bao nhiêu ngân lượng?"
Ngữ khí nhẹ nhàng, lại từng bước ép sát.
Tô Yên héo, nàng không có tiền.
Bao nhiêu tiền cũng không bồi thường được.
Có thể là do không ăn cơm, nhìn qua rất yếu ớt, bộ dáng lại héo héo, nhìn qua còn khá đáng thương.
Lúc này, một nha hoàn đã bưng đồ ăn nóng hầm hập đồ ăn lên bàn.
Từng món từng món, tinh xảo mỹ vị.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lên tiếng: "Bổn cung để ngươi thêu túi tiền, còn nhớ rõ?"
"Nhớ rõ."
"Bảy ngày sau, nếu bổn cung nhìn tạm được, chuyện này sẽ xóa bỏ toàn bộ, nếu bổn cung không hài lòng, nợ mới nợ cũ tính cả hai."
Tô Yên vừa nghe, bộ dáng héo úa có vẻ đỡ hơn.
Gật gật đầu, "Được."
Như vậy, hắn ôm nàng, cong cong môi, tản mạn nói: "Không phải đói bụng?"
"Vâng."
"Ăn cơm đi."
Lời nói rơi xuống, ánh sáng trong mắt Tô Yên rõ ràng tăng lên.
Thời gian nhoáng lên, bảy ngày qua đi.
Sau khi nghỉ ngơi Tô Yên một ngày, hơn một nửa thời gian đều ngồi trong đình hóng gió ở hoa viên.
Ma ma tìm cho nàng một tú nương thêu cực giỏi.
Mỗi ngày đều tới đây dạy nàng một canh giờ.
Tam điện hạ nói, chỉ cần nàng thêu làm hắn hài lòng, sẽ bỏ qua chuyện hôm đó.
Kết quả là, nàng ngày ngày cần cù chăm chỉ.
Đại khái..., đồng chí Tô Yên không phải là người có kỹ năng thêu thùa.
Luyện vài ngày, hoa văn thêu ra xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn ra hình gì.
Tú nương tới dạy đều cảm thấy ngạc nhiên.
Từ trước tới nay còn chưa thấy nữ tử nào có thể thêu một cách... khó coi như vậy.
Cuối cùng, sau một thời gian mần mò, Tô Yên chọn một hình dễ thêu nhất.
Thêu một bông hoa đơn giản.
Chỉ cần vẽ khung, không cần nhiều kỹ xảo, chỉ cần tỉ mỉ thêu như tú nương dạy, trong vòng ba ngày là có thể thêu được.
Chờ tới ngày thứ bảy, túi tiền của Tô Yên đã thành hình.
Túi màu trắng, bên trên thêu một bông hoa màu hồng, đúng là nổi bật.
Khi thêu xong mũi kim cuối cùng, tú nương cẩn thận cầm túi tiền lên nhìn nhìn.
Nói một câu, "Là túi tiền đẹp nhất trong bảy ngày này."
Tú nương cười khổ.
Sau đó trả lại túi tiền cho Tô Yên, đứng dậy rời đi.
Tô Yên cất túi tiền đó đi.
Cầm một miếng điểm tâm trên bàn đá lên ăn.
Đình hóng gió, chỉ có một mình Tô Yên ngồi, bên cạnh không có thị vệ và nha hoàn, cho nên Tô Yên ngồi đó lầm bầm lầu bầu, cũng không có ai phát hiện.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, túi tiền này, khi nào thì ngài đưa cho điện hạ?"
"Nghe nói tối nay sư thần Trục Nhật Quốc tới chơi, ta sẽ đi với điện hạ, đến lúc đó, cho hắn."
Nói nói, động tác ăn bánh của Tô Yên hơi dừng lai.
Nhìn miếng bánh đậu xanh trên tay mình.
Chỉ thấy bên trong có một tờ giấy.
Tô Yên nhìn chồng bánh đậu xanh kia, nàng nhớ rõ, nửa canh giờ trước mới đưa tới.
Vừa nghĩ vừa mở giấy ra xem.
Bên trên viết mấy chữ, "Buổi trưa, sau núi giả trong Ngự Hoa Viên."
Tiểu Hoa không nhịn được nói: "Ký chủ, Đại hoàng tử kia lại có chuyện muốn tìm ngài làm."
Tô Yên nhét giấy vào trong túi tiền đựng kẹo của mình.
Gật gật đầu.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã đến buổi trưa.
Cũng không tiếp tục ăn, đứng lên, đi về phía Ngự Hoa Viên.
Ban đầu Tô Yên cho rằng giống như lần trước, sẽ có một hắc y nhân tới.
Nhưng lại không biết, nàng vừa đến, đã bị bốn hắc y nhân vây quanh.
Bây giờ đúng là giữa trưa, là lúc dùng bữa, Ngự Hoa Viên an tĩnh, không có người đi qua.
Tô Yên nhìn hắc y nhân, chớp chớp mắt.
Đối phương không nói chuyện, nàng cũng không nói chuyện.
Sau đó, một nam tử kỳ dị đi ra từ sau núi giả.
Nam tử kia cũng không khách sáo, đầu tiên là lấy ra một viên thuốc màu đen, đưa tới trước mặt Tô Yên.
Ngữ khí khàn khàn sắc nhọn, "Ăn."
"Đây là cái gì?"
"Đoạn trường đan."
Tô Yên chớp chớp mắt, không cầm lấy.
Nàng lại không phải đồ ngốc, vừa nghe tên đã biết không phải thứ gì tốt, vì sao lại phải ăn?
Bỗng nhiên, một hắc y nhân rút kiếm ra, trực tiếp đặt trên cổ Tô Yên.
Tô Yên liếc nhìn thanh kiếm kia, mềm mại hỏi: "Nếu ta không ăn, sẽ Gi*t ૮ɦếƭ ta?"
Vu Tổ nở nụ cười, chỉ là nhìn qua rất là dọa người, "Yên tâm, thứ này sẽ không làm ngươi mất mạng, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có thuốc giải."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc