Sát khí bị áp chế dưới sự lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ có chút khác biệt.
Nàng cam chịu để hắn ở bên cạnh nàng.
Cúi đầu, tự hóa giải nhưng cảm xúc đó.
Đôi mắt hắn đen nhánh, lại lần nữa không sợ ૮ɦếƭ đi qua, ôm lấy nàng.
Tiếng nói nhẹ nhàng, sát bên tai nàng mang theo hơi thở nóng rực, "Còn muốn cắn thêm cái thứ hai sao? Không cần làm bản thân nghẹn khuất đến hỏng."
Ánh mắt Tô Yên vừa hung hăng lại lạnh lùng, thấy mình buông tha cho hắn hắn còn không đi, nói cũng không nói, há miệng ra lại cắn một cái.
Hắn rầu rĩ một tiếng, sau đó để nàng tựa đầu lên vai mình, tùy ý để nàng cắn cổ mình.
Ôm người vào trong lòng, không nói câu nào.
Tí tách, máu rơi trên quần áo của hai người, tí tách, miệng nàng cắn chặt không buông, ngày càng dùng sức, không chút lưu tình.
Cũng không biêt thời gian trôi qua bao lâu, Tô Yên cắn đủ rồi, mở miệng.
Miệng đầy máu, môi đỏ thắm, tóc rối loạn, chỉ sợ tiểu hài tử nhìn thấy bộ dạng này sẽ bị dọa khóc.
Hiên Viên Vĩnh Hạo tựa lên vai nàng, hơn một nửa trọng lượng đều đè trên người nàng.
Lông mi đen nhánh run lên, môi trắng bệch.
Tiếng nói nhẹ nhàng vô hại truyền vào tai Tô Yên, "Bị ai bắt nạt?"
Tô Yên nhìn nơi mình cắn.
Vùng da thịt kia đều bị nàng cắn chảy máu.
Lại thật kỳ lạ, sự phiền muộn trong lòng đã bị ép xuống.
Nàng lảo đảo một bước, thân thể này vốn suy yếu.
Ngủ lâu như vậy mới tỉnh lại, chỉ ăn hai viên kẹo.
Sau đó lại hoạt động nhiều như vậy.
Sao có thể chịu đựng được?
Hiên Viên Vĩnh Hạo dựa lên người nàng, nàng một chút cũng không đỡ nổi, vốn tưởng rằng cả hai cùng ngã.
Nàng lại bị người vững vàng ôm vào lòng, đứng yên một chỗ.
Từ ngoài nhìn vào giống như nàng đỡ cả hai người.
Thực tế là hắn ôm cả người nàng vào иgự¢, đỡ lấy nàng.
Bản vai vẫn luôn cảnh giác của Tô Yên cuối cùng cũng mềm xuống, không biết là quá mệt mỏi mà trái tim dễ mở ra hơn lúc trước.
Thật lâu sau, nàng tái nhợt nhàn nhạt nói: "Rất nhiều người."
Không hiểu ba chữ này làm động tác Hiên Viên Vĩnh Hạo khựng lại một chút, dùng lực ôm nàng chặt hơn.
Tô Yên nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.
"Bọn họ nói ta là yêu quái."
"Ngươi không phải."
Hắn nói sát vào tai nàng ba chữ này.
Không phải trịnh trọng hứa hẹn nhưng làm người ta dễ dàng tin tưởng lời hắn nói.
Tô Yên ngẩn người một chút rồi muốn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hắn.
Lại bị hắn duỗi tay che kín mắt.
Trước mắt Tô Yên tối đen, hắn không muốn để nàng nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình.
Lại một lúc lâu sau, hắn nghe Tô Yên nói: "Bọn họ đều đã ૮ɦếƭ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo cười, ôm nàng.
"Ừ."
Nói xong lại im lặng.
Tô Yên nhìn hắn, liếm khóe môi.
Hai tay vẫn luôn rũ xuống nâng lên ôm lấy hắn.
Giống như...bản thân có thể khống chế sự bực bội kia.
Chỉ là nhìn thấy mưa to tầm tã ngoài xửa, nàng lại nhíu mày lại, đầu ong ong đau đớn, sự vực nội kia lại quay về.
Ngay cả lời nói cũng tràn ngập nôn nóng, "Ta ghét ngày mưa."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe lời nàng nói, đầu để trên vai nàng rời đi nhìn trời mưa bên ngoài rồi lại nhìn nàng.
Đôi mắt nhanh chóng hiện lên vài tia hiểu rõ.
Thì ra bệnh tình ở chỗ này.
Hắn nhìn thoáng qua chăn bông ẩm ướt trên người nàng, duỗi tay kéo xuống.
Lại ϲởí áօ choàng lông trên người xuống bọc lấy nàng.
Hắn cười, "Sợ cái gì."
Lúc nói lại ôm kín cả người nàng vào trong lòng.
"Ôm ta."
Tô Yên nghe lời, ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Nàng bị bọc kín mít, toàn bộ bị khóa lại dưới áo choàng.
Đến khi hắn bỏ tay trên mắt nàng ra, hai người đã đi đến tẩm điện.
Bị hắn thành thạo cởi ra sạch sẽ, dùng khăn trải giường bọc nàng lại.
Túm lấy chăn gấm sạch sẽ bên cạnh bọc thêm một lớp.
Sau khi chuẩn bị tốt lại bị ném lên giường.
Cửa phòng, cửa sổ đều bị đóng chặt.
Màn giường buông xuống.
Nàng nằm trên giường chớp chớp mắt, chỉ lộ ra cái đầu.
Tiếng mưa bên ngoài trở nên nhỏ hơn, bực bội trong lòng cũng bị giảm đi không ít.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng иgự¢.
Hắn không nói gì cả.
Chỉ im lặng ôm nàng.
Tô Yên vốn không biết hắn muốn làm gì, chỉ chậm chạp nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Vốn dĩ rất mệt rất yếu, nàng ngốc một lát rồi ngủ quên.
Thành thành thật thật nhích vào lòng hắn, đầu dán lên иgự¢ hắn.
Môi khẽ nhếch, ngủ say.
Ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn không rời khỏi người trong иgự¢ hắn.
Chờ đến khi chắc chắn nàng thật sự ngủ say.
Lúc này mới chậm rãi buông tay, đứng dậy rời đi.
Đi đến trước cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Nam Đường."
"Điện hạ?"
Tiếng nói cung kính vang lên.
"Điều tra xem trước khi Tô Yên tiến cung đã xảy ra chuyện gì."
"Dạ."
Đồng ý một tiếng, Nam Đường nhanh chóng rời đi.
Mưa bên ngoài vẫn luôn tầm tã.
Trời đã tối.
Hiên Viên Vĩnh Hạo đứng trước cửa phòng, vì trời tối mà không nhìn được cảm xúc của hắn.
..........
Ở một cung viện xa hoa lãng phí khác.
Trong tay Hiên Viên Vĩnh Lâm cầm một bức thư, bên cạnh có một người hầu kỳ dị, nam tử gầy ốm, khuôn mặt trắng bệch.
Đối diện với Hiên Viên Vĩnh Lâm là một thị vệ đang quỳ.
Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng của tên thị vệ kia, "Điện hạ, sau khi ngài đi không lâu, nha hoàn Tô Yên được Tam điện hạ tự mình ôm từ trắc điện vào tẩm điện."
Trên khuôn mặt chữ điền của Hiên Viên Vĩnh Lâm tràn đầy sự khôn khé, "Ôm? Không nghĩ tới Tô Yên còn có năng lực này."
Trước đó vài ngày có mật thám báo rằng Tô Yên và Tam hoàng đệ của hắn ta mờ ám không ro.
Hắn còn nửa tin nửa ngờ.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Yên kia thật ra cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể lấy đi trái tim của Tam hoàng đệ.
Cho tới bây giờ thật ra hắn ta vẫn luôn xem thường nàng.
Đầu ngón tay của hắn ta gõ tay vịn, trên mặt không rõ cảm xúc.
Thật lâu sau, nam tử kỳ dị đứng bên cạnh vốn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, "Điện hạ hình như có chút băn khoăn."
Hiên Viên Vĩnh Lâm lấy lại tinh thần, cười ha ha, nhưng ngữ khí khi nói chuyện lại có chút sâu xa, "Nửa năm trước, nha hoàn Tô Yên này đến tìm bổn cung, liên tiếp đoán ra những việc lớn làm bổn cung biểu hiện tốt trước mặt phụ hoàng.
Chỉ là sau đó...nàng ta nói với bổn cung, lúc bổn cung sắp đăng cơ, chướng ngại lớn nhất không phải Nhị hoàng đệ mà là Tam hoàng đệ không chút thu hút nào.
Còn nói cuối cùng Tam hoàng đệ trở thành hoàng đế Hiên Viên quốc."
Nghĩ tới chuyện này, sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Lâm không tốt chút nào.
Nam tử kỳ dị kia nghe vậy híp híp mắt, khàn khàn nói, "Điện hạ tin?"
"Hừ, bổn cung tất nhiên không tin nhưng trước kia nàng từng nói đúng vài việc lớn, bổn cung không thể không đề phòng, đã phái người cẩn thận tra xét Tam hoàng đệ, thế nhưng không điều tra ra chuyện gì cả."
Nam tử giả dạng kỳ dị lên tiếng, "Điện hạ, đây là chuyện tốt."
Hiên Viên Vĩnh Lâm lại không nghĩ như vậy, "Chuyện tốt? Bổn cung lại không nghĩ vậy."
Tam đệ này của hắn ta, trước kia hắn ta vẫn luôn không để vào mắt, cảm thấy quá mức bình thường, không hề có điểm nào xuất sắc.
Nhưng là thân là người trong hoàng thất, lại sạch sẽ, chưa bao giờ dính vào chuyện triều chính hay là lời đồn, thậm chí không có kẻ thù.
Nếu Tam hoàng đệ của hắn ta không sạch sẽ một chút, sẽ làm hắn ta yên tâm hơn.
Nhưng bây giờ, cho dù điều tra như thế nào, đều sạch sẽ, ngược lại làm hắn ta phải nhìn lại.
Trước đó vài ngày, có một mật thám, liều ૮ɦếƭ truyền tin tới, nói trong tay Tam hoàng đệ có một quyển sách, nắm giữ những việc không sạch sẽ của quan lại trong triều đình.
Vốn dĩ muốn để tên mật thám kia tra thử, nhưng lại không có tin tức gì, chờ đến khi có tin tức, tên mật thám kia đã ૮ɦếƭ.
Cho đến khi hắn ta nghe nói, Tô Yên trở thành nha hoàn bên cạnh Tam hoàng đệ, quan hệ mờ ám không rõ ràng.
Hắn ta cố ý làm người truyền tin cho Tô Yên, một là muốn thử sự trung thành của Tô Yên, hai là muốn xem thử tin tức kia là thật hay giả.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới, Tô Yên thật sự đã nhìn thấy quyển sách kia.
Như vậy, Tam hoàng đệ này của hắn ta quả nhiên vẫn luôn giả ngu giả vô tội.
Còn một chuyện..., Tô Yên thật sự được Tam hoàng đệ tín nhiệm, thứ quan trọng như vậy, thế nhưng để nàng nhìn thấy.
Những hành động ngày hôm nay, càng thêm chứng minh Tam hoàng đệ rất yêu thương nàng.
Vốn dĩ, Tô Yên chỉ là một người không quan trọng.
Nhưng bây giờ..., Tô Yên lại trở thành một quân cờ vô cùng quan trọng trong tay hắn ta.
Nếu dùng tốt, không chừng có thể đạt được hiệu quả không tưởng, "Vu Tổ."
"Có thuộc hạ."
Nam tử kỳ quái kia lên tiếng trả lời.
"Bổn cung cần một loại cổ, ban đầu không xảy ra chuyện gì, nhưng sau một thời gian, sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn."
Vu Tổ cười quỷ dị, "Điện hạ, thuộc hạ tự nhiên là có."
"Bổn cung muốn cổ, muốn hắn chắc chắn phải ૮ɦếƭ."
Hiên Viên Vĩnh Lâm nhấn mạnh bốn chữ chắc chắn phải ૮ɦếƭ.
Vu Tổ gật đầu, chậm rãi nói: "Thuộc hạ đã rõ."
Hiên Viên Vĩnh Lâm cười.
Tam hoàng đệ này của hắn ta, có nhiều bản lĩnh hơn nữa thì lại như thế nào?
Chắc chắn phải ૮ɦếƭ.
Đây là cách tốt nhất mà hắn ta nghĩ được.
Hắn ૮ɦếƭ, mới có thể đoạn tuyệt hậu hoạn
Một lát sau, Vu Tổ khàn khàn lên tiếng: "Điện hạ, bảy ngày sau sứ thần Trục Nhật Quốc tới, nghe nói công chúa này trời sinh có năng lực thuần phục mãnh thú, lại là công chúa mà hoàng đế Trục Nhật Quốc yêu thương nhất. Nếu điện hạ có thể cưới vị công chúa này, có được sự trợ giúp của nàng ta, như vậy, sẽ có lợi rất nhiều trong việc tranh giành hoàng vị và xúc tiến sự hòa bình giữa hai nước."
Hiên Viên Vĩnh Lâm nghe vậy, "Phải không?"
Lời nói là câu nghi vấn, trong mắt lại là nhất định phải được.
Sắc trời bên ngoài đen nhánh, mang theo sự lạnh lẽo.
Vốn dĩ mưa to tầm tã, bây giờ cũng có dấu hiệu dừng lại.
Cho đến nửa đêm, mưa hoàn toàn ngừng.
Không bao lâu sau khi cơn mưa tạnh, Tô Yên tỉnh lại.
Đương nhiên không phải là đã ngủ đủ.
Lúc này, là vì đói.
Tô Yên chớp chớp mắt, trên người bọc khăn trải giường.
Nàng trở mình, ghé vào trên giường, tay ấn ấn vào bụng.
Một ngày một đêm, không ăn thứ gì.
Ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, làm nàng đói tỉnh.
Đại khái là do đã hết mưa, sự không kiên nhẫn và bực bội của Tô Yên đã biến mất.
Đôi mắt ngập nước, khôi phục lại bộ dáng mềm mại ấm áp ngày thường.
Nàng xoay người, lại xoay người.
Ầm, trực tiếp rơi xuống dưới sàn.
Vốn dĩ, Tiểu Hoa không muốn nói chuyện, sợ bản thân bị vạ lây.
Nhưng nhìn phản ứng có vẻ ngây ngốc của ký chủ, đây là... trở lại bình thường?
Tiểu Hoa thử lên tiếng: "Ký chủ, ngài đỡ hơn chưa?"