Nhưng Tô Yên nghe thấy, lại giống như hai người bạn lâu năm đang trò chuyện, chỉ vài câu, lại có thể cảm nhận được sự ăn ý của bọn họ.
Ngay lúc này, một người bỗng nhiên cảnh giác lên tiếng: "Ai?!"
Sau đó, một thị vệ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Yên.
Sắc mặt nghiêm túc ngưng trọng.
Tiện đà lên tiếng: "Lâm tướng quân, phát hiện một nha hoàn đang nghe lén."
Hai người đang nói chuyện đồng thời im lặng.
Không cẩn thận.
Hôm nay Lâm Lệ Cường toàn thắng quay về, Hoàng Thượng vui mừng khen thưởng, đang chuẩn bị cử hành yến hội.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, sắc trời đã tối nơi này lại ít có người tới gần, vốn tưởng rằng an toàn.
Không nghĩ tới, thế nhưng bị một nha hoàn phát hiện.
Tô Yên muốn giải thích, "Nô tỳ vẫn chưa nghe lén, chỉ là đi ngang qua."
Nàng vừa nói được một cậ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói thô cuồng truyền đến từ bên trong, "Gi*t."
Thị vệ nghiêm túc, tầm mắt như ưng nhìn chằm chằm Tô Yên.
Cung kính trả lời một tiếng: "Tuân lệnh!"
Nói xong, rút kiếm từ bên hông ra, lưỡi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Chém thẳng về phía Tô Yên.
Tô Yên không nghĩ tới, từ khi nghe thấy từ " Gi*t ", đã bắt đầu nắm chặt tay.
Trên tay phải, lắc tay có viên thủy tinh hình giọt mưa màu đỏ thoáng hiện lên, một cái dây màu đen buộc viên thủy tinh đỏ trên cổ tay trắng nõn.
Nàng liếm liếm khóe môi, kiếm đã sắp đâm tới trái tim.
Thân thể ngửa ra sau, mũi chân phải đá lên, nhẹ nhàng giống như đang múa, nhưng khi mũi chân chạm vào kiếm, giống như tìm được điểm bật, thân thể xoay một trăm tám mươi độ, một bàn tay đặt trên vai thị vệ kia, hai ngón tay chợt dùng sức.
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc.
Cánh tay trật khớp.
Nhưng thị vệ đã trải qua chiến trường, cũng khác xa so với thị vệ bình thường.
Thị vệ kia chỉ dừng lại một chút, đã nhanh chóng đổi kiếm sang tay trái, cánh tay uốn lượn, nhanh chóng xẹt qua bụng Tô Yên.
Tô Yên nhảy lên, tay ấn trên vai người đó, từ giữa không trung nhảy ra phía sau.
Bàn tay nàng Ϧóþ cổ, đầu gối thúc lên xương sống của tên thị vệ kia.
Chân còn lại rơi xuống mặt đất, mượn lực đè xuống.
Một loạt động tác, tất cả đều là theo bản năng.
Chỉ là bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một cỗ sát ý mãnh liệt.
Tô Yên lập tức buông tay, tránh sang bên cạnh.
Nàng vừa tránh đi, một nam tử cao lớn mặc tơ lụa cẩm tú đã xuất hiện ở vị trí nàng vừa mới đứng.
Sức mạnh trên chân nam tử kia rất lớn nếu như không phải nàng chạy nhanh, đá vào thân thể mảnh mai của Tô Yên, không ૮ɦếƭ cũng nửa tàn phế.
Hai bên đối diện, khí thế của người kia vừa nhìn đã biết là một người từng chinh chiến sa trường.
Thiết huyết, không thể khinh thường.
Tô Yên khẽ liếm môi, lại thấy một nam tử nho nhã đi ra từ bên trong.
Lâm tướng quân đánh giá Tô Yên rà trên xuống dưới một lượt, tầm mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, "Gian tế."
Ngữ khí chắc chắn mang theo sát khí.
Nha hoàn bình thường, làm gì có võ công?
Nhìn nàng không chớp mắt làm trật khớp cánh tay thị vệ của mình.
Làm sao có thể là nha hoàn, rõ ràng là một sát thủ.
Tô Yên muốn giải thích, "Vừa nãy, nô tỳ chỉ là đi ngang qua, không phải cố ý nghe thấy."
Nam tử nhi nhã nghe Tô Yên nói, lời nói sâu xa, "Nói như vậy, những lời chúng ta ừa nói, ngươi đều nghe thấy?"
Khuôn mặt ôn hòa, ánh mắt lại rất sắc bén, giống như có thể nhìn sâu vào trong nội tâm.
Nam tử nho nhã là Triệu Tử Yến, Thừa tướng của Hiên Viên quốc.
Mà nam nhân ở bên cạnh, khí thế thiết huyết, cao lớn uy mãnh góc cạnh rõ ràng là Lâm Lệ Cường, là Hộ quốc tướng quân trong tay cầm trọng binh của Hiên Viên quốc.
Hai người địa vị ngang nhau, căm thù nhiều năm, tranh đấu gay gắt không ít.
Nhưng bây giờ, hai người lại nhất trí muốn Gi*t Tô Yên.
Làm sao có thể là kẻ địch, đây rõ ràng là ngầm liên thủ, coi Hoàng Thượng, đại thần trong triều là khỉ mà trêu đùa.
Tô Yên vẫn luôn im lặng.
Ba người đang giằng co, Lâm Lệ Cường lại lên tiếng: "Bắt lấy."
Giọng nói thô cuồng, mang theo mệnh lệnh tuyệt đối.
Nói xong, một đám thị vệ không biết từ đâu xuất hiện.
Động tác nhất trí vây quanh Tô Yên.
Tay cầm kiếm dài đến gần nàng.
Nàng nhìn, đôi mắt chớp chớp.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, ký chủ!! Nên làm gì bây giờ? Người tới không có ý tốt a!"
Tiểu Hoa lo lắng ký chủ, ký chủ ngoan như vậy lại bị bắt nạt, thật sự làm nó sốt ruột.
Tô Yên không nói chuyện, khom lưng, nhặt một nhánh cây trên mặt cỏ.
Cầm nhánh cây đó gõ gõ trên mặt đất.
Nhìn đám người đang tới gần mình, ngữ khí mềm mại, "Tới."
Ngữ khí của nàng, cùng với bộ dáng bình tĩnh này, làm ánh mắt của Thừa tướng Triệu Tử Yến hiện lên một tia kinh ngạc.
Nữ tử như vậy, đúng là hiếm thấy.
Lâm Lệ Cường đặt tay sau lưng, không cho là đúng.
Võ công có chút kỳ lạ, thật sự có tài.
Nhưng những thị vệ này, là từ trong đội quân của mình điều đến bảo vệ hoàng cung.
Đã trải qua lễ rửa tội trên chiến trường.
Cấp dưới của mình không thể nào thua một tên gian tế.
Chỉ là ý tưởng này sẽ bị nghiền nát chỉ trong thời gian uống một chén trà nhỏ.
Không biết là thị vệ nào ra tay trước, tay cầm kiếm chém về phía Tô Yên.
Tô Yên dùng một nhánh cây, dùng một loại kiếm thuật kỳ lạ, tốc độ nhanh góc độ quỷ dị, ra tay sạch sẽ nhanh nhẹn.
Đâm, nghiêng người, động tác liền mạch lưu loát.
Không biết bao lâu, khi tên thị vệ cuối cùng ngã xuống đất.
Nàng đứng giữa đám thị vệ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lệ Cường.
Sợi tóc bị gió đêm thổi bay, khuôn mặt trắng nõn không biểu tình.
Lâm Lệ Cường nheo mắt, trên người mang theo khí thế mạnh mẽ, không hổ là người có nhiều kinh nghiệm trên sa trường, "Gian tế này cũng thật to gan."
Tô Yên liếm liếm khóe môi, mềm mại lên tiếng: "Ta không nghe lén các ngươi nói chuyện, chỉ là đi ngang qua."
Nàng lại giải thích một lần.
Nhưng mà... sau khi nàng xử lý một đám thị vệ, nghe lén đã không phải là điểm cần chú ý.
Nếu một đám người như bọn họ, ngay cả một nữ tử cũng không bắt được, mặt sẽ bị ném về nhà!
Lâm Lệ Cường tiến lên phía trước một bước, giọng nói thô cuồng, "Ta tới."
Tô Yên lùi về phía sau một bước.
Tay giấu trong cổ tay áo, đã run rẩy.
Nàng không có sức lực.
Nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra.
Lúc này, phía xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, "Hóa ra là ở đây."
Giọng nói cực kỳ rõ ràng trong bầu không khí căng thẳng ở đây.
Mọi người đồng thời nhìn lại, Tam hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo, khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua giống như bệnh nặng còn chưa khỏi.
Đôi mắt đen nhánh đảo qua toàn bộ người ở đây, bình tĩnh đi tới.
Nam Đường đi theo phía sau Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhắm mắt theo đuôi, khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo.
Tô Yên cắn cắn khóe môi, không nói gì.
Lâm Lệ Cường ôm quyền, "Điện hạ."
Thị về bò dậy từ trên mặt đất, tất cả cũng đều quỳ lạy.
Hiên Viên Vĩnh Hạo quét một vòng nhìn thị vệ đang quỳ.
Môi mỏng hơi hơi cong lên, "Đây là có chuyện gì? Ngươi đánh?" Ngữ khí không nghe ra sự tức giận, Tô Yên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của hắn.
Tô Yên cúi đầu, một bộ bị bắt vì phạm sai lầm.
Lâm Lệ Cường ôm quyền, nói: "Điện hạ, nha hoàn này rất quỷ dị, điện hạ hãy giao cho thần cẩn thận điều tra."
Hiên Viên Vĩnh Hạo không trả lời.
Hắn tiến lên phía trước vài bước, lướt qua thị vệ, đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Đánh nhau với nhiều thị vệ như vậy mà không bị thương chút nào, ngoại trừ hô hấp không đều, trên trán đổ mồ hôi, nhìn qua... bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn nâng mắt, nhìn về phía thị vệ, giọng nó nhẹ nhàng, "Nhiều người như vậy còn không bắt được một nha hoàn, thuộc hạ của Lâm tướng quân, thật là làm ta lau mắt mà nhìn."
Lâm Lệ Cường bị nói làm cho mặt đỏ tai hồng, không còn chuyện gì làm Lâm tướng quân mất mặt hơn chuyện này.
Lâm Lệ Cường ôm quyền, giọng nói trịnh trọng, "Điện hạ, là thần quản giáo không nghiêm, chờ sau khi bắt được nha hoàn này, thần nhất định sẽ rèn luyện bọn họ."
Thừa tướng Triệu Tử Yến đứng bên cạnh không nói gì, sau khi quan sát một lát, ôn hòa lên tiếng: "Điện hạ biết nha hoàn này?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo cười cười không nói chuyện, ánh mắt chuyển hướng về phía Tô Yên, "Chơi đủ rồi?"
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, trong lúc nhất thời cũng không rõ hắn có thái độ gì.
Ngữ khí mềm mại, "Nô tỳ chỉ đi ngang qua, bọn họ lại muốn bắt nô tỳ."
Xưng là nô tỳ, nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo lại cảm thấy nàng không có cảm giác mình là nô tỳ. Nhìn dáng vẻ này, dắt lấy tay nàng, sau đó gật gật đầu.
Khóe môi mỏng hơi hơi cong lên, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười, "Nhất định là bọn họ sai, đi về tẩm điện trước, làm chủ cho ngươi."
Lôi kéo nàng định đi, Tô Yên đi một bước, lại đứng im không động đậy.
Nàng nhéo tay áo, lau mồ hồi trên đầu, khóe môi hơi trở nên trắng bệch, "Không đi được."
Trong giọng nói mềm mại mang theo mệt mỏi và suy yếu.
Cẳng chân đang run lên, lại đi một bước nữa, chắc sẽ quỳ xuống mặt đất.
Đôi mắt hắn mang theo ý cười, "Lúc đánh người, sao không thấy ngươi có nửa phần suy yếu?"
Trêu ghẹo, nhưng vẫn khom lưng bế người lên.
Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo rời đi.
Lâm Lệ Cường đầu óc mờ mịt, gãi gãi đầu hỏi Triệu Tử Yến đứng bên cạnh, "Nha hoàn kia là người của Tam điện hạ? Sao lại chưa từng gặp qua? Điện hạ quan tâm tới thuộc hạ như vậy từ khi nào?"
Triệu Tử Yến nghe giọng nói tràn đầy khó hiểu của Lâm Lệ Cường, con ngươi vốn sắc bén bỗng nhiên hiện lên một tia ý cười, "Lâm tướng quân, sau này đừng chỉ quan tâm cục diện quốc gia, mà phải tìm hiểu thêm về chuyện tình cảm nam nữ nữa."
Còn thuộc hạ?
Ai gặp qua chủ tử ấp ấp ôm ôm thuộc hạ của mình như vậy, ngữ khí nuông chiều, hoàn toàn không hề có nguyên tắc?
Tam điện hạ là người thế nào, hai người bọn họ cũng rõ ràng.
Làm Triệu Tử Yến kinh ngạc là, người có biểu tình yêu chiều như thế, lại là Tam điện hạ.
Lâm Lệ Cường không phải kẻ ngốc, được Triệu Tử Yến nhắc nhở, lập tức hiểu ra đây là đang nói tới quan hệ của Tam điện hạ và nha hoàn kia.
Sau đó, Lâm Lệ Cường nhíu mày có chút không đồng tình, "Điện hạ người làm chuyện lớn, không thể bị ràng buộc bởi tư tình nhi nữ, còn nữa, nha hoàn kia võ công quỷ dị, có chút kỳ quặc."