Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 361

Tác giả: Tần Nguyên

Chiếc bao tải trên người hắn được cởi ra.
Lộ ra một thân hồng y.
Vải dệt thượng hạng, ống tay áo được làm bằng tơ vàng, áo lót bên trong của hắn vừa hoa lệ lại quý khí.
Bên hông buộc một sợi dây tơ hồng, nhìn qua rất bình thường, không có gì.
Tiểu Hoa vội phổ cập kiến thức cho kí chủ nhà mình
"Ký chủ, sợi dây đeo bên hông của hắn dùng thiên tằm ti tạo ra, đốt không cháy, chém không đứt, có thể nói là một kiện binh khí bảo bối."
Nhưng mà, kiện binh khí quý giá như vậy lại bị một " tên ngốc " buộc ở bên hông để trưng bày....
Tiểu Hoa cảm thấy vô cùng vi diệu.
Xem ra trong nhà nam chủ đại nhân này rất có tiền.
Bằng không, sớm đã bị người ta lột sạch ςướק đi rồi.
Tô Yên không nghiên cứu xem trên người hắn mặc cái gì nữa.
Xoay người nhìn Tô Cổ
"Em trông hắn, ta vào xem thử."
Tô Cổ gật đầu
"Được."
Tuy rằng, hắn đối với cái tên ngốc này không có cảm xúc, nhưng cũng không phải rất muốn quản.
Vị Khanh Khanh nào đó không quên quan sát Tô Cổ một chút.
Luôn giữ chặt y phục Tô Yên, một bộ dạng nhất quyết nàng đi đâu hắn đi đấy.
Tô Yên nhìn thoáng qua chỗ y phục bị túm của mình, lại nhìn người nam nhân bên cạnh.
Nói
"Chàng ở yên chỗ này một lát."
Người nào đó chớp chớp mắt, mềm mềm nói
"Muốn đi theo Yên Yên."
Tô Yên
"Ở chỗ này chờ."
"Nhưng ta muốn đi theo nàng."
Người nào đó bắt đầu tủi thân.
Đôi mắt đỏ lên nhanh chóng.
Phảng phất như mình bị vứt bỏ.
Tô Yên nhìn hắn,
"Em sẽ quay lại đón chàng."
Người nào đó giống như không thể nào chấp nhận được, cuối cùng, thấy Tô Yên quá kiên quyết, hắn không tình nguyện gật đầu
"Vậy được."
Nói xong, tay vẫn giữ chặt áo của Tô Yên, không buông ra.
Tô Yên duỗi tay, hơi dùng sức, rút quần áo của mình ra.
Kết quả, hình như nàng dùng sức có hơi lớn, đẩy vị Khanh Khanh này lùi sau vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Hai mắt Khanh Khanh đỏ bừng nhìn Tô Yên.
Hệt như bị người ta vứt bỏ.
Hắn uất ức nói
"Ta chờ nàng trở về."
Tô Cổ đứng ở bên cạnh nhìn nam nhân này.
Hắn cùng với Yên Yên không phải mới lần đầu tiên gặp mặt à?
Sao lại có bộ dạng giống như rất quen thuộc thế kia?
Tô Cổ dời tầm mắt đi, sờ sờ con rắn trong tay mình.
Tô Yên gật đầu, quay đầu rời đi.
Đi vào Xuân Lai Lâu.
Khanh Khanh bước vài bước về phía trước, tựa hồ muốn đuổi theo.
Thế nhưng lại bị Tô Cổ duỗi tay ngăn cản.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Tô Yên đã biến mất ở trong đêm tối.
Đồng chí Khanh Khanh của chúng ta đứng dựa ở góc tường, thành thật đứng ở chỗ đó, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa sau của Xuân Lai Lâu.
Thế là, đêm khuya tĩnh lặng, một nam tử toàn thân hồng y đứng bên cạnh cây cột, mãi vẫn không nhúc nhích.
Tô Cổ cúi đầu, như nhớ tới cái gì đó, sờ sờ con rắn nhỏ trên tay hắn
"Quyển bí tịch kia học thế nào rồi?"
Con rắn nhỏ vừa nghe, vặn đầu, quay sang bên cạnh.
Hừ, nó cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Kết quả nó mới vừa quay đầu " bang" một cái tát giáng xuống, Tô Cổ một chút cũng không lưu tình, đánh thẳng vào đầu Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng lập tức nổi đóa lên.
"Tê tê tê tê tê!"
Ngươi làm gì thế??!!
Tô Cổ hỏi lại
"Học thế nào?"
Tiểu Hồng đúng lý hợp tình gắt lên
"Không học!"
Tô Cổ lại "bang" tiếp một cái nữa, đánh vào đầu Tiểu Hồng.
"Tê tê tê tê tê!!!"
Ngươi ngươi ngươi!!!
Tiểu Hồng bị chọc tức đến nỗi nói không nên lời.
Tiểu Hồng da dày thịt béo, chỉ là một cái tát, đánh vào người nó cũng chẳng khác nào gãi ngứa cả.
Nhưng, nó bị Tô Cổ đánh, lại còn là đánh đầu nữa!!
Đừng tưởng rằng nó không dám cắn hắn!
"Tê tê tê tê tê?!"
Biến thành người thì ghê gớm lắm à?? Ta sớm muộn gì cũng có một ngày biến thành người cho ngươi xem!!
Tiểu Hồng lè lưỡi về phía Tô Cổ.
Tô Cổ vươn đầu ngón tay ra, gõ gõ lên đầu nó, cười lạnh
"Ngươi? biến thành người? Ta thấy ngươi rõ ràng bị nọc độc trong miệng chảy ngược về não rồi."
Chán không muốn nói.
Thứ này sao có thể ngốc đến thế nhỉ?
Cũng đã mấy trăm năm rồi?
Hắn đã tận tay dạy nó luyện, mà ngay cả một câu nó cũng luyện không xong.
Tô Cổ càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng muốn đi hành hung.
Sau đó, cầm cái đuôi của Tiểu Hồng lên, xoay nó ở giữa không trung.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê!!"
Ngươi làm gì?! Đồ xấu xa!!
Tô Cổ càng dùng sức quăng, nhàn nhạt nói
"Ta muốn xem thử có thể quăng sạch được hết nọc độc trong não ngươi hay không, để ngươi thông minh một chút."
Nọc độc có ném hết ra hay không thì không biết.
Nhưng điều duy nhất mà Tiểu Hồng biết đến là chóng mặt, buồn nôn.
"Tê tê tê tê tê ọe ~~"
Tô Cổ xách nó lên, mặt vô cảm.
Tùy tiện vứt nó ra một chỗ để nó nôn.
Sau đó quay đầu rời đi.
Chờ Tiểu Hồng nôn xong, cả thân rắn đều hỏng hết.
Trong lúc nôn mửa, Tiểu Hồng chỉ chăm chăm một ý niệm.
Nó muốn biến thành người, sau khi biến thành người nhất định phải tẩn Cổ Vương một trận.
Phải để hắn cũng nôn mửa như nó bây giờ!!
Khả năng đầu óc của đồng chí Tiểu Hồng thật sự đúng là không đủ dùng, thế cho nên nó mới quên mất, chính mình có thể biến lớn.
Có thể dùng chiếc đuôi nhanh nhạy của mình nhấc Tô Cổ lên rồi xoay hắn vòng vòng.
Nghĩ đến đây, nó lại một lần bị một đôi tay mát lạnh ôm lên.
Tiếp đó, một cái chén sứ hiện ra trước mắt Tiểu Hồng.
Tô Cổ nói
"Uống nước"
Tiểu Hồng bất chấp tất cả, chui đầu vào chén nước ấm.
Cuối cùng thì cảm giác muốn nôn mửa kia cũng dần dần tiêu tán.
Thuận tiện còn uống cả một bụng nước, hết hơn nửa chén nước
Tô Cổ nhéo nhéo cái đuôi nhọn hoắt của nó, kéo nó từ trong chiếc chén ra.
Đặt Tiểu Hồng ở trong lòng bàn tay.
Nháy mắt, ý chí chiến đấu của Tiểu Hồng lại sục sôi một lần nữa.
Nó thè lưỡi ra
"Tê tê tê tê tê"
Không để ý tới ngươi nữa, ta đi tìm Yên Yên.
Nó còn nửa câu phía sau không dám nói ra.
Nó muốn đi cáo trạng, để Yên Yên đánh hắn.
Đương nhiên, nó sẽ không nói.
Cổ Vương lại túm lấy cái đuôi của nó lắc qua lắc lại, nhưng lực đã giảm bớt.
Tiểu Hồng theo cẳng chân của Tô Cổ bò xuống.
Tô Cổ lười quản nó đi đâu.
Ngược lại, lực chú ý chuyển dời đến cái tên ngu ngốc vẫn đứng yên ở kia không nhúc nhích giống y như cục đá, nhìn chằm chằm vào cửa sau.
Thật sự là thằng ngốc?
Tô Cổ nhàn nhạt dời tầm mắt đi.
Không có khả năng.
Tám phần là cố ý giả vờ.
Thế nhưng Yên Yên sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với tên nam nhân này.
Tô Cổ không giống như Tiểu Hồng.
Đầu không phải chỉ để trang trí.
Cùng Yên Yên đi qua nhiều thế giới như thế kia, đã vậy cô còn hay cùng một hệ thống tên là Tiểu Hoa trò chuyện.
Mỗi một thế giới người luôn ở bên Yên Yên cùng cô đi đến cuối đời đều là cùng một người.
Mà Yên Yên nguyện ý ở cùng với người nam nhân này, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Chứng tỏ, tên nam nhân trước mặt này chính là người sẽ cùng Yên Yên đi hết một đời ở thế giới này.
Vậy qua nhiều thế giới như vậy, rốt cuộc thì tên nam nhân này có đặc điểm nhận dạng nào không nhỉ?
Có.... lòng dạ hiểm độc, thích diễn kịch, giả vờ đáng thương, độc ác, lạnh nhạt, không biết xấu hổ, lòng dạ thâm sâu...
Vì muốn hấp dẫn lực chú ý của Yên Yên, trên cơ bản có thể dùng bốn chữ để hình dung "không từ thủ đoạn".
Nếu lại dùng bốn chữ nữa thì là "mất hết lý trí".
Cũng không biết tên nam nhân này có nào điểm gì hay mà hấp dẫn được Yên Yên nữa.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn có thể giả vờ đáng thương, thế cho nên đã kích thích được sự đồng cảm của Yên Yên?
Được rồi, hắn tạm thời vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ đến điểm này.
....
Lại nói đến một nơi khác gần chỗ này.
Tô Yên vào Xuân Lai Lâu cũng đã được một lúc.
Tìm một vòng lớn mà vẫn không thấy Phong Chỉ đâu.
Đi đâu mất rồi?
Cho đến khi nàng vô tình nghe được hai người đàn ông vạm vỡ nói chuyện trong lúc lượn lờ tìm người
"Ngươi nói xem, cái con nhóc kia đi chỗ nào không đi, cứ một hai phải lao đầu vào địa bàn của đại gia.
Vẫn còn là một tiểu cô nương, ngày mai chắc chắn sẽ bán được với giá tốt."
Tô Yên chờ kia hai tên vạm vỡ kia rời đi, nhìn theo phương hướng bọn họ đi đến.
Chỗ kia hình như có căn phòng tối.
Cửa phòng bị người cài gỗ ở bên ngoài.
Nàng duỗi tay, lấy khúc gỗ kia ra.
Đẩy ra cửa phòng.
Sau đó một đạo kiếm quang hiện lên.
Tô Yên giơ tay.
Lạch cạch một tiếng, trực tiếp bẻ gãy thanh kiếm kia.
"Ngươi!!"
Người nọ ngốc lăng ở đàng kia.
Nương ánh trăng, Tô Yên mới thấy rõ bóng dáng đó.
Là Phong Chỉ.
Mà Phong Chỉ tay cầm thanh kiếm bị gãy, vẫn chưa kịp hồi thần.
Không phải kinh ngạc khi thấy Tô Yên xuất hiện ở chỗ này, mà là khi*p sợ vì Tô Yên mới giơ tay đã dễ dàng bẻ gãy kiếm của mình!!
Tô Yên mở miệng
"Có lẽ là lúc trước cùng người Phi Yến tông đánh nhau, kiếm đã hư hao, cho nên mới dễ dàng bị ta bẻ gãy."
Phong Chỉ bán tín bán nghi
"Là như thế sao?"
Tô Yên không có trả lời.
Mở miệng
"Sao cô lại ở chỗ này?"
Phong Chỉ hoạt động bả vai một chút.
"Bị người phát hiện, vì tránh hấp dẫn thêm nhiều chú ý, nên để cho hai người kia trói lại rồi dẫn vào phòng tối này."
Sau đó, thừa dịp kia hai người rời đi, nàng cởi dây thừng tính toán đi ra ngoài.
Không nghĩ tới vừa vặn gặp được Tô Yên.
Lúc này, Phong Chỉ như là nhớ tới cái gì, nói
"Đúng rồi, vừa mới nãy ta nhìn thấy trên cổ tay hai người kia cũng có hình xăm kỳ quái đó!"
Tô Yên
"Đi xem thôi."
Nói xong, hai người nhanh chóng chạy theo hướng hai tên vạm vỡ kia.
Con đường đó dẫn tới một nơi.
Thính Vũ các.
Tô Yên nhìn.
Ở bên cạnh cái tên kia có điêu khắc một cây hoa đào sinh động như thật.
Phong Chỉ nhíu mày.
Thấp giọng nói
"Tên cùng hình vẽ này sao lại quen thuộc như vậy? Hình như ta đã nghe qua ở đâu đó."
Sau đó, Phong Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu
"Là nàng, là nơi ở của nàng ta!!"
Tô Yên thấy cô ấy kích động như vậy, nghi hoặc
"Ai?"
"Thiên hạ đệ nhất danh kỹ, Tần Lạc Vũ."
Năm đó nhờ một khúc vũ mà kinh động thiên hạ, ai mà không biết Tần Lạc Vũ?
Thính Vũ các a.
Phong Chỉ chỉ vào đồ án cây hoa đào kia, giải đáp nghi hoặc cho Tô Yên
"Hình vẽ hoa đào kia, chính là ký hiệu của Tần Lạc Vũ.
Vô luận nàng ta ở đâu, chỗ tòa nhà đó đều được gọi là Thính Vũ các."
Tô Yên gật gật đầu.
Bỗng nhiên, nàng nghe được động tĩnh.
Duỗi tay lôi kéo Phong Chỉ vào rừng trúc bên cạnh.
Sắc trời đen nhánh, có rừng trúc che đậy, hơn nữa còn là ở trong góc.
Hai người ngừng thở thì sẽ không có người phát hiện.
Chỉ thấy cửa sân Thính Vũ các mở ra.
Có một vị bạch y nữ tử đi ra.
Sau đó hai vị đại hán hắc y cũng đi theo ra.
Không còn là bộ dáng cà lơ phất phơ Tô Yên nhìn thấy nữa.
Mà rất nghiêm túc.
Liền nghe khẩu khí bạch y nữ tử kia nghiêm khắc
"Nếu vẫn không tìm ra được bảo tàng của Ma giáo rốt cuộc là cái gì, độc trong cơ thể hai người các ngươi liền phát tác đấy."
Hai đại hán kinh hồn táng đảm trả lời
"Vâng!"
Dứt lời, nữ tử kia đi trở về sân, ầm một tiếng cửa đóng lại.
Hai đại hán hắc y kia cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người nhìn nhau một cái.
Thở dài
"Trong thôn sẽ có người biết sao?"
Một tên đại hán nhịn không được ra tiếng.
"Căn cứ theo tin tức tìm hiểu được, nghe nói Ma giáo giáo chủ tiền nhiệm còn dùng thứ này cứu sống một người ૮ɦếƭ.
Vậy ở trong thôn kia, bọn họ khẳng định biết."
"Vậy nếu, cuối cùng hỏi không ra thì làm sao bây giờ?"
"Bên trên có lệnh, độc ૮ɦếƭ toàn bộ thôn dân, chuyện này sẽ giá họa đến trên đầu Ma giáo, sẽ không có một chút quan hệ nào tới chúng ta."
Một tên còn muốn lại nói, kết quả bị người còn lại ngăn cản.
"Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước."
"Được"
Sau đó hai đại hán kia càng đi càng xa.
Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hai người Tô Yên.
Còn....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc