Cuối cùng, sau khi hai người thảo luận xong.
Định rõ giao ước với nhau.
Đa phần là sẽ uống máu của động vật, nếu khi nào thật sự rất muốn uống máu người, thì vẫn có thể.
Nhưng, không thể gây ૮ɦếƭ người.
Hai người bàn bạc với nhau xong.
Tô Cổ gần như rất không tình nguyện mà gật đầu đồng ý.
Hồi lâu sau khi hai người nói xong, lúc này tựa hồ mới nhớ tới tiểu cô nương Phong Chỉ đứng ở bên cạnh.
Mà vị tiểu cô nương này....
Tô Yên và Tô Cổ cùng nhìn về phía Phong Chỉ.
Phong Chỉ đột nhiên quay đầu đi.
Làm bộ như cái gì cũng không có nghe thấy.
Vốn là đang đi cùng với Tô Cổ.
Sau đó lại cảm thấy lo lắng căng thẳng, đi nhanh hai bước sánh vai cùng với Tô Yên.
Phong Chỉ không ngừng nuốt nước miếng, cố gắng tiêu hóa chuyện vừa mới xảy ra.
Tô Yên nhìn bộ dạng của Phong Chỉ, rõ ràng là bị dọa vì chuyện hồi nãy.
Lúc đầu còn dùng ánh mắt hận không thể nhào lên hôn hai cái nhìn Tô Cổ.
Đảo mắt đã tránh như tránh hồng thủy mãnh thú vậy, liếc cũng không thèm liếc một cái.
Tô Yên giải thích
"Hắn từ nhỏ đã vậy rồi, phải uống máu mới có thể sống. Nhưng sẽ không làm ૮ɦếƭ người, cô yên tâm."
Phong Chỉ cố gắng bật cười thành tiếng.
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Nói xong, không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn mắt cậu thiếu niên kia, tức khắc đem lời Tô Yên nói tiến hành một trận bổ não.
Nào là trúng độc từ trong bụng mẹ, bị người ta hãm hại, nào là mắc phải căn bệnh kỳ quái, chỉ có thể uống máu, bị ép buộc, bất đắc dĩ.
Sau khi hoàn thành quá trình bổ não, lại nhìn thiếu niên kia, Phong Chỉ hy vọng mình có thể mang nhiều tình thương của mẹ cho cậu ấy một chút.
Nhưng khi bị cậu thiếu niên kia nhìn lại, tình thương của mẹ gì gì đó tất cả đều không cánh mà bay, chỉ còn lại sự sợ hãi.
So với việc làm thê tử của hắn, mạng sống vẫn tương đối quan trọng hơn.
Ban đầu, Tô Yên cho rằng Phong Chỉ chỉ đi cùng nàng một đoạn ngắn rồi sẽ rời đi, trở về nhóm của mình.
Kết quả, nàng ấy vẫn cứ đi theo nàng.
Không còn cách nào khác, Tô Yên chỉ có thể dừng lại bước chân, hỏi
"Còn có việc sao?"
Phong Chỉ nói
"Không có việc gì a."
"Vậy cô không về chỗ nhóm người của mình à?"
Nhắc tới đoàn người kia, Phong Chỉ trợn mắt
"Một đám não tàn, đã vậy còn nhát gan nữa, cái gì mà đi điều tra thôn trang, đi theo bọn họ mới là không tra ra được cái gì."
Nói xong, Phong Chỉ nhìn Tô Yên
"Hai chúng ta có thể tự đi điều tra, hai ta ở bên nhau, nhất định sẽ là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch"
Tô Yên hỏi
"Có manh mối?"
Phong Chỉ cười thần bí, lôi một tờ giấy từ trong иgự¢ ra
"Có lần ta nhìn thấy một tên hắc y hành tung bất minh lượn lờ quanh miệng giếng ở trong thôn, ta nghi ngờ bọn chúng chính là kẻ đã hạ độc vào giếng."
Nói đến đây Phong Chỉ hơi dừng một chút.
Rồi lại nói tiếp
"Kẻ thần bí kia bị sư huynh phát hiện, đánh hôn mê, trong lúc vô tình ta thấy được một hình xăm trên cổ của tên đó. Sau đó đi tìm hiểu về cái hình xăm kỳ quái đấy, nhìn đi, manh mối ở đây này."
Phong Chỉ mở tờ giấy ra.
Mặt trên viết ba chữ to đùng
"Xuân Lai Lâu."
Tô Yên hỏi
"Manh mối ở Xuân Lai Lâu?"
Phong Chỉ gật gật đầu.
Nàng hưng phấn nói
"Chúng ta cùng đi xem đi?"
Hóa ra, Phong Chỉ đã sớm thu được manh mối.
Thế nhưng nàng ấy chỉ có một mình, sợ gặp phải nguy hiểm, nên vẫn luôn trì hoãn.
Hiện giờ, gặp được Tô Yên, nàng còn có một người đệ đệ lợi hại như thế kia cơ mà.
Hừ hừ.
Ai dám lên mặt, bảo đệ đệ nàng ra tay, đánh ૮ɦếƭ bọn họ.
Phong Chỉ lúc này rất muốn mau mau đi đến đó.
Chỉ cần theo sát Tô Yên, nàng khẳng định sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì đến tính mạng.
Cũng chỉ có nàng đi bắt nạt người khác, không bao giờ có chuyện bị người khác bắt nạt.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Nàng kỳ thật cũng muốn đi tìm người.
Nhưng lại không có manh mối nào cả, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Tới điều tra vụ án ở thôn trang này chính là chuyện mà nguyên chủ phải làm.
Cùng đi với nàng ấy điều tra một chút cũng không có gì.
Tô Yên gật đầu
"Được"
Phong Chỉ vui sướng thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, tiến lên, muốn ôm cánh tay của Tô Yên.
Tô Yên né tránh lui về sau hai bước.
Sự nhiệt tình của Phong Chỉ vẫn không giảm
"Ta tên là Phong Chỉ"
"Tô Yên."
Hai người giới thiệu nhau một cách đơn giản.
Sau đó chạy đến Xuân Lai Lâu.
Phong Chỉ đi trước, có thể nhìn ra được, nàng ấy đối với vụ án này rất có hứng thú.
Chờ đến khi đứng trước cửa Xuân Lai Lâu, Tô Yên mới biết được, hóa ra Xuân Lai Lâu là một kỹ viện.
Tô Yên quay đầu, nhìn bộ dạng Phong Chỉ sửng sốt đứng ở cửa không biết làm sao giống hệt mình.
Rõ ràng, nàng ấy cũng vừa mới biết.
Hiện giờ là hoàng hôn, đúng vào thời điểm Xuân Lai Lâu mở cửa.
Những tiếng nói yêu kiều, mềm mại của các cô nương ở đây nhộn nhịp vang lên
"Đến a ~~"
"Khách quan, sao bây giờ ngài mới đến thế ~~"
"Người ta nhớ ngài đến muốn ૮ɦếƭ mất ~~"
Một câu rồi lại một câu, Phong Chỉ ở bên cạnh đứng nghe mà nổi hết cả da gà.
Nàng không thể tin nổi
"Này, đây là kỹ viện người nói đấy sao?"
Phong Chỉ có lẽ là lần đầu tiên thấy cảnh như vậy nên thanh âm có lớn chút.
Dẫn đến sự chú ý của các cô nương ở bên cạnh.
Khi nãy còn uốn eo vẹo lưng, quyến rũ vô cùng, đảo mắt cái đã trợn mắt ghét bỏ người ta
"Đi đi, đi đi, tránh xa một chút, đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của chúng tôi."
Nói xong, một bàn tay cầm khăn lụa bắt đầu đẩy bọn họ ra xa.
Phong Chỉ cũng mắt trắng, cãi lại
"Xùy, bọn ta cũng chả thèm ở chỗ này đâu."
Dứt lời, quay đầu đi.
Hai người lượn qua lượn lại vài vòng, chờ ở bên ngoài Xuân Lai Lâu cho đến khi trời tối hẳn rồi mới vòng đến cửa sau.
Phong Chỉ nhỏ giọng nói
"Chúng ta trèo tường vào xem tình tình."
Tô Yên liếc nhìn nàng.
Bởi vì ban ngày mới gây ra chuyện, Tô Yên cũng không mấy tin tưởng rằng Phong Chỉ có thể làm được chuyện tốt gì.
Luôn cảm thấy đang gây tai họa.
Phong Chỉ vỗ vỗ cánh tay nàng
"Ôi giời, không có việc gì đâu. Ta đi vào trước dò đường cho cô, cô nhanh vào theo nhá."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa ở hậu viện của Xuân Lai Lâu.
Trong nháy mắt, Phong Chỉ đã bay lên tường, tiến vào hậu viện.
Chỉ thấy hai vị đại nương đứng ở cửa, tay cầm khăn đùa nghịch qua lại
"Sao mà vẫn chưa tới nhỉ?"
Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Tô Yên từ trong bóng tối đi ra.
Chậm rãi lên tiếng
"Tới rồi."
Giọng nói vừa vang lên, hai vị đại nương kia nhìn thoáng qua nhau.
Hai người này có thể tồn tại đến tận bây giờ ở một chốn phong nguyệt như vậy, chắc chắn cũng là người từng trải.
Nhìn thanh kiếm trong tay Tô Yên, trao đổi với nhau một ánh mắt, quay đầu muốn gọi người.
Bịch! Bịch!
Tô Cổ ở sau lưng hai người, cho mỗi người một chiêu.
Hai người kia liền ngất xỉu.
Tô Yên tiến lên, kéo hai người vào trong một góc khuất.
Trời tối nếu không nhìn kỹ sẽ không thể bị phát hiện.
Đang định bước vào cửa hậu viện.
Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng bước chân
"Nhanh lên, nhanh lên!"
Tiếp đó, ba người nâng một cái bao tải đi tới trước cửa hậu viện.
Tô Yên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn.
Người dẫn đầu trong đám ba người kia cười ha hả nhìn Tô Yên.
Khi thấy rõ khuôn mặt của nàng mới thoáng sửng sốt
"Hả? Không phải là Triệu đại nương à?"
Tô Yên đứng ở cửa hậu viện
"Ừm"
Nàng khẽ đáp.
Chắc có lẽ thấy điệu bộ không hoảng không loạn của nàng khiến người dẫn đầu kia cho rằng buổi tối hôm nay đổi người tới đón.
Tên dẫn đầu cũng không để ý nhiều, chỉ nói
"Hôm nay tới hơi chậm, nhưng mà Xuân Lai Lâu các ngươi tốn hai mươi lượng mua cái này về, thật đúng là kiếm lời to."
Ba người đặt bao tải xuống mặt đất, cởi miệng bao ra.
Một nam tử gầy yếu bị hôn mê xuất hiện trước tầm nhìn của Tô Yên.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến nàng.
Định lừa gạt hai câu rồi đuổi đi.
Thế cho nên, nàng chưa kịp nhìn rõ cái người bên trong bao tải.
Đã nói
"Được, đã biết, các ngươi đi được rồi"
Người dẫn đầu kia hình như còn điều gì đó muốn nói.
"Ngươi không kiểm hàng một chút sao?"
Tô Yên nhàn nhạt nói
"Đây là chuyện của ta."
Tô Yên kiệm lời, khi đối mặt với Quân Vực sẽ bị yếu thế.
Nhưng ở trường hợp này thì ưu thế hoàn toàn hiện ra.
Chỉ nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng, cùng với cách nói năng kia.
Người dẫn đầu cho rằng vị cô nương trước mắt này nói không chừng là một nhân vật lớn nào đấy.
Không dám đắc tội, hai tay ôm quyền
"Cáo từ."
Nói xong, vung tay lên, liền cùng với hai tên thủ hạ kia rời đi.
Tô Yên thấy người đã rời đi, chẳng thèm đi quản cái người trong bao tải kia.
Xoay người, chuẩn bị tiến vào Xuân Lai Lâu.
Tiểu Hoa
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nam chủ đại nhân xuất hiện, cách một mét về phía trước."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên ngẩn người.
Quay đầu nhìn cái bao tải kia.
Cách một mét về phía trước, trừ cái bao tải kia ra còn ai vào đây nữa.
Trong nháy mắt, nàng mặc kệ Phong Chỉ đã vào hang hổ.
Cất bước đi đến trước bao tải.
Khom lưng, mở bao tải ra.
Đầu của người trong bao tải lộ ra.
Tô Yên nhìn thoáng qua.
Thật gầy, thật đẹp.
Là loại vô cùng sáng sủa, đẹp mắt.
Ngũ quan hài hòa, lông mi vừa cong vừa dài, lại đen nhánh.
Nếu như không phải hắn có yết hầu, nói hắn là nữ tử chắc chắn ai ai cũng tin.
Tô Yên ôm hắn.
Véo vào người nọ.
Cảm giác đau đớn khiến nam nhân tỉnh lại.
Đôi mắt mở to, ngập nước, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Yên.
Ánh mắt kia, sạch sẽ đến không thể tưởng tượng được.
Tô Yên lên tiếng
"Có chỗ nào bị thương không?"
Nam nhân nghe Tô Yên nói, đơ người trong chốc lát, lúc sau mới vươn ngón tay ra, chỉ chỉ vào cổ của chính mình.
"Nơi này đau."
Lúc nói ra, còn cực kỳ tủi thân.
Tô Yên duỗi tay xoa xoa cho hắn.
Có lẽ là thấy thoải mái, đôi mắt nhỏ tủi thân kia cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Tiểu Hoa nhìn nam chủ đại nhân ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, như chú cún con.
Nó hừ một tiếng.
"Ký chủ, hắn khẳng định là đang lừa gạt chị, đây đều là kịch bản của nam chủ đại nhân đấy."
Ăn quả đắng rồi mắc mưu không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bị bề ngoài vô tội của vị nam chủ đại nhân này lừa bao nhiêu lần, Tiểu Hoa sớm đã nhìn thấu hết rồi.
Tô Yên hỏi
"Chàng tên là gì?"
Nam nhân hơi há mồm
"Khanh Khanh"
Tô Yên nghe
"Khanh Khanh?"
Nam nhân gật gật đầu.
Tô Yên
"Tên đầy đủ?"
"Khanh Khanh"
Hắn vẫn lặp lại như cũ.
Tô Yên duỗi tay, sờ đầu nam nhân.
Động tác của nàng rất chậm, chỉ cần hắn không cho phép, lúc nào cũng có thể ngăn cản, hơn nữa có thể khiến nàng thu tay lại.
Mãi đến lúc Tô Yên sờ lên, hắn cũng không có động tĩnh gì.
Thậm chí sau khi nhìn thấu tâm tư của Tô Yên, còn chủ động hướng đầu của mình tới trước mặt Tô Yên.
Cho nàng sờ.
Tiểu Hoa không hiểu
"Ký chủ? Sao chị lại muốn sờ đầu nam chủ đại nhân?"
Tô Yên thẳng thắn trả lời
"Hắn không giả vờ, có thể là hắn bị thương nên choáng váng, hoặc là ngốc bẩm sinh."
Tiểu Hoa nghe, cố nín cười.
"Ký chủ, chị có ghét nam chủ đại nhân là đồ ngốc không?"
Tô Yên sờ soạng một hồi lâu.
Xác nhận trên đầu hắn không có vết thương.
Mạch đập cũng rất bình thường.
Cho nên, hắn là bị ngốc bẩm sinh?
Tô Yên trả lời
"Cho dù có ghét bỏ cũng không cách nào trả hàng được."
Tiểu Hoa nghe vậy, ừm, cũng có đạo lý a.
Tô Yên hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia một tí.
Nam nhân chủ động ghé vào trong lòng иgự¢ Tô Yên để cho nàng từ từ sờ.
Tô Yên cúi đầu, nhìn bộ dạng phó mặc cho số phận của hắn.
Khẽ hỏi
"Khanh Khanh, nhà chàng ở đâu?"
Nam nhân mờ mịt một trận, sau đó im lặng dựa vào trong lòng Tô Yên.
Ở phía sau, Cổ Vương bỗng cất tiếng
"Yên Yên, chị còn có chuyện khác đấy"
Bị nhắc tới, lực chú ý Tô Yên mới rời khỏi hắn.
Trái lại là Khanh Khanh, như biết được tin tức vui mừng gì đó.
Lôi kéo tay Tô Yên
"Yên Yên, Yên Yên."
Tô Yên gật đầu
"Em là Tô Yên."
Nam nhân liên tục gọi
"Yên Yên, Yên Yên."
Tô Yên yên lặng, tùy ý để hắn gọi.
Kéo người từ trên mặt đất đứng dậy.