Người dạy học hẳn là thầy giáo phải không?
Tô Yên suy nghĩ một lát, "Không dạy."
Lời nói mềm mại, nghiêm túc trả lời.
Nam nhân bên cạnh nghe thấy, đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng.
Sau đó cầm bàn tay nhỏ đang nắm 乃út lông của nàng, ôm cả người nàng vào trong иgự¢, bàn tay còn lại chống bàn, cầm tay nàng giơ lên, viết xuống.
Chỉ chốc lát sau, trên giấy Tuyên Thành đã xuất hiện bốn chữ xinh đẹp ngay ngắn.
Lúc viết chữ, thật ngay ngắn, cố tình thu liễm lại nét 乃út.
"Muốn học?"
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên bên tai nàng.
Tô Yên nhìn giấy Tuyên Thành, chỉnh lại tư thế của bản thân, gật đầu, "Muốn."
Thấy nàng nhanh chóng gật đầu, hắn lại nắm tay nàng, một lần lại một lần viết ra bốn chữ Hiên Viên Vĩnh Hạo.
"Hôm nay học bốn chữ này, ghi nhớ cẩn thận."
Hiên Viên Vĩnh Hạo bốn chữ này, nét 乃út nhiều, rất khó viết.
Đối với người mới học mà nói, thật sự không thích hợp để học.
Nhưng người này căn bản không quan tâm, một lần rồi một lần dạy nàng viết lại bốn chữ này trên giấy.
Cũng may Tô Yên tiếp thu kiến thức rất nhanh, qua một buổi chiều, viết ra chữ cũng có đủ nền tảng.
Nhìn qua giống chữ hắn viết năm, sáu phần, chỉ là đặt 乃út còn vài lỗi sai, so với hắn vẫn có thể nhìn ra sự chênh lệch.
Cho đến khi cổ tay mỏi đến không nhấc lên được nữa, người vốn ngồi bên cạnh đọc sách thuận tiện xem nàng viết chữ không biết từ khi nào đã đi tới, nâng tay đè cổ tay nàng xuống.
"Được rồi, ngày mai lại luyện."
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng lại không thể cự tuyệt, vừa nói vừa lấy 乃út lông trong tay nàng, đi tới ngồi trước nghiên mực.
Lúc này Tiểu Hoa bỗng nhiên nói nhỏ: "Ký chủ, ngài nhìn quyển sách kia có phải thứ Đại hoàng tử muốn không?"
Đang nói, tầm mắt Tô Yên lướt qua quyển sách trên bàn bị Hiên Viên Vĩnh Hạo tùy tiện ném lên.
Trùng hợp quyển sách màu đen này lại được Nam Đường trịnh trọng dâng lên mấy ngày trước.
Nàng vô tình nhìn thấy nội dung bên trong, nàng nhớ rõ có mấy cái tên bị cố ý dùng mực đỏ khoanh tròn.
Đại khái là nàng nhìn quyển sách kia rất chăm chú, tầm mắt thật sự quá mức rõ ràng, muốn làm người ta bỏ qua cũng khó.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn dáng vẻ nàng lăng lăng ngốc nghếch, duỗi tay cầm lấy quyển sách kia.
Mà ánh mắt Tô Yên cũng dời đến tay hắn.
"Rất tò mò sao? Muốn xem?"
Tô Yên chưa từng làm gian tế, dù nhìn qua các loại thâm cung bí sử nhưng cũng không có người nào dạy nàng phải làm gì trong hoàn cảnh này.
Cho nên, nàng chọn nghe theo trái tim của mình.
Giọng nói mềm mại, "Muốn xem."
Hắn dựa vào bàn gỗ tử đàn, duỗi tay đưa quyển sách cho Tô Yên.
Tô Yên nhận lấy, một chút cũng không khách khí mở ra xem.
Chỉ là..., chẳng được bao lâu.
Nàng cầm quyển sách đi đến trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo, chỉ vào một chữ trong sách, ngữ khí nghiêm túc, "Chữ này nghĩa là gì?"
Thời đại này đâu cũng là chữ phồn thể, Tô Yên có thể hiểu được cơ bản, nhưng... có những chữ so với chữ giản thể kém nhau quá xa sẽ không nhận ra.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng nghiêm túc hỏi, rũ mắt nhìn thoáng qua chữ cái nàng chỉ vào.
Giọng nói trầm thấp, "Hiệp, Lễ Bộ Thượng Thư Tôn Hiệp tham ô mười vạn lượng. Chiếm bốn trăm mẫu ruộng, con trai cậy thế cưỡng đoạt dân nữ đánh ૮ɦếƭ ba người bị ông ta che giấu, bồi thường bạc cho xong việc."
Tô Yên nghe, cảm thấy hắn có thể đọc nhanh hơn nàng nhiều.
Xem hết quyển sách này, hơn một nửa là nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo đọc.
Sau khi xem xong, nàng gấp sách lại ngoan ngoãn đứng ở đó.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng ngốc ngốc của nàng, môi mỏng không nhịn được ngoéo một cái.
Con ngươi đen nhánh, khuôn mặt ôn thiện thuần lương, "Mấy chữ này, đều biết viết?"
Ngữ khí nhàn nhạt, nghe vào không có tính công kích nào.
Tô Yên vừa nghe, "Ta, ta phần lớn đều không biết."
Giọng nói của nàng nhỏ đi rất nhiều, có chút buồn rầu.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cúi đầu, chặn lại ý cười trong mắt.
Đại hoàng huynh tìm gian tế nhỏ này ở đâu vậy?
Trăm ngàn chỗ hở, không biết giấu giếm, căn bản cũng không cần điều tra, một giây đã tự bại lộ.
Hắn cầm một miếng điểm tâm bên cạnh, đưa tới bên môi nàng, "Không nóng nảy, từ từ luyện."
Đôi mắt đen nhánh, che lấp ý cười trong đáy mắt, nhìn nàng ăn từng miếng từng miếng, tâm trạng vui vẻ.
Thời gian ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Tô Yên cần cù chăm chỉ luyện chữ, cố gắng để mô phỏng lại một quyển sách.
Buổi chiều ngày thứ ba, mặt trời xuống núi, Tô Yên ra ngoài không ở tẩm điện.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên, trong tay cầm một xấp giấy Tuyên Thành.
Bên trên viết rất nhiều chữ.
Dòng chữ tinh tế, điểm này làm hắn hơi ngạc nhiên.
Nam Đường quỳ trước bàn, hai tay ôm quyền, chờ mệnh lệnh.
Mà chủ tử, còn đang hứng thú với xấp giấy Tuyên Thành kia, lật xem từng tờ một.
Bạc, Lễ Bộ thị lang, Binh Bộ Thị Lang, Triệu thừa tướng, Lâm tướng quân, tham ô, nhận hối lộ, ruộng đất.
Hắn nhìn chữ bên trên, có vài cái tên không có trong quyển sách đen kia, nàng cũng luyện.
Đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, khuôn mặt vô hại kia xuất hiện một tia hưng phấn.
Thấp giọng lẩm bẩm, "Nàng muốn viết một quyển giả?"
Nhìn tên mấy đại thần trên giấy, ý đồ thật sự rõ ràng.
Ngày đầu tiên Tô Yên đi vào tẩm điện, ảnh vệ đã điều tra chi tiết.
Nguyên bản, gian tế, bên cạnh hắn đã từng có quá nhiều, đều bị ảnh vệ bí mật Gi*t ૮ɦếƭ.
Nhưng, Tô Yên đối với hắn, có lẽ bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên đã khác biệt.
Ngày đó rơi xuống nước, hắn nhảy lên trên bó củi kia, đối diện với ánh mắt của nàng, trong lòng đã muốn làm nàng trở thành của riêng mình.
Mà Dụς ∀ọηg chiếm hữu đó, càng ngày càng rõ ràng qua những ngày ở chung.
Ngày hắn đưa nàng đến sân mẫu phi đã từng ở, hắn đã muốn tự tay Gi*t nàng.
Bởi vì biết, nếu cứ để chuyện này tiếp tục, sau này, sẽ thành điểm yếu của hắn.
Nào biết, sau buổi tối hôm đó, lại làm hắn thay đổi suy nghĩ.
Hắn phát hiện, bản thân yêu muốn ૮ɦếƭ cảm giác ở chung với nàng.
Cho dù ngày nào cũng dính với nhau, nhưng khát vọng đối với nàng, càng ngày càng tăng.
Chỉ hận không thể trói chặt người lại, không bao giờ tách ra.
Biết nàng là gian tế của hoàng huynh, cũng biết nàng được giao nhiệm vụ gì.
Chỉ là ngoài dự đoán của hắn, nha hoàn nhỏ ngốc nghếch này, lại làm đồ giả.
Nàng nói sẽ không lừa hắn, sẽ bảo vệ hắn.
Là thật.
Trong nháy mắt đó, tâm tình sung sướng không thể diễn tả, giống như ngay sau đó bị nàng một đao đâm ૮ɦếƭ cũng cam lòng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo hắn, từ nhỏ mang theo xui xẻo, mẫu thân chán ghét, phụ thân lạnh nhạt.
Hắn đau khổ từ nhỏ, hắn sống ở địa ngục, người khác cũng không thể sống vui vẻ.
Ban đầu hắn nghĩ, muốn cả thế gian này cùng đau khổ với hắn làm phụ hoàng, hoàng huynh của hắn cũng phải nếm thẻ cảm giác đau khổ như bị người moi tim
Bỗng nhiên, Tô Yên lại xông vào thế giới của hắn.
Nha hoàn nhỏ của hắn, có hơi ngốc một chút, nhưng nề hà, thật sự làm người thích.
Mặt trời đã sắp lặn, chỉ có ánh nắng chiều và ánh chiều tà làm bạn.
Chẳng được bao lâu, một hắc y nhân đi ra từ núi giả, sau đó nhanh chóng biến mất.
Tiếp đó, Tô Yên cũng dẫm làn váy chậm rãi rời khỏi.
Hoa tai trân châu theo từng bước đi của nàng mà lung lay.
Màn đêm buông xuống, xung quanh không có người, chỉ có vài nha hoàn ngẫu nhiên lướt qua ở phía xa.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, cái người kia cho ngài một tháng để trộm sách, còn muốn ngài tham gia cung yến bảy ngày sau với Tam điện hạ, là muốn làm gì?"
Tô Yên chậm rì rì đi trên con đường nhỏ làm bằng đá cuội.
Quyển sách kia, thật sự quá khó viết, hơn nữa phần lớn thời gian nàng đều phải ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, mỗi lần chỉ có thể thừa dịp hắn không có ở đó viết trộm.
Ba ngày, nàng mới viết được một chút.
Ngữ khí của hắc y nhân kia lạnh nhạt, hình như biết quyển sách kia rất quan trọng, không phải một nha hoàn nhỏ bé như nàng có thể nhìn thấy, cho thêm một tháng, hơn nữa nghiêm túc ra lệnh, muốn nàng phải tham gia cung yến bảy ngày sau.
Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Làm gian tế thật phiền phức."
Lông mày hơi nhíu lại.
Phải làm cái này, còn phải làm cái kia, lại bắt buộc phải làm.
Tiểu Hoa biết dung lượng não của ký chủ nhà mình bị hạn chế, xảy ra nhiều chuyện, tự hỏi cũng nhiều hơn, đầu sẽ đau, cho nên cũng biết nguyên nhân nàng cảm thấy phiền phức.
Hoa tai trân châu vẽ ra một độ cong duyên dáng trên không trung, an ủi nói: "Ký chủ, đừng nóng nảy, có thể làm từng chuyện một."
Tô Yên xoa đầu, nhắm mắt lại, theo bản năng, đã duỗi tay tháo túi tiền bên hông ra.
Từ bên trong móc ra một viên kẹo.
Chỉ là con đường bằng phẳng dưới chân, không biết tại sao lại có một cục đá, vậy nên Tô Yên vấp ngã, viên kẹo rơi ra ngoài, lăn một vòng tới gần một gốc cây.
Viên kẹo kia chưa bóc ra, Tô Yên trực tiếp cất bước đi tới chỗ viên kẹo rơi xuống.
Khom lưng nhặt viên kẹo trên mặt đất lên.
Chỉ là lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, bên trong lại truyền ra giọng nói của hai người.
Một giọng nói ôn hòa nho nhã: "Lâm tướng quân chinh chiến mấy tháng, chiến thắng trở về, thật đáng mừng."
Sau đó một giọng nói thô cuồng dũng mãnh vang lên: "Triệu thừa tướng, giữa hai ta sao phải khách sáo như vậy, là bổn phận của ta thôi."
Giọng nói nho nhã kia lại vang lên: "Ha ha ha, cũng đúng, vẫn là Lâm tướng quân thông thấu."
Tiếp đó, giọng nói thô cuồng kia mang theo một tia không hiểu, "Ngươi nói Tam điện hạ muốn làm gì? Vì sao bảo ta không được nói cho Hoàng Thượng biết, kế này là của điện hạ? Đây rõ ràng là cơ hội tốt để Hoàng Thượng chú ý tới điện hạ!"
Triệu thừa tướng cười, "Có lẽ, Tam điện hạ không muốn làm Hoàng Thượng chú ý tới."
"Ai ai ai, ta là tên quê mùa, thôi thôi, không cần nói nữa."
Hai người vừa nói vừa đi.
Tô Yên đứng dưới tàng cây, trong tay cầm kẹo, bóc giấy dầu, cho vào miệng.
Triệu thừa tướng? Lâm tướng quân?
Tuy rằng nguyên thân chỉ là nha hoàn, nhưng có những bí mật mà mọi người đều biết, nàng vẫn biết.
Ví dụ như..., không phải từ trước tới nay Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân đều không hợp nhau sao?
Đặc biệt là trong lúc cạnh tranh ngôi vị Thái Tử, Triệu thừa tướng duy trì Đại hoàng tử, Lâm tướng quân duy trì Nhị hoàng tử.