Nếu không nói, thì Tô Yên thật đúng là không nhận ra.
Ai có thể nghĩ đến, Cổ Vương, một con cổ trùng mà mắt thường không thể nhìn thấy lại có ngày tu luyện được thành một thiếu niên tuấn lãng, nhanh nhẹn như hiện giờ chứ.
Thế này cũng quá vượt xa ngoài tưởng tượng rồi.
Khác với sự kinh ngạc của Tô Yên.
Đồng chí Tiểu Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui sướng tột cùng.
"Tê tê tê tê tê"
Rốt cuộc thì ngươi cũng đã trở lại.
Đại khái là từ trước tới nay cả hai người đều gắn bó làm bạn với nhau, mà Cổ Vương thì ngay từ lúc bắt đầu tu luyện đã một thời gian dài không có ra ngoài, vậy nên Tiểu Hồng chỉ có thể tự chơi một mình.
Nhưng quan trọng nhất chính là, không có Cổ Vương ở bên cạnh, Tiểu Hồng luôn cảm thấy mình bị lừa.
Nó ngày ngóng đêm mong, cuối cùng cũng chờ được Cổ Vương ra ngoài.
Hừ, để rồi xem còn có ai dám bắt nạt nó không có đầu óc nữa.
Cổ Vương lấy Tiểu Hồng đang quấn trên eo mình ra, vo tròn thành một đống, đặt trong lòng bàn tay.
Tiểu Hồng thè lưỡi rắn, liếm liếm lòng bàn tay của Cổ Vương.
Nếu Cổ Vương đã có hình dáng của con người, vậy thì về sau đi theo Tô Yên, vẫn nên có một cái tên chính đáng một chút.
Lỡ may người khác có hỏi tới cũng dễ ứng phó hơn.
Tô Yên hỏi
"Em đã nghĩ cho mình một cái tên mới chưa?"
Cổ Vương nhìn Tô Yên.
Hồi lâu sau trả lời
"Tô Cổ."
Tiểu Hoa cảm thán
"Ký chủ, thế nó lại phải làm con trai của chị à? Ký chủ, chị có đến hai đứa con trai nha."
Một đứa là Tô Tiểu Mộng, giờ lại có thêm một đứa là Tô Cổ nữa.
Bên này, hai người đang nói chuyện dưới gốc cây cổ thụ.
Phía xa kia, chợt truyền đến một tiếng quát lớn
"Phong Chỉ, mau giao đồ ngươi trộm ra đây!"
Chỉ thấy năm người mặc y phục tím giống nhau, đang vây quanh một nữ tử mặc y phục lam nhạt.
Tô Yên cúi đầu nhìn y phục trên người mình, cùng một kiểu dáng với vị nữ tử đang bị bao vây kia.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị có muốn tiếp thu ký ức không?"
"Ừm."
"Leng keng, đang tiếp thu ký ức..."
Nguyên chủ là Tô Yên, đệ tử ngoại môn của phái Huyền Băng, gia nhập môn phái chưa đến một năm.
Lần này bọn họ xuống núi là bởi vì một thôn trang ở vùng lân cận có rất nhiều người bị hạ độc.
Tuy rằng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tứ chi lại không cách nào hoạt động, chỉ có thể nằm yên trên giường.
Loại độc này chưa từng ai thấy qua, vì vậy khiến cho các môn phái gần đó rất lo sợ, tam đại môn phái đều kêu gọi các đệ tử của mình tới để điều tra rõ ngọn ngành.
Nguyên chủ chính là một tiểu lâu la đi theo nhóm các đại sư huynh, đại sư tỷ đến tra án.
Cuối cùng tra ra được chút manh mối, cho rằng có liên quan tới Ma giáo.
Vốn muốn tiếp tục đi điều tra, kết quả vào ban đêm, cả nhóm bị một đám hắc y nhân bất ngờ đánh lén, một nhóm mười mấy người bọn họ tất cả đều bị đánh ૮ɦếƭ.
Ký ức của nguyên chủ cũng kết thúc tại đó.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nguyện vọng của nguyên chủ là muốn về nhà thăm mẫu thân bị bệnh."
Nguyên chủ là một đứa trẻ do tiểu thi*p của một vị địa chủ sinh ra.
Không được yêu thương, nhưng mẫu thân đối với nàng rất tốt.
Mẫu thân nguyên chủ muốn tìm cho nàng một con đường tốt, không muốn nguyên chủ gả cho người khác làm thi*p.
Vì thế đã đưa nàng đi đến phái Huyền Băng làm đệ tử.
Chỉ có điều không nghĩ tới lần từ biệt này, lại chính là âm dương cách biệt.
Tiếp thu xong ký ức, Tô Yên mở to mắt.
Cổ Vương, à, không đúng, là Tô Cổ.
Bạn nhỏ Tô Cổ cũng không nói cái gì, chỉ ôm Tiểu Hồng đi theo sau Tô Yên.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, vị Phong Chỉ này đã từng giải vây giúp nguyên chủ."
Nguyên chủ vừa mới vào kiếm phái đã bị bắt nạt, là Phong Chỉ đi ngang qua giúp Tô Yên một phen.
Giải cứu nguyên chủ.
Tô Yên không thích lo chuyện bao đồng.
Nhưng Phong Chỉ đã giúp nàng, dù nói như thế nào, cũng nên trả cho nàng ấy một ân tình.
Tô Yên ngẩng đầu, tiến đến chỗ đám người kia.
Vừa đến gần đã nghe thấy tiếng "hừ" lạnh của một nữ tử mặc y phục tím
"Ngươi còn dám ngụy biện? Khi nãy, chính là ngươi ᴆụng phải ta, thoáng cái ngọc bội của ta đã không thấy tăm hơi. Ngoại trừ ngươi ra, thì còn ai vào đây nữa??"
Phong Chỉ kia liếc nhìn một cách vô cùng khinh thường
"Ngọc bội của ngươi đáng giá bao nhiêu? Dù toàn thân ngươi trên dưới cộng hết lại cũng chẳng bằng một sợi tóc của ta."
Thấy Phong Chỉ chẳng những không biết hối cải, ngược lại thái độ còn rất kiêu ngạo.
Một nam tử áo tím cầm trường kiếm, nhíu mày phê phán
"Phách lối như vậy, thật làm mất mặt phái Huyền Băng các ngươi."
Phong Chỉ khoanh tay trước иgự¢, không mảy may chút nào
"Tùy tiện oan uổng cho người tốt, Phi Yến tông của các ngươi cũng chả phải thứ tốt đẹp gì."
Lời của Phing Chỉ thành công khơi dậy sự phẫn nộ của đám người áo tím này.
"Ngươi!!"
"Dám nhục mạ tông phái, hôm nay ta nhất định phải cắt đầu lưỡi của ngươi!"
Phong Chỉ "hừ" lạnh
"Ngon thì nhào vô."
Vừa dứt lời, trận chiến giữa đôi bên đã bùng nổ.
Năm đánh một.
Thân thủ của Phong Chỉ không tồi.
Đáng tiếc, bên đối phương có đến tận năm người, hai đấm khó địch nổi bốn đá.
Cuối cùng cũng đến lúc hạ màn.
Chỉ thấy nam tử áo tím kia tung một chưởng đánh vào bả vai của Phong Chỉ.
Sắc mặt nàng tái nhợt, che bả vai lại, lui về sau ba bước.
Nam tử áo tím kia lại một lần nữa sử dụng khinh công, tay cầm trường kiếm, lao thẳng đến chỗ Phong Chỉ.
Keng!
Bỗng nhiên, một chiếc chùy băng* không biết từ nơi nào bay tới.
*
Trực tiếp cắm xuyên trường kiếm.
Lạch cạch.
Trường kiếm bị gãy thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất.
Chiếc chùy băng cắm chặt vào thân cây cổ thụ phía sau.
Sắc mặt vị nam tử áo tím vô cùng khó coi.
Lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung tới phương hướng mà chiếc chùy băng kia bay ra.
"Là ai dám phá hỏng chuyện của Phi Yến tông ta?!"
Khẩu khí nghiêm khắc chất vấn.
Lọt vào trong tầm mắt là một tiểu cô nương mặc áo lam của phái Huyền Băng, và một thiếu niên khí chất thanh lãnh theo sau.
Đứng yên ở chỗ đó.
Tô Yên nhàn nhạt cất giọng
"Ta."
Nói xong, nàng bước qua những người đó, duỗi tay đỡ Phong Chỉ dậy.
Phong Chỉ liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, lau vết máu ở khóe môi
"Không thể tưởng tượng được còn có người tới cứu ta."
Nàng tựa hồ cảm thấy việc này rất buồn cười.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn năm người ở đối diện.
"Năm đánh một, lấy nhiều khi ít."
Một nữ tử áo tím chấp vấn
"Là nàng ta trộm túi tiền của ta trước, chẳng những không biết hối cải còn cãi bướng, Phi Yến tông chúng ta chính là muốn giáo huấn nàng ta một chút đấy, để nàng ta nhớ kỹ thì có sao???"
Tô Yên nhìn nàng ta, nói
"Dạy dỗ đệ tử, là chuyện của phái Huyền Băng, liên quan gì đến Phi Yến tông các ngươi??"
Nữ tử áo tím đánh giá Tô Yên một lượt từ đầu đến chân, tất nhiên là cũng cảm nhận được nội lực yếu ớt của Tô Yên.
Cười khẩy
"Ngươi cho rằng ngươi là cái cọng hành nào? Nếu ngươi một hai phải chen vào việc này, vậy thì ngày hôm nay bọn ta sẽ giáo huấn cả ngươi luôn!"
Nói xong, nữ tử áo tím kia nâng trường kiếm lên muốn tấn công.
Nhưng giây tiếp theo, lại bị nam tử áo tím ở bên cạnh ngăn cản.
Con ngươi hắn đảo qua trường kiếm bị gãy của mình, sau đó nhìn Tô Yên, trầm tư trong phút chốc.
"Nàng ta trộm ta túi tiền của đệ tử Phi Yến tông, chỉ cần trả lại túi tiền và xin lỗi một tiếng là xong. Nể tình các ngươi là người của phái Huyền Băng, tha cho các ngươi lần này."
Tô Yên nhìn về phía Phong Chỉ.
Phong Chỉ cho rằng Tô Yên muốn nàng xin lỗi và trả lại túi tiền, một sự nhịn chín sự lành.
Phong Chỉ vênh mặt lên, tỏ vẻ không phục.
Nàng rút tay về, không cho Tô Yên đỡ mình nữa.
Sau đó gằn từng chữ nói với Tô Yên
"Ta không trộm, càng không thể xin lỗi bọn họ."
Tô Yên quay đầu nhìn về phía nam tử áo tím kia
"Nghe thấy chưa?"
Nam tử áo tím nhíu nhíu mày
"Ngươi cảm thấy, nếu không xin lỗi, chỉ bằng hai người các ngươi, có thể rời khỏi chỗ này sao?"
Nữ tử áo tím kia vui sướng cười trên nỗi đau của người khác
"Chúng ta năm đánh hai người các ngươi, không biết có quá bắt nạt người ta hay không nhỉ???"
Tô Yên đỡ Phong Chỉ, cúi đầu
"Ai nói ta muốn đánh với các ngươi?"
Vừa dứt lời, người thiếu niên thanh lãnh vốn dĩ đang đứng ở một bên ôm sủng vật, chợt tiến lên, chắn trước mặt Tô Yên.
Ngữ điệu hắn lạnh nhạt
"Cùng lên đi."
Tiểu Hồng thè lưỡi
"Tê tê tê tê tê!"
Rác rưởi, phế vật... hừ!
Một nén nhang sau.
Ầm!
Vị nam tử áo tím kia cắm thanh đoản kiếm trên mặt đất, quỳ một gối xuống.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Nội lực trọng thương.
Xung quanh, năm người đệ tử của Phi Yến tông, mới khi nãy khí thế còn rất kiêu ngạo vậy mà giờ đây tất cả đều ngã trên mặt đất, chỉ còn lại những tiếng kêu rên.
Đôi mắt Phong Chỉ nhìn Tô Cổ đều sắp phát ra ánh sáng.
Nháy mắt liền ôm lấy cánh tay của Tô Yên
"Cô nương, đây là đệ đệ của cô à?"
Tô Yên không nói tiếng nào, muốn rút cánh tay mình ra.
Không biết như thế nào mà Phong Chỉ ôm rất chặt, rút mãi vẫn không ra.
Nàng đáp
"Ừm."
Phong Chỉ vội vàng hỏi
"Vậy, vậy đệ đệ ngươi mấy tuổi rồi? Tên là gì thế?"
"Tô Cổ, năm nay có một ······"
Nàng vốn định nói hơn một ngàn tuổi.
Nghĩ đến tuổi tác ở thế giới này, Tô Yên hỏi ngược lại
"Cô cảm thấy hắn bao nhiêu tuổi rồi?"
Phong Chỉ vươn tay
"Mười tuổi? Mười một tuổi?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ, mười một tuổi."
Phong Chỉ nhìn Tô Cổ mà trái tim như muốn tan chảy
"Đệ đệ của cô thật đáng yêu, có thể bảo hắn gọi ta là tỷ tỷ không? Ta muốn làm tỷ tỷ của hắn?"
Tô Yên không trả lời, chỉ hỏi thăm
"Vết thương của cô khỏi rồi?"
Phong Chỉ nhìn bả vai của mình.
Cúi đầu, móc một lọ thuốc trong hầu bao của mình ra.
Trên thân lọ thuốc kia được điêu khắc hoa văn, hình như là một cái lọ bằng bạc.
Nhìn qua, dáng vẻ rất không tầm thường.
Nàng lấy một viên thuốc rồi nuốt vào.
Không trong chốc lát, sắc mặt Phong Chỉ đã tốt hơn rất nhiều.
Phong Chỉ nói
"Ta mặc tơ vàng nhuyễn giáp*, chút sức lực kia của hắn ta thì ăn nhằm gì."
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nói võ lâm chí bảo cứ như là đồ rách nát, không đáng tiền vậy.
Tơ vàng nhuyễn giáp?
Tô Yên liếc nhìn Phong Chỉ một cái.
Sau đó dời ánh mắt đi.
Đó là chuyện của người ta.
Nàng cứu người xong rồi, xem như đã trả hết ân tình, những chuyện còn lại không liên quan đến nàng nữa.
"Tô Cổ, đi thôi."
Nàng lên tiếng.
Thiếu niên vẫn như cũ, nâng sủng vật trong tay, nhìn về phía Tô Yên gật đầu.
Sau đó, theo Tô Yên rời đi.
Ánh mắt Phong Chỉ sáng lên nhìn người thiếu niên
"Cậu tên Tô Cổ à?"
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hồng vươn cái đuôi thật dài của ra mình, bập một cái, quất lên mu bàn tay của Phong Chỉ.
"Tê tê tê tê tê"
Hừ, vừa nhìn đã biết ngay là có mưu đồ gây rối.
Tô Cổ cúi đầu sờ sờ đầu Tiểu Hồng.
Ý bảo nó ngoan ngoãn một chút.
Tô Cổ hỏi
"Có việc sao?"
Phong Chỉ lắc đầu, rồi lại hoảng loạn gật gật đầu
"Cậu, cậu về sau có muốn cưới một người lớn hơn tỷ tỷ cậu làm nương tử không?"
Đơn giản, thẳng thắn hỏi chuyện.
Tiểu Hồng ở trong lòng bàn tay của Tô Cổ không ngừng trở mình.
"Tê tê tê tê tê"
Ngươi xem... ngươi xem, đúng là nàng ta có mưu đồ gây rối, nàng ta muốn làm nương tử của ngươi.
Tô Cổ nghe xong, nhìn Phong Chỉ một hồi lâu.
Sau đó, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt
"Thật kì diệu."
Hắn đột nhiên nói ra lời kỳ quái, làm ánh mắt vốn dĩ đang bừng sáng, hận không thể lập tức nhào lên trên người hắn của Phong Chỉ lập tức ngừng lại.
Không biết vì sao, trong lòng Phong Chỉ cảm thấy có chút lạnh.
Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Yên.
"Đệ đệ cô..."
Tô Yên quay đầu lại, nhìn Tô Cổ.
Im lặng trong chốc lát, rồi nói
"Em đừng có nghĩ đến việc sau này lừa nàng ấy thành thân rồi hút máu nàng."
Tô Cổ liếm môi một chút
"Là nàng ta tự mình nói, em cũng không có ép nàng."
Nói xong, Tô Cổ nghĩ nghĩ.
"Được, em sẽ không lấy vợ."
Dù Tô Cổ có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì bản chất vẫn là một Cổ Vương.
Là một loại vật hút máu.
Tô Yên
"Em trộm đổi khái niệm."
Tô Cổ nhìn Tô Yên, mày nhíu lên, khẩu khí có chút giận dỗi
"Chẳng lẽ chị cấm em hút máu hay sao?"
Thiếu niên lãnh đạm khó gần, rốt cuộc cũng có lúc giận dỗi như bao đứa trẻ tuổi mười hai bình thường khác.
Sinh động mà tươi sáng.
Tô Yên
"Trừ máu của con người."
Tô Cổ cự tuyệt
"Không thể."
Nếu hắn biết biến thành con người thì không thể uống máu, hắn còn tu luyện làm cái gì nữa chứ??