Thậm chí hắn tức giận, mặc kệ cô ở một chỗ, cô cũng sẽ không giống trước kia, theo lại đây.
Thái độ tiểu giống cái đột nhiên biến lạnh nhạt làm Cesar có chút hoảng.
Chỉ có lúc ở hình thú, cô mới thực mau dán lại đây ôm hắn.
Điều này làm cho hắn có một chút an ủi.
Chỉ có khi ôm cô, cỗ hoảng loạn kia mới có thể bình phục.
Nhưng mà sẽ lại trở nên táo bạo buồn bực.
Cesar mỗi buổi tối nhìn Tô Yên ngủ trên bụng mình, đều sẽ suy nghĩ cô vì sao lại lãnh đạm với mình như vậy.
Chẳng lẽ là cô thích giống đực khác???
Nhưng hắn rất nhanh đã phủ nhận.
Chuyện này không có khả năng, sẽ không có giống đực nào còn xinh đẹp còn cường tráng hơn so với hắn.
Hơn nữa cô gần đây cũng không có tiếp xúc với bất luận giống đực nào.
Cho nên căn bản cũng sẽ không có khả năng coi trọng giống đực khác.
Rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề?
Cesar cẩn thận suy nghĩ, thật lâu cũng không suy nghĩ ra.
Nhưng là, việc này cũng không cản trở hắn làm chút chuyện mờ ám.
Nói ví dụ, hắn cố ý giữa trưa không có dừng lại ăn cơm, cũng không có uống nước.
Đó là muốn chờ cô chủ động mở miệng nói chuyện muốn nước uống với hắn.
Hắn rõ ràng nhìn thấy cô khát nước cực kỳ, nhưng cô vẫn nhẫn nại một câu cũng không nói.
Vốn tưởng rằng quyền chủ động ở trong tay mình, nhưng Cesar chậm rãi ý thức được, quyền chủ động cũng không ở chỗ hắn.
Bởi vì hắn không nhìn được tiểu giống cái của mình chịu khổ.
Nhìn cô ghé vào trong lòng иgự¢ hắn, bộ dáng héo héo, hắn rất đau lòng.
Hắn trở nên nôn nóng, khi xuyên qua rừng cây lực độ phá hư cũng càng lúc càng lớn.
Cesar cảm thấy mình dần dần trở nên không giống chính mình nữa, mà tất cả đều là bởi vì tiểu giống cái này!!
Lại nhịn trong chốc lát, rốt cuộc, hắn nhịn không được.
Bước chân dừng lại, khẩu khí táo bạo lại không kiên nhẫn
"Em không khát nước??!"
Tô Yên ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn hắn.
Sau đó gật đầu.
Cô khát, nhưng, không thể nói chuyện a.
Cesar thấy cô gật đầu, bộ dáng ủy khuất.
Thực tức giận.
Cô còn ủy khuất?
Cô ủy khuất cái gì?
Chẳng lẽ không biết tự mình mở miệng nói sao?
Nhất định phải chờ đến khi hắn hỏi?
Cô chẳng lẽ sẽ không chủ động nói chuyện với mình mãi sao??
Nhưng, lại nhìn cô mắt trông mong rất muốn uống nước kia.
Những lời này hắn một câu cũng nói không nên lời.
Thân là một giống đực tốt, thì không thể tức giận với giống cái của mình.
Cesar nghĩ như vậy.
Sau đó, hắn ôm Tô Yên đi đến suối nước gần nhất.
Biết cô khẳng định sẽ khát nước, cho nên hắn cố ý đi dọc theo dòng suối.
Chỉ cần cô nói khát nước, không đến chốc lát hắn liền có thể đưa cô đi uống nước rồi.
Nhưng mà cuối cùng, đợi nửa ngày, cũng không chờ được cô nói với hắn một câu.
Không thể ức chế, Cesar có chút uể oải, cũng có chút hoảng.
Hắn chẳng lẽ thật sự không có lực hấp dẫn với tiểu giống cái??
Tô Yên ngồi ở trên tảng đá.
Dùng lá cây mỏng màu xanh múc nước lên từng ngụm từng ngụm uống.
Thậm chí còn bị sặc.
Cesar biến ảo thành hình người.
Đi đến trước mặt Tô Yên, nhẹ nhàng vỗ sống lưng cho cô.
Muốn duỗi tay xoa vệt nước trên môi Tô Yên.
Kết quả hắn mới vừa nâng tay lên, quần áo ᴆụng phải cánh tay Tô Yên.
Tô Yên cảm giác đau đớn truyền đến, nhíu mày.
Lá cây không cầm chắc, rơi ở trên mặt đất.
Thân thể theo bản năng né sang một bên.
Động tác Cesar cứng lại ở đằng kia.
Nhìn một loạt phản ứng của Tô Yên.
Cô giống như là bị đồ vật dơ bẩn chạm vào vậy.
Cau mày, không muốn dựa gần hắn như vậy.
Cesar mím chặt môi.
Hắn một câu cũng không nói.
Xoay người đi tới rừng cây.
Vừa đi, tay vừa xoa vị trí иgự¢.
Không biết vì sao, thấy cô ghét bỏ mình như vậy.
Hắn cảm thấy trái tim đau lợi hại.
Cesar cảm thấy, có thể là mình đói.
Cho nên muốn tìm vài thứ để ăn.
Hắn không muốn thừa nhận, chính mình bị cô tổn thương rồi.
Bởi vì chỉ cần thừa nhận, liền chứng tỏ, tiểu giống cái này về sau có thể cưỡi ở trên người hắn tác oai tác quái*.
*muốn làm gì thì làm, không ai dám ngăn cản
Chuyện này là không có khả năng.
Thân ảnh Cesar dần dần biến mất ở trước mắt Tô Yên.
Tô Yên nâng bước muốn đuổi theo, kết quả mới vừa nhấc chân liền cảm thấy đau đớn.
Tiểu Hoa chặn lại nói
"Ký chủ, còn có ba ngày nữa thôi, chị kiên nhẫn một chút, ai, ai biểu Cesar đại nhân lại nói ra nguyện vọng như vậy."
Tiểu Hoa cũng khổ sở thay ký chủ mình.
Nhưng đây là quy tắc a.
Tô Yên thu hồi chân, ngồi ở trên tảng đá.
Cô nhìn lá xanh bị mình ném văng ra.
Qua một hồi lâu, Tô Yên xuống đất.
Đi đến đại thụ trước mặt, dứt xuống một mảnh lá cây.
Cuối cùng lại đi đến dòng suối nhỏ, múc một ít nước trong.
Cúi đầu uống lên.
Ước chừng nửa giờ sau, Cesar mới trở lại.
Hắn rầu rĩ phát ra một loại gầm nhẹ.
Trên mặt tất cả đều là buồn bực cùng bực bội.
Một bộ người sống chớ gần.
Tô Yên cầm đống lá cây kia, bên trong còn có ít nước.
Duỗi tay, đưa qua chỗ Cesar.
Cô không thể đi đến trước mặt hắn.
Nhưng mà hắn có thể đi tới.
Trong lòng cô nghĩ như vậy.
Cesar tất nhiên là thấy được động tác của Tô Yên.
Nhưng hắn đứng ở chỗ đó, vẫn luôn bất động.
Như là đang chờ đợi cái gì.
Thời gian giống như là yên lặng.
Sau đó, Cesar lại nổi giận.
Cô vì sao, còn không qua chỗ hắn??
Cũng chỉ là đứng ở đó lấy nước cho hắn?
Một chút thành ý đều không có.
Cesar nghĩ như vậy.
Nhưng nửa ngày sau, vẫn là buồn bực di động bước chân đi tới trước mặt Tô Yên.
Đoạt lấy lá cây kia.
Há mồm, chẳng những uống nước, mà cả lá cây cũng ăn vào.
Cesar trừng mắt nhìn Tô Yên.
Cô chớp chớp mắt.
Cesar tức muốn hộc máu.
Vòng vòng tại chỗ đã lâu.
Cuối cùng, vẫn là duỗi tay, bế Tô Yên lên.
Xoay người, tiếp tục lên đường.
Tiểu giống cái này, khẳng định là cố ý!
Cô chẳng lẽ là muốn chứng minh hắn không thể rời khỏi cô?
Cố ý dùng phương pháp như vậy??
Cesar càng cân nhắc càng thấy đúng.
Cô chẳng những lừa gạt gạt mình, hiện tại còn dùng phương pháp như vậy tới chinh phục hắn.
Bị tiểu giống cái của mình chinh phục?
Không có khả năng.
Hắn vừa nghĩ, vừa ôm Tô Yên thật mạnh xuyên qua rừng.
Thời gian qua đi, đảo mắt lại là ba ngày.
Lúc này đây bọn họ đã đi tới thành trấn.
Ở trong một căn nhà gỗ.
Buổi sáng tỉnh lại, Tô Yên dọn xong trái cây.
Ngồi trước một cái bàn giản dị.
Chờ đợi Cesar.
Tiểu Hoa cao hứng lên tiếng
"Ký chủ, buổi tối hôm nay khi mặt trời xuống núi, liền đến thời gian bỏ lệnh cấm!!"
Sau đó, Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, đến lúc đó chị liền có thể giải thích rõ ràng cùng Cesar đại nhân rồi."
Phải biết rằng, bảy ngày này, không khí giữa hai người một ngày so với một ngày càng căng thẳng.
Tiểu Hoa sợ ký chủ cùng Cesar đại nhân không đến bảy ngày thì đã chia tay.
Thế cho nên mỗi ngày đều đếm ngày.
Từ ngày hôm qua, Cesar đại nhân đều không thấy người.
Tới rồi buổi tối khuya mới trở về.
Hôm nay trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài.
Một bộ dáng rất khó chịu đựng ở cùng trong không gian với ký chủ.
Cesar đại nhân nhìn ký chủ, biểu tình càng ngày càng lạnh nhạt.
Tiểu Hoa không muốn nhìn thấy ký chủ cùng Cesar đại nhân cãi nhau.
Mỗi lần hai người bọn họ giận dỗi, Tiểu Hoa thân là một cái hệ thống đều rất hoảng loạn.
Tới giữa trưa, Cesar mới trở lại.
Hắn hóa thành hình người, mặc áo bào trắng, quanh thân mang theo huyết tinh sát khí còn chưa tiêu tán sạch sẽ.
Cesar buông hạ đôi mắt, một câu đều không nói, ngồi ở cạnh bàn.
Tô Yên nhìn hắn.
Nhìn về phía cánh tay hắn.
Chỗ đó còn có máu.
Hắn bị thương.
Cô giật giật miệng.
Không nói ra lời.
Chỉ là đứng lên, đi đến nơi khác, lấy ra dược liệu cầm máu đẩy đến trước mặt Cesar.
Sau đó, lại ngồi ở trở lại vị trí trước đó.
Cesar nhìn thoáng qua dược liệu kia.
Dời đi tầm mắt, phảng phất như là cái gì đều không nhìn thấy.
Tô Yên cầm lấy trái cây bên cạnh gặm.
Đợi một hồi lâu, hắn chậm chạp đều không có cầm dược liệu đắp lên.
Tô Yên đẩy đẩy dược tới trước mặt hắn.
Ý bảo, miệng vết thương cần phải đắp dược lên.
Cesar ngẩng đầu lên, thanh âm không biết vì sao trở nên cực kỳ khàn khàn
"Em cứ như vậy không muốn nói chuyện cùng ta?"
Thanh âm kia không có tức giận cùng hoảng loạn, chỉ còn lại vô tận mất mát.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, Tiểu giống cái không còn ái mộ* hắn như trước kia.
*yêu thích
Đã không biết đây ngày thứ bao nhiêu, cô vẫn luôn không nói với hắn một lời.
Cũng chán ghét có tứ chi tiếp xúc cùng hắn.
Dù cho hắn muốn ôm cô, cô đều như là ᴆụng phải đồ vật dơ bẩn vậy, không ngừng trốn ra sau.
Tô Yên nghe thanh âm mất mát kia của hắn, tay nắm chặt.
Nhìn hắn, nhưng là một câu đều nói không nên lời.
Cô nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay đã đến buổi trưa.
Còn có nửa ngày, thì có thể kết thúc.
Cesar thấy lực chú ý của tiểu giống cái vẫn không có ở trên người mình, một khắc kia, hắn không biết mình có tâm tình gì.
Chỉ là cảm thấy, tim như muốn nứt ra rồi.
Là cô chủ động đưa cho hắn đá quý.
Là cô theo đuổi hắn, muốn cùng hắn sinh một đứa trẻ.
Hắn tiếp nhận cô, nguyện ý cùng cô vĩnh viễn ở bên nhau, hơn nữa về sau chỉ có mình cô.
Lại phát hiện, tiểu giống cái thực có lệ đối với hắn, giống như có cũng được mà không cũng thế.
Hiển nhiên, tiểu giống cái còn có ý tưởng khác.
Sắc mặt Cesar dần dần âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Từng câu từng chữ nói
"Ta không có khả năng cho em đi tìm giống đực khác, trừ phi ta ૮ɦếƭ, bằng không, em nên bỏ tâm tư này đi."
Nói xong, Cesar sắc mặt khó coi phất tay áo rời đi.
Cho đến khi Cesar đi thật lâu.
Tô Yên cắn trái cây, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Em không muốn đi tìm giống đực khác."
Trái cây này càng ngày càng khó nhai.
Cũng không biết bảy ngày này hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Chỉ là cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô giống như là đang nhìn một cô vợ muốn ngoại tình vậy.
Tô Yên ngồi ở trên ghế.
Cẩn thận tính thời gian.
Cuối cùng.
Trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, còn có một phút, ký chủ sắp thực hiện được nguyện vọng của nam chủ đại nhân."
Bên ngoài, thái dương sắp xuống núi.
Chỉ còn lại ánh nắng chiều tà hắt từ phía tây.
Phanh!
Một tiếng.
Cửa lớn bị Cesar nổi giận đùng đùng đẩy ra.
Cesar đã trở lại.
Không biết là uống rượu ở đâu, hai mắt đỏ bừng.
Trên người mang theo hương khí rượu trái cây.
Cesar giận trừng mắt nhìn Tô Yên, ngữ điệu khàn khan, phẫn nộ lại ủy khuất
"Em rốt cuộc coi trọng tên giống đực nào?! Hắn rốt cuộc tốt hơn ta ở chỗ nào??!"
Ngay Cesar dứt lời.
Thanh âm Tiểu Hoa đồng thời vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, hoàn thành nguyện vọng của nam chủ đại nhân.
Bảy ngày cấm chế được giải trừ, ngài có thể cùng nam chủ đại nhân nói chuyện."
Giọng nói vang lên, Tô Yên mở miệng
"Em không có thích giống đực khác."