Ở nơi này rất hiếm khi có một trận mưa.
Thú nhân đều vì cơn mưa này mà cảm thấy cao hứng.
Tô Yên từ trên tảng đá đi xuống dưới.
Trên bầu trời chốc lát đã phủ đầy mây đen.
Xem ra cơn mưa này sẽ ập đến nhanh thôi.
Tô Yên đi vào trong sơn động.
Vừa đi vừa nói
"Cesar, em muốn ở một mình trong sơn động."
Cesar nghe Tô Yên nói, cảm thấy không thể hiểu được.
Hắn lắc đầu
"Không thể."
Ai biết những tên thú đực xấu xa kia có phải đang theo dõi tiểu giống cái nhu nhược của hắn hay không.
Tô Yên có điểm bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.
Cô biết, hắn ở trong lòng lo lắng an nguy của mình.
Đồng dạng, cô cũng sợ chính mình sẽ làm tổn thương đến hắn.
Giffy xuất hiện làm nhiễu loạn đầu óc của cô.
Cô cũng không biết mình có thể làm ra chuyện tổn thương đến hắn hay không.
Chỉ là hy vọng, trận mưa này qua đi, cô sẽ không làm ra chuyện khiến chính mình hối hận.
Cô nhìn Cesar nhướng mày, bộ dáng cố chấp.
Tô Yên nhường nhịn nói
"Em ghét mưa, ngày mưa không thích cùng người khác nói chuyện, cũng không thích bị người khác quấy rầy."
Cesar sau khi nghe xong.
Không biết như thế nào sắc mặt hình như có chút xấu.
Nhưng hắn vẫn chưa hề nói cái gì.
Chỉ là trừng mắt nhìn Tô Yên thêm một cái.
Cái gì gọi là không thích cùng người khác giao lưu, không thích bị người khác quấy rầy.
Hắn là người khác sao?
Hắn là giống đực của cô.
Rõ ràng là cô theo đuổi hắn, còn yêu cầu hắn cùng cô sinh nhóc con.
Hiện tại đã theo đuổi tới tay, hắn liền biến thành người khác?
Nhớ lại trước kia cô còn ăn vạ ngủ trên bụng hắn, một chút cũng không có giác ngộ hắn là người khác đâu.
Cesar hừ một tiếng.
Chỉ đứng ở cửa động, quay đầu nhìn về phía bên ngoài.
Tuy rằng biểu tình của hắn thực xấu.
Nhưng vẫn tôn trọng ý tứ của Tô Yên.
Không tính toán đi theo cô vào trong động.
Tô Yên nhịn không được nhếch môi lộ ra nụ cười nhẹ.
Đến sau lưng hắn ôm một chút.
Tiếp theo, đi vào trong sơn động.
Đến trước mặt đống rơm rạ.
Kéo bộ quần áo đêm qua Cesar cho cô.
Phủ lên trên người mình.
Tí tách, tí tách.
Giọt mưa thứ nhất rơi xuống, rơi ở trên đầu Cesar.
Hắn ngẩng đầu xem.
Thái dương sớm đã bị mây đen phủ đầy che kín không thấy cái gì.
Mưa to xôn xao tầm tã rơi xuống.
Giống như đã kìm nén rất lâu, hiện giờ rốt cuộc kìm không được.
Lỗ tai Cesar dựng thẳng lên, vẫn luôn nghe động tĩnh trong động.
Kết quả tiểu giống cái của hắn tiến vào trong động liền không có âm thanh nào phát ra nữa.
Chỉ có tiếng thở thật nhẹ.
Là ngủ rồi sao?
Cesar nghĩ như vậy.
Vẫn tiếp tục ngồi ở cửa động.
Nhìn mưa ở bên ngoài đang trút xuống.
Mưa to rơi trên mặt đất tạo thành một dòng sông nhỏ hỗn loạn đầy bùn đất.
Dọc theo hướng sơn động chảy xuôi.
Sắc trời càng ngày càng tối tăm.
Giống như, tại nơi núi rừng này, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Không biết trời mưa bao lâu.
Ba giờ?
Bốn giờ?
Hay là một ngày?
Tô Yên không biết.
Chỉ cảm thấy trong lòng thật bực bội.
Càng ngày càng bực bội.
Rất muốn phát hết sự bực bội trong người ra.
Cesar ở cửa động.
Nhìn bên ngoài mưa to rốt cuộc dần dần đã nhỏ lại.
Ngao ô ~~
Một tiếng sói gào vang lên.
Vang vọng trong rừng cây yên tĩnh này.
Thân thể Cesar dừng một chút.
Ngẩng đầu.
Liền nhìn thấy cách sơn động không xa.
Một con sói xám thật hung mãnh đứng ở đó.
Một đôi mắt lục quang sâu kín phóng đến.
Tiếp theo, đầu sói kia lại ngẩng đầu, lần nữa kêu lên.
"Ngao ô ~~~"
"Ngao ô ~~~"
Một tiếng tiếp một tiếng.
Hơn mười phút sau.
Trước cửa sơn động, mấy chục con sói to lớn đã tụ tập ở đây.
Cesar đứng ở vị trí cửa động.
Mặt đầy sát khí.
Cesar là Bạch Hùng, là loại động vật có lực cắn và lực công kích đều cực kỳ lợi hại.
Hiển nhiên, tấn công là thiên tính của Cesar.
Chỉ là lúc này đây, hắn cũng không xông lên tấn công giống như lúc trước.
Mà chỉ đứng ở vị trí cửa động.
Nhìn những con sói xung quanh.
Dù có là thú hay người đều có điểm giống nhau.
Sau khi có nhược điểm, làm sao có thể giống như trước kia chỉ lo cho chính mình?
Cesar nhìn đám sói xám kia, gầm nhẹ một tiếng.
Phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Bầy sói hai mắt nhìn nhau, lui về phía sau vài bước.
Nếu giống như trước kia, bọn chúng chắc sẽ không dám trêu chọc đến vị Bạch Hùng này.
Nhưng mà, đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh.
Hơn nữa, bọn họ cũng không phải là tới trêu chọc vị Bạch Hùng này.
Mà là muốn tiểu giống cái đang ở trong sơn động kia.
Con sói đầu đàn đang đứng sau bầy sói, híp mắt nhìn Bạch Hùng đang đứng chắn trước mặt.
Cái mũi ngửi ngửi.
Cho dù là mưa rơi, cũng không thể che lấp đi mùi hương vô cùng hấp dẫn của giống cái đang ở trong sơn động kia.
Nó đã nhớ thương giống cái này hồi lâu.
Từ lúc Bạch Hùng cùng tiểu giống cái đi vào đỉnh núi này, nó đã nhớ thương.
Tiểu giống cái kia trên người mang hơi thở thật đúng thật là câu dẫn.
Cực phẩm như vậy, nhất định là phải bắt được đến tay.
Thậm chí so với Giffy, còn mê người hơn.
Sói xám nghĩ.
Phát ra một tiếng gầm nhẹ
"Ngao!!!"
Lên!!
Tiếng kêu vừa dứt.
Trên trời lại một mảnh u ám.
Dưới cơn mưa.
Một hồi chiến đấu diễn ra.
Bạch hùng không hoảng không loạn ứng chiến.
Chính hắn một người đã lang bạt nhiều năm.
Loại địa phương nguy hiểm nào cũng đã đi qua.
Còn có thể sợ đám sói này?
Hắn đương nhiên không phải lo lắng cho bản thân.
Mà là lo cho tiểu giống cái của mình.
Không thể để đám súc sinh này vào sơn động dọa tiểu giống cái được.
Hắn chính là nghĩ như vậy.
So sánh với việc tấn công, Cesar phòng thủ nhiều hơn.
Vừa mới bắt đầu chiến đấu không lâu, đã có con sói biểu hiện nôn nóng.
Chỉ là dần dần, bọn chúng phát hiện Cesar chỉ thủ chứ không có ý tấn công.
Tức khắc liền hiểu ra, đây là đang che chở cho tiểu giống cái ở trong sơn động.
Sói xám ngẩng đầu
"Tấn công vào hướng đó cho ta! Không cần tập trung vào hắn! Đi vào bắt lại tiểu giống cái kia cho ta!"
Ngao ô ~~~
Ngao ô ~~
Ngao ô ~~~
Bầy sói gầm rú.
Tiếp theo, rất nhiều con sói đều không cố kỵ, hướng tới sơn động khởi xướng một vòng lại một vòng tấn công.
Đây là chiến thuật xa luân.
Sớm muộn gì cũng làm tiêu hao hết thể lực của Bạch Hùng.
Rốt cuộc, bảy tám con sói đều cùng nhau hướng tới phía cửa động.
Bị một con sói nhỏ trong đó trà trộn, nắm chặt thời cơ xông vào sơn động.
Lập tức, Bạch Hùng bất chấp, nổi điên lên.
Nếu bầy sói này muốn ૮ɦếƭ.
Hôm nay liền đều ૮ɦếƭ ở nơi này đi!!
Hắn nâng lên tay, xé rách một con sói đang sống sờ sờ.
Tư thế kia, đáng sợ tới mức làm cho một số con trong đó lui lại.
Hắn không hề quan tâm tới những con sói đó, tức khắc xoay người chạy về phía sơn động.
Mà hắn còn chưa đi được hai bước.
Liền nghe bên trong truyền đến âm thanh lãnh đạm kìm nén thốt ra hai chữ
"Cút ngay!"
Giọng nói vừa dứt, phanh!
Là con sói nhỏ kia bị ném ra.
Vừa vặn nện xuống bên chân Bạch Hùng.
Sói con nức nở, giống như là bị dọa ngu rồi.
Mặt xám mày tro ngồi xổm ở chỗ đó, trong khoảng thời gian ngắn nó không biết nên chạy đi hay là tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thủ lĩnh giao.
Bỗng nhiên, sói con dựng lỗ tai lên, như là nghe được cái âm thanh bước chân.
Lập tức hướng chạy ra phía ngoài động.
Cesar nhìn về phía trong động.
Thị lực của hắn rất tốt.
Dù cho hiện giờ bầu trời u ám, nhưng vẫn là thấy rõ, thân ảnh nhỏ xinh kia, đang đi từng bước từng bước đến cửa động.
Tô Yên đi tới cửa động.
Cesar duỗi tay muốn che chở cô.
Kết quả, Tô Yên giơ tay, một bàn tay ấn xuống bụng hắn.
Vẫn là bộ dáng nhỏ xinh nhu nhược ấy.
Chỉ là khi ngước lên, trên mặt của cô trừ bỏ lạnh nhạt, chính là không kiên nhẫn.
Quan trọng nhất chính là.
Cô chỉ ấn hắn một chút.
Hắn thế nhưng cảm giác được chính mình bị một luồng sức mạnh cực đại ngăn cản.
Điều này khiến Cesar sửng sốt.
Ánh mắt Tô Yên nhìn về phía bụng Cesar.
Chỗ đó có một vết máu.
Cô lại ngẩng đầu
"Con sói nào làm anh bị thương?"
Hỏi xong, nhìn về phía bầy sói bên ngoài.
Nhíu mày một chút
"Thôi vậy, các ngươi, đều ૮ɦếƭ ở nơi này đi."
Giọng nói kia thật hờ hững, nhưng Tiểu Hoa nghe xong trong lòng lại phát lạnh.
Nó một câu cũng không dám nói.
Ngày mưa, ký chủ quả thực so với nam chủ khi hắc hóa còn muốn đáng sợ hơn.
Ô ô ô.
Tâm can của Tiểu Hoa đều muốn run lên rồi.
Tô Yên lướt qua Cesar, đi ra ngoài.
Cesar nhìn tiểu giống cái của mình đột nhiên thay đổi.
Làm cho hắn cảm thấy có một chút áp lực.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, tiểu giống cái đã đi ra cửa động.
Ánh mắt hắn biến đổi.
Gầm nhẹ một tiếng với đám sói ngoài kia.
Nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Chỉ là, không còn kịp rồi.
Thủ lĩnh sói xám ngay khi thấy Tô Yên ra cửa, đã chạy đến phía cô.
Nanh vuốt sắc bén, nhanh chóng phát động tiến công.
Phanh!
Tô Yên không hề hét chói tai như trong dự đoán.
Ngược lại là sói xám bị Tô Yên một chân đá văng xa 3 mét, đập mạnh xuống mặt đất.
Tức khắc, toàn trường an tĩnh.
Trừ bỏ tiếng mưa rơi từng giọt nhỏ xuống tí tách.
Thì không hề có bất luận âm thanh nào nữa.
Mà Cesar đang chạy ra cửa động bước chân chợt dừng lại.
Mở to hai mắt nhìn, không thể nào tin được đó là tiểu giống cái của hắn.
Từ đây, bắt đầu tiến hành một màn đơn phương ђàภђ ђạ diễn ra.
Tô Yên giật giật cổ, ngẩng đầu mắt nhìn bầu trời mây đen u ám.
Nhắm mắt lại, chỉ cảm đàn sói này cũng thật chán ghét.
Cô bước bước chân, từ phía bên trái gần nhất bắt đầu.
Cô càng tới gần, con sói kia muốn phản kích.
Nâng lên móng vuốt.
Kết quả bị Tô Yên giơ tay bẻ gãy hết.
Phát ra tiếng kêu nức nở thảm thiết, ngã xuống trên mặt đất.
Tô Yên nhìn thoáng qua trên tay mình bị cào một cái.
Chỉ có một vệt đỏ.
Cũng không đổ máu.
Cô vừa chuyển tay.
Con dao găm từ trong không gian xuất hiện trong lòng bàn tay.
Một con tiếp theo một con ngã xuống
Một mình Tô Yên chiến đấu.
Hai con xông lên, rồi lại bốn con.
Vô luận đánh như thế nào đều không phải đối thủ của cô.
Từ trước đến nay bầy sói luôn tự hào về tốc độ của mình, nhưng ở trong mắt tiểu giống cái này hình như bọn nó cũng không khác gì các chủng loại khác.
Ánh mắt cô không kiên nhẫn lại lạnh nhạt.
Lúc nhìn bọn nó cũng không khác biệt khi nhìn đám côn trùng sâu bướm.
Cái này làm cho bầy sói cảm thấy lòng tự tôn bị dẫm đạp.
Kích phát sức mạnh chiến đấu vô cùng lớn.
Đáng tiếc.
Trận đấu này thực mau cũng bị cơn mưa tưới diệt.
Phanh!
Đã không biết đây là con sói thứ bao nhiêu ngã xuống.
Một đao cắt cổ, máu tươi hỗn loạn dọc theo nước mưa chảy xuôi làm lòng sói sợ hãi.
Đương nhiên bầy sói đều game over, chỉ còn lại thủ lĩnh sói xám lúc đầu bị Tô Yên đá văng ra là còn sống.
Chính bản thân hắn đứng giữa thi thể xẻ đôi của đồng tộc.
Biểu tình khi*p sợ lại phức tạp.
Thật lâu sau đều chưa có động tác.
Tô Yên trong tay nắm dao nhỏ, sợi tóc che khuất gương mặt, cô cúi đầu.
Trên người mặc váy trắng dưới cơn mưa u ám của bầu trời, rất giống ma nữ từ địa ngục tới đòi mạng.
Cô nhàn nhạt lên tiếng
"Ngươi có thể đầu hàng, sau đó rời đi."
Cô vừa dứt lời, sói xám đang cắm vào bùn, bày ra tư thế chiến đấu gầm nhẹ.
Tô Yên chờ, chính là cái này.
Cô còn chưa có Gi*t đủ.
Như thế nào có thể cho con sói này chạy được?
Cô bước bước chân từng bước một đi phía trước.
Váy trắng trên người dính đầy nước mưa và máu tươi.
Ngẩng đầu, trên mặt cũng là như thế.
Lại có một loại mỹ cảm bệnh trạng khó nói.
Tiểu Hoa nuốt nuốt nước miếng.
Có kích động, có sợ hãi, lại càng sùng bái.
Ký chủ của nó thật là lợi hại.
Quá đẹp.
Quá có mị lực a.
Cesar đại nhân khẳng định cũng giống nó, bị cô mê hoặc.
Không chừng, về sau sẽ đối với ký chủ càng tốt.