Hiên Viên Vĩnh Hạo tùy tiện ném quyển sách kia đi, quyển sách rơi xuống trên thảm, mở ra, bên trong chứa đầy chữ viết, còn có mấy vòng tròn màu đỏ, cực kỳ bắt mắt.
Hơi thở nóng rực cọ qua vành tai nàng, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, "Bắt đầu từ ngày mai, một ngày mười hai canh giờ ngươi đều phải ở dưới mí mắt của ta, không, từ bây giờ trở đi."
Tô Yên quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn đang nhắm mắt, khuôn mặt ôn lương môi hồng răng trắng.
Nàng nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy, nghĩ nghĩ rồi nói: "Điện hạ, nha hoàn cũng phải nghỉ ngơi."
Hắn nghe Tô Yên mềm mại kháng nghị, môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Bổn cung nghỉ ngơi, ngươi đương nhiên cũng được nghỉ ngơi."
Mấy ngày nay, Tô Yên rất nghiêm túc học tập nghiên cứu chế độ tôn ti và lễ nghi ở cổ đại.
Tôn ti không thể vượt qua, Hiên Viên Vĩnh Hạo muốn nàng buổi tối cũng ở bên cạnh, khẳng định không thể ngủ trên giường, muốn nàng ngủ trên mặt đất?
Nghĩ nghĩ, nàng nhu nhu nói: "Vậy nô tỳ có thể chờ điện hạ ngủ lại trở về."
Nàng có giường, không muốn ngủ trên mặt đất.
Hiên Viên Vĩnh Hạo mở mắt, con ngươi đen nhánh, môi mỏng dán vành tai vàng, nhẹ nhàng cắn cắn, "Ngày ấy, chính ngươi hứa hẹn. Đảo mắt, đã không thừa nhận?"
"Hứa hẹn điều gì?"
"Ở trong sân mẫu phi ta từng ở, ngươi nói, ngươi sẽ không hại ta, cũng sẽ không bỏ mặc ta."
Ngữ khí của hắn yếu ớt như một đứa trẻ.
Tô Yên nghe, cẩn thận nhờ lại, lắc đầu, sửa đúng, "Nô tỳ nói, sẽ không hại điện hạ, sẽ bảo vệ người."
Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm nàng, "Đây là cùng một ý, buổi tối lỡ như lúc ngươi không có ở đây, có người muốn hại ta, ngươi bảo vệ bằng cách nào? Ngươi ở đây, mới có thể bảo vệ ta."
Tô Yên nghi hoặc, "Nhưng, Nam Đường rất lợi hại, hơn nữa ngươi cũng có ảnh vệ, bọn họ đều sẽ..."
Còn chưa dứt lời, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã trực tiếp cắt đứt, "Bọn họ đều là thùng cơm chỉ nhìn được nhưng không dùng được, chỉ có ngươi bảo vệ ta, buổi tối ta mới có thể ngủ ngon.
."
Hắn càn quấy, không còn phong độ như lúc trước.
Tô Yên nghĩ đến chuyện mình phải ngủ dưới đất, còn muốn nói thêm.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng còn rối rắm, rũ mắt xuống, ho khan một tiếng.
Khuôn mặt càng trở nên trắng bệch. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tô Yên xoay người đỡ lấy hắn, nhìn vẻ ốm yếu của hắn, muốn đứng dậy rót cho hắn cốc nước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại đè nặng không cho nàng đứng dậy.
Giọng nói yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, làm người đau lòng, "Có phải ngươi cũng giống như mẫu phi, lừa ta?"
"Không, ta sẽ không lừa ngươi."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Nha hoàn nhỏ của hắn, nhìn qua ngốc ngốc, làm việc cũng có nề nếp, hành vi quy củ, cũng không vượt qua một bước.
Nhưng lời nói sao lại làm hắn vui vẻ như vậy chứ?
Yết hầu lăn lộn, lên tiếng: "Ân."
Ngốc như vậy, lại làm trái tim hắn ngứa ngáy khó nhịn sắp không khống chế được.
Nỗ lực khắc chế sự ngo ngoe rục rịch trong lòng, không nóng nảy, từ từ tới.
Người ở đây, không chạy được.
Sớm muộn gì cũng ăn vào trong bụng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa nghĩ vừa tiếp tục ép sát, "Vậy ngươi có bằng lòng không?"
Tuy rằng, trong mắt Tô Yên, mấy việc này chẳng liên quan gì đến nhau.
Nhưng từ trong miệng hắn nói ra, giống như nàng nói vĩnh viễn không lừa hắn, chẳng khác nào đồng ý buổi tối phải ở bên cạnh hắn.
Tiểu Hoa nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo đáng thương như vậy, nhỏ giọng nói: "Ký chủ, nếu không ngài đồng ý đi? Nam chủ thật đáng thương ~"
Kết quả là, cuối cùng, Tô Yên vẫn phải đồng ý.
Buổi tối ngày đầu tiên, Tô Yên còn tưởng rằng mình phải ngủ dưới đất, nàng đã chuẩn bị không ít đệm chăn để trải xuống.
Sau khi Hiên Viên Vĩnh Hạo biết được ý tưởng của nàng, lại ôm nàng cười một lúc lâu.
Cuối cùng bị hắn kéo lên trên giường.
Bắt đầu từ hôm nay, đồ của Tô Yên bị Nam Đường đưa từng thứ từng thứ một vào trong tẩm điện.
Chưa đến một tuần, đồ vật trong phòng Tô Yên đều chạy tới tẩm điện.
Mà Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng càng thêm không kiêng nể gì dán nàng.
Ngày nọ, Tô Yên tới phòng bếp nhỏ lấy điểm tâm, tạm thời rời khỏi tẩm điện.
Nam Đường đi vào, cung cung kính kính bẩm báo, "Thừa tướng đại nhân cho rằng kế hoạch của điện hạ quá mạo hiểm, muốn thuộc hạ khuyên ngài suy nghĩ lại."
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, ngón tay thon dài cầm một quyển sách.
Rũ mắt lật xem, lông mi run rẩy, gương mặt trở nên trắng bệch, nhìn qua cực kỳ ốm yếu.
Khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng, "Đâu phải thừa tướng cảm thấy nguy hiểm, mà là cảm thấy Gi*t quá nhiều người, khuyên bổn cung suy nghĩ cẩn thận."
Nói xong, trong phòng lại chìm vào im lặng.
Thật lâu sau, Hiên Viên Vĩnh Hạo mởi chậm rãi nói: "Ngươi nói với thừa tướng, nếu cảm thấy không ổn, bổn cung không ngại làm Lâm tướng quân giám sát thi hành."
"Dạ."
Sau khi trả lời, Nam Đường còn chậm chạp chưa rời đi.
Nam Đường ngẩng đầu hơi do dự.
Hiên Viên Vĩnh Hạo khẽ nâng mắt, "Nói."
Nam Đường ôm quyền, "Thuộc hạ có một chuyện không rõ."
"Nói nghe xem nào."
"Tô Yên là gian tế mà Đại hoàng tử phái tới, hình như điện hạ, đối xử hơi khác biệt với Tô Yên."
Nam Đường dùng từ một cách cẩn thận.
Trong mắt Nam Đường, điện hạ đâu chỉ đối xử khác biệt với Tô Yên, mà là không hề phòng bị, hoàn toàn không thèm để ý thân phận gian tế của nàng.
Ngay từ đầu, Nam Đường cho rằng điện hạ chỉ cảm thấy thú vị, chơi chơi thôi.
Cũng không để ý.
Nhưng mà sau đêm đó, hình như hoàn toàn khác đi.
Ánh mắt điện hạ nhìn Tô Yên, mỗi tiếng nói cử động mang theo sự quan tâm và Dụς ∀ọηg độc chiếm không phải giả vờ.
Tất cả những điều này làm nội tâm Nam Đường vừa không hiểu vừa bất an.
Cho nên cuối cùng không nhịn được mà dò hỏi.
Trước khi dò hỏi, không quên nhắc nhở điện hạ, nàng là gian tế!!
Bàn tay đang lật sách của Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi dừng lại, nâng mắt, con ngươi đen nhánh trở nên sâu thẳm, nhìn Nam Đường, "Nàng là của ta."
Nam Đường run lên, lập tức quỳ xuống đất, "Dạ."
Cái gì gian tế, hắn căn bản không thèm để ý.
Tô Yên là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Vì sao phải nói cho Nam Đường..., cũng là vì cảnh cáo Nam Đường không được động tới nàng.
Dò hỏi xong, Nam Đường đi ra ngoài cửa.
Tẩm điện lại trở nên im lặng như lúc ban đầu.
Lại nói tới Tô Yên đi vào phòng bếp nhỏ lấy điểm tâm.
Vừa mới đi vào phòng bếp nhỏ, một người mặc quần áo của cung nữ tam đẳng bước vào, không cẩn thận ᴆụng phải nàng.
Sau đó, một tờ giấy yên tĩnh không tiếng động nhét vào tay Tô Yên.
Tô Yên nắm chặt tờ giấy trong tay, chớp chớp mắt.
À, đúng rồi, nàng là gian tế Đại hoàng tử phái tới.
Im lặng lâu như vậy, đã làm nàng suýt quên mất việc này.
Sau đó, người kia chăm chú nhìn Tô Yên một lần, sau đó xoay người rời đi.
Tô Yên nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn nhìn bên ngoài, không có ai.
Nàng mở tờ giấy đó ra.
Bên trên viết ba dòng chữ nhỏ,
"Tìm một quyển sách màu đen.
Bên trong ghi lại chứng cứ tham ô của hơn mười vị đại thần.
Ba ngày sau lúc mặt trời xuống núi, gặp ở núi giả phía sau Ngự Hoa Viên."
Sau khi nàng đọc xong, bèn cất tờ giấy vào trong túi kẹo.
Sau đó bưng điểm tâm trên bàn đi ra ngoài.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, ngài muốn giúp Đại hoàng tử sao?"
"Không muốn giúp."
"Nhưng, ký chủ, căn cứ vào những quyển sách mà Tiểu Hoa đã đọc, nếu ngài không có giá trị, rất có khả năng sẽ bị diệt khẩu."
Tô Yên nghe nghe cảm thấy có đạo lý, bởi vì những quyển sách Tiểu Hoa đọc nàng đều đã nhìn qua.
Nhỏ giọng: "Vậy ta giúp hắn ta?"
Phải bảo vệ mạng nhỏ mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.
"Nhưng bây giờ Tam điện hạ tin tưởng ngài như vậy, nếu như bị hắn phát hiện ra ngài là mật thám, hắn sẽ rất đau lòng."
"Vậy phải làm sao?"
Tô Yên không có kinh nghiệm, nàng rất ít nói dối, càng đừng nói là làm gian tế.
Tiểu Hoa cẩn thận suy nghĩ một lát, "Ừm... nếu không ký chủ làm một quyển giả?"
Lời nói vừa xuất hiện, một người một hệ thống đều cảm thấy cái chủ ý này rất tốt, như vậy, không phải vừa hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa không làm Tam điện hạ đau lòng sao?
Một mật thám ngây ngô, một hệ thống không có kinh nghiệm, hai người nói chuyện giống như hai đứa thiểu năng trí tuệ.
Tô Yên trở lại tẩm điện, ôm đĩa điểm tâm đi vào.
Tuy mỗi lần Hiên Viên Vĩnh Hạo nói muốn ăn điểm tâm, nhưng phần lớn lại vào bụng Tô Yên.
Vậy nên lần này, Tô Yên cố ý chọn đồ mình thích ăn.
Khi Tô Yên tiến vào, Hiên Viên Vĩnh Hạo đang luyện chữ.
Nàng hoảng hốt tròng chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Nàng không biết viết chữ.
Không biết viết chữ, làm giả bằng cách nào??
Kết quả là, bước chân không tự giác đi tới bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn hắn viết.
Thật xinh đẹp, cũng thật sắc bén.
Từng nét 乃út mang theo dao nhọn, nhưng nhìn lại lại cho người ta một loại cảm giác hào hùng.
Nàng đứng ở bên cạnh nhìn, mình... không biết viết nha.
Đại khái là do ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng một cái, khóe môi không nhịn được cong lên, "Biết chữ này là gì không?"
Tô Yên gật gật đầu, "Tô Yên"
Giọng nói mềm mại của nàng, đọc hai chữ trên giấy.
Ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên một tia sáng, hắn lại viết bốn chữ, "Mấy chữ này thì sao?"
"Hiên Viên Vĩnh Hạo."
Nàng nghiêm túc đọc, đọc xong lại cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu đối diện với hắn.
Hắn nhìn nàng nửa ngày, mới tiếp tục nói: "Lại đây, ngươi viết cho ta xem."
Tô Yên đứng ở bên cạnh do dự, nàng chưa từng học viết.
Nhưng mà... hẳn là không khó lắm?
Nghĩ như vậy, nàng buông điểm tâm trong tay xuống, đi qua đó.
Cầm lấy 乃út lông trong tay hắn, trước khi đặt 乃út viết, lại không nhịn được nhìn hắn một cái.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại có chút chờ mong.
Từ những câu nói bình thường, vó thể nhìn ra nha hoàn nhỏ này nhìn ngốc ngốc, nhưng lại khá hiểu biết.
Hắn nhắc tới một vài điển cố nàng đều có thể lý giải.
Có thể nhìn ra là từng được dạy dỗ.
Đều nói, chữ viết như người.
Hắn muốn nhìn xem, chữ nàng viết ra có giống như con người của nàng không.
Đợi một lúc lâu.
Tô Yên nghiêm túc viết xong tên của mình.
Vừa mới viết xong, bên cạnh đã truyền đến tiếng cười.
Người nào đó ôm nàng, đầu gác trên vai nàng, rũ mắt nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy Tuyên Thành, cười thoải mái.
Tô Yên buông 乃út lông xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành kia, đặc biệt là khi đối lập với dòng chữ bên cạnh, đó mới là thật sự xấu thảm không nỡ nhìn.
Con ngươi ngập nước nhìn nhìn, gương mặt hồng hồng.
Nhỏ giọng giải thích, "Ta không biết viết."
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa cười vừa hỏi:
"Tiên sinh chỉ dạy ngươi biết chữ, mà không dạy ngươi viết?"