Tô Yên há mồm, răng rắc, cắn một ngụm thịt quả.
Chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.
Ăn rất ngon.
Một người đút, một người ăn.
Mấy trái cây kia rất lớn.
Mà Cesar cứ liên tục đút hết cho Tô Yên.
Trong mắt Cesar, mười mấy quả cũng chưa đủ để khai vị.
Dẫn đến việc Tô Yên ăn tới no căng bụng.
Cô nhìn Cesar đưa qua trái cuối cùng.
Do dự há mồm, muốn nói cái gì đó.
Còn Cesar lại cho rằng cô còn muốn ăn.
Duỗi tay, dùng trái cây ngăn chặn miệng Tô Yên.
Cô đành nhận mệnh cắn một ngụm trái cây.
Sau đó, ngẩng đầu.
"Em ăn không hết."
Cesar hơi nhíu mày.
Nhìn thoáng qua Tô Yên.
Cô ăn uống cũng thật ít.
Chỉ ăn một chút như vậy.
Vừa nghĩ, hắn vừa đem nửa quả trái cây kia nhét vào miệng mình.
Sau đó đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Hắn cầm mấy thứ quần áo kia vào theo.
Đưa váy trắng cho Tô Yên.
Bất quá, tay lại lật tới lật lui ҨЦầЛ ŁóŤ cùng áo иgự¢.
Một bên đùa nghịch một bên nghi hoặc dò hỏi.
"Đây là cái gì?"
Tô Yên suy nghĩ nên hình dung mấy thứ này như thế nào để phù hợp với thế giới này.
"Cái kia là bao иgự¢."
Cesar nhìn đồ vật kia có hai cái dạng hình cung.
Vừa sờ sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía иgự¢ Tô Yên.
Đương nhiên, bởi vì chính hắn bọc cô đến kín mít, thế nên chẳng thể nhìn thấy cái gì.
Sau đó, hắn lại lôi miếng vải còn lại lên.
Tò mò.
"Còn cái này?"
Tô Yên nhìn động tác trên tay hắn.
Nửa ngày sau, khó khăn lên tiếng.
"Quần áo."
Đùa nghịch xong.
Cesar đem đồ vật trả cho Tô Yên.
Lúc sau, Tô Yên che che dấu dấu thay đồ, Cesar liền dời đi ánh mắt.
Tiểu giống cái này, sao lại không dụ dỗ hắn như vừa nãy?
Cesar nghĩ như vậy.
Hắn quay đầu, nâng con mồi trên mặt đất lên, đi ra ngoài.
Tô Yên đi xuống giường.
Quần áo trên người đã mặc xong.
Bỗng nhiên, cô nhìn đến viên đá quý hồng nhạt ở đầu giường, lúc này mới nhớ tới, cô mua cái này còn chưa tặng cho hắn.
Cầm lấy đá quý, đi ra ngoài sơn động.
Rất nhanh liền nhìn thấy Cesar đang nấu chín con mồi.
Cô lên tiếng
"Cesar."
Hắn quay đầu.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Yên.
Sau đó ngẩng đầu, lại nhìn mặt trời còn chưa xuống núi.
"Sao lại ra ngoài?"
Hắn nhíu mày.
Tô Yên duỗi tay, đưa viên đá quý màu phấn hồng kia qua.
"Cái này cho anh."
Cesar tức khắc đứng hình ở chỗ đó.
Sau đó, trên mặt dần đỏ ửng, hướng xuống tận cổ.
So với thời điểm Tô Yên hôn hắn còn đỏ rất nhiều.
Cô nỗ lực lý giải phản ứng của Cesar.
Đây là thẹn thùng?
Rất thích nó sao?
Nghĩ như vậy.
Cô đặt đá quý kia vào tay Cesar.
Cesar nắm chặt đá quý, tức đến muốn hộc máu.
Hắn gầm nhẹ.
Không biết phải làm sao.
Tô Yên nhìn phản ứng của hắn lớn như vậy.
Chẳng lẽ là cảm thấy nó quá quý trọng?
Cô định nói cho hắn.
Kỳ thật viên đá này không quý.
Người bán không hề đòi tiền.
Giây tiếp theo, Cesar giơ tay liền ấn Tô Yên ở trên tường.
Hắn nhíu mày.
"Cô nghĩ là ta chắc chắn sẽ đáp ứng đúng không?"
Tô Yên trầm mặc.
Không phải không nghĩ tới.
Chỉ là cô không hiểu lắm hắn rốt cuộc đang nói tới cái gì.
Cesar nhìn Tô Yên trầm mặc, cho rằng mình dọa cô sợ.
Không có cách nào, cô cũng dọa đến hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được tiểu giống cái chủ động như vậy.
Thậm chí còn chuẩn bị đá quý thỉnh cầu hắn sinh con cùng cô?
Tuy rằng hắn cũng không định cùng giống cái nào kéo dài hậu đại.
Nhưng, Cesar nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới, thanh âm kỳ lạ.
"Cô, cô cảm thấy chính mình có chỗ nào phù hợp với yêu cầu của ta?"
Tô Yên nghe thấy hắn dò hỏi bất thình lình.
Sửng sốt một lúc
"Anh có yêu cầu gì?"
Nói xong, cô bổ sung một câu
"Em sẽ tận lực hoàn thành."
Cesar vừa nghe, sắc mặt càng đỏ.
Sau đó, hắn cũng không nói thêm gì.
Chỉ trực tiếp cất viên đá quý màu hồng vào cổ tay áo của mình.
Lông mày của hắn từ trước đến nay đều nhíu chặt, bây giờ có chút buông lỏng.
Lúc trước ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía Tô Yên mang theo vẻ không kiên nhẫn.
Bây giờ, lại trở nên có chút táo bạo.
Hắn lại nhìn Tô Yên nhiều thêm mấy lần, sau đó rời tầm mắt, giọng nói buồn bực
"Cô không phù hợp."
Nói xong, hắn liền quay đầu rời đi.
Tô Yên đứng ở chỗ đó một lúc lâu.
Hắn đang nói gì thế?
Lại tức giận?
Cô cũng chưa làm cái gì mà.
Chỉ tặng viên đá quý cũng giận?
Hắn cũng dễ tức giận quá a.
Dù sao, hắn cũng nhận lấy viên đá quý.
Nhìn qua cũng đâu có vẻ là ghét viên đá đó đâu.
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không ra, Tô Yên liền vứt chuyện này ra sau đầu.
Mặt trời mười hai giờ trưa làm người nóng đến hốt hoảng.
Chỉ đi ra ngoài một lát, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Vẫn nên về sơn động thôi.
Tô Yên không biết ở thế giới này.
Đá quý có ý nghĩa khác.
Nếu đưa cho người phái khác là đại biểu tỏ tình, muốn cùng đối phương giao phối và sinh ra thế hệ sau.
Tô Yên về sơn động, ngồi lên rơm rạ.
Một lúc sau, Tiểu Hồng thu nhỏ lại thân hình đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.
Nó trở nên đặc biệt bé, phun ra nuốt vào lưỡi rắn đỏ tươi.
Nếu có người không chú ý sẽ dễ dàng bỏ qua nó
" Tê tê tê tê tê ô~"
Tiểu Hồng phát ra âm thanh nức nở.
Tô Yên nhìn con rắn nhỏ vằn đỏ đen bò theo chân đến tay mình.
" Tê tê tê tê tê."
Yên Yên, cái người gọi là Giffy bắt nạt em!!
Nó thật uất ức.
Trên đầu nó sưng lên mấy cái bánh bao.
Nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Tô Yên nghe thấy tên Giffy từ tiểu Hồng, sửng sốt.
"Em nhìn thấy Giffy?"
Tiểu Hồng gật đầu
"Tê tê tê tê tê~"
Cô ta bắt em nói với chị, tối nay gặp mặt bên hồ.
Nói đến đây tiểu Hồng thấy ủy khuất cực kỳ.
Nó chỉ đi theo Ưng Nam tính giáo huấn hắn một trận.
Lúc trước hắn ta muốn ăn nó.
Kết quả nó buộc Ưng Nam ở đuôi, còn chưa giáo huấn đủ.
Đã bị một cô gái bọc da thú ngăn lại.
Tự dưng có mưa đá đập nó rất đau.
Cô gái kia nói trên người nó có hơi thở của Tô Yên, bảo nó về tiện thể nhắn tin lại.
Tô Yên sờ đầu Tiểu Hồng.
Nhàn nhạt lên tiếng
"Được,ta đã biết."
Nói xong, tiểu Hồng tự giác quấn tay Tô Yên.
Làm một vòng tay bình thường.
Thế giới này quá nguy hiểm.
Vẫn nên đi theo Tô Yên.
Tô Yên ngồi trên rơm rạ, chưa đến một lúc sau.
Cô liền thấy Cesar đi vào, đặt trước mặt cô mấy quả trái cây.
Cesar không nói gì cả.
Đưa trái cây đến trước mặt cô xong liền xoay người rời đi.
Hành động như kiểu bọn họ không quen biết vậy.
Tô Yên cắn trái cây.
Nghĩ đến chuyện tối nay.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, Giffy có phải là Chủ Thần không?"
"Đúng vậy."
Cô lên tiếng.
"Ký chủ nên làm gì bây giờ?"
Tô Yên trầm ngâm trả lời
"Chưa nghĩ ra."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa nghe ký chủ nhà mình trả lời như vậy.
Xem ra, Giffy rất quan trọng.
Cũng có lẽ, Giffy rất lợi hại.
Tóm lại, là người ký chủ rất để ý.
Thoáng cái, trời đã tối.
Tô Yên đi ra ngoài động.
Bây giờ nhiệt độ không nóng bỏng như ban ngày.
Cô nhìn sang bên cạnh, Cesar đang đảo giá nướng thịt.
Cũng không biết vì sao.
Từ khi cô tặng đá quý cho hắn, Cesar chưa từng nói chuyện với cô.
Vẫn luôn đi ra bên ngoài bắt con mồi.
Cô đi qua, ngồi xổm ở bên cạnh hỏi
"Thịt bao giờ mới chín?"
Cesar ngẩng đầu, nhìn Tô Yên một lần.
Sau đó lên tiếng
"Nửa tiếng nữa."
Tô Yên gật đầu
"Được."
Nói xong, cô ngồi một lúc.
Sau đó xoay người, đi hướng về sơn động.
Nhưng cô không đi vào trong, mà dọc theo hướng bên cạnh của sơn động, đi về phía trước, cho đến khi biến mất trong bóng tối.
Không biết là do không khí khẩn trương hay như thế nào.
Tiếng nói chuyện của Tiểu Hoa không tự giác nhỏ lại.
"Ký chủ, cesar đại nhân sẽ không phát hiện nhỉ?"
"Chắc sẽ không."
Chỉ cần trước khi nướng thịt xong cô trở lại sơn động.
Mọi chuyện đều ổn.
Lúc nướng thịt, hắn sẽ không thể đi ra chỗ khác.
Hơn nữa hình như hắn cũng không nghĩ nói chuyện cùng cô.
Chắc hắn sẽ không nướng được một nửa liền đi vào sơn động tìm cô đâu.
Bước chân của Tô Yên càng ngày càng nhanh.
Rất mau, cô đã xuất hiện ở bên hồ.
Cũng thấy được người đứng ở đó.
Tô Yên xuất hiện, mắt Giffy sáng ngời.
Đợi Tô Yên đi đến trước mặt mình.
Giffy lên tiếng
"Chủ Thần đại nhân."
Lúc cô ta nói, đặt một bàn tay lên иgự¢ mình, thi lễ.
Tô Yên nhìn cô ta, nghĩ nửa ngày, lên tiếng
"Giffy."
Giffy ngẩng đầu, khuôn mặt quyến rũ khiến người khác phải trầm luân, có một chút ý cười
"Đại nhân nhìn thấy ta, giống như không vui vẻ lắm."
Tô Yên trầm mặc.
Giffy đi từng bước đến trước mặt Tô Yên, tiếng cười như tiếng chuông bạc
"Chính là ta, đã ở vị diện này đợi đại nhân rất lâu rồi a."
Giffy vươn tay, muốn đặt lên vai Tô Yên.
Lại giống như nghĩ đến chuyện gì, tay dừng lại ở giữa không trung, rồi thu về.
Sau đó, tiếng của Giffy nhẹ nhàng rơi xuống bên tai của Tô Yên
"Đại nhân nên biết, sứ mệnh của ta ở chỗ này là gì."
Tô Yên ngẩng đầu, một tia ngân quang hiện lên.
Phanh!
Tay Giffy nắm một cái chủy thủ băng.
Đâm về phía иgự¢ của Tô Yên.
Mà tay Tô Yên, đang chặn lại tấn công của Giffy.
Mục tiêu của chủy thủ chính là trái tim của Tô Yên.
Chỉ cần đâm 1 cm nữa thôi, sẽ đâm vào trái tim của cô.
Ý cười trên mặt của Giffy vẫn không thay đổi.
Cô ta lên tiếng
"Nghe nói bệnh cũ của đại nhân vẫn chưa chữa khỏi, đại nhân còn muốn tiếp tục phản kháng sao?"
Nói một lúc, tiếng của cô ta nhỏ xuống
"Nếu chờ một ngày ngài hoàn toàn mất khống chế, chỉ sợ, muốn Gi*t ai cũng được nhỉ?"
Ý cười trên mặt Giffy trước nay không xảy ra biến hóa.
Tất cả đều nằm trong tầm khống chế của cô ta.
Xem.
Người này vừa sinh ra đã được lựa chọn làm Chủ Thần.
Đã trải qua nhiều thế giới như vậy, vẫn như cũ không tiến bộ một chút nào.
Thật là kỳ lạ.
Thiên Đạo, rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào?
Thế nhưng muốn một người như vậy làm chủ thần.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Giffy chỉ có hai chữ.
Mệnh tốt.
Vị đại nhân này mệnh thật tốt.
Được Thiên Đạo chiếu cố.
Mệnh tốt đến mức làm người khác đố kỵ.
Giffy thất thần.
Tô Yên đã ra tay.
Giffy nhanh chóng hoàn hồn, lấy tay chống đỡ.
Tiếp theo, hai thân ảnh triền vào đánh nhau.
Thể chất của Tô Yên chưa khôi phục hoàn toàn.
Mà Giffy bởi vì đi vào thế giới vị diện, bị hạn chế lực lượng.
Hai người giao thủ, không phân cao thấp.