Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 348

Tác giả: Tần Nguyên

Nữ nhân tên Giffy nhìn chằm chằm Tô Yên.
Giọng nói ngâm nga mang theo ý cười.
"Ta còn không biết tên cô là gì."
"Tô Yên"
Vừa dứt lời, trong mắt Giffy hiện lên tinh quang.
Cô ta vội vàng thu liễm tầm mắt.
Quay đầu nhìn về phía đá quý hồng nhạt trong tay Tô Yên.
Giffy cười nói.
"Đá quý này không tồi."
Tô Yên thu phản ứng kỳ lạ của cô ta vào trong mắt.
Sau đó, dời tầm mắt dừng ở trên đá quý này.
"Ân"
Cô lên tiếng.
Giffy ý cười càng tăng
"Chúng ta có duyên gặp lại."
Tô Yên gật đầu.
"Được"
Nói xong, Giffy nhìn thoáng qua.
Tiếp tục đi về phía trước.
Tô Yên đứng ở trước sạp nhỏ kia, nhìn đá quý trong tay.
Cho đến khi Giffy rời khỏi hẳn.
Tô Yên luôn xác nhận với người bán kia, đá quý này thật sự không cần tiền.
Cô cầm đá quý rời đi.
Tô Yên cúi đầu đi, không biết suy nghĩ cái gì.
Rất nhập tâm.
Tiểu Hoa thông minh.
Biết phản ứng của Tô Yên là vì vừa nãy trong lúc vô tình gặp được Giffy.
Liền lập tức đi tra tư liệu Giffy.
Sau đó phát hiện trong danh sách Chủ Thần có một người tên Giffy.
Giffy Chủ Thần, đứng hàng thứ 4.
Được xưng là Chủ Thần mỹ diễm.
Về tư liệu Giffy, ít ỏi đến không tưởng.
Chỉ giới thiệu Giffy là Chủ Thần như thế nào, rồi trước khi làm Chủ Thần thì nàng ta làm cái gì.
Về sau không có gì nữa.
Tiểu Hoa lên tiếng dò hỏi.
"Ký chủ, giống cái Giffy kia, là Chủ Thần?"
Tô Yên vừa nghe, phục hồi lại tinh thần.
Cô cảm thấy, dường như hệ thống của mình thông minh hơn một chút.
Cô cái gì cũng chưa nói.
Vậy mà đã tra được tin tức.
Cô suy nghĩ trong chốc lát
"Còn chưa xác định."
Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ thì chợt thấy lo lắng.
Lúc trước có hai vị Chủ Thần là Tang Lạc cùng Mộng Yểm, phản ứng của cô rất bình đạm.
Giống như việc họ xuất hiện hay không đều không quan trọng.
Nhưng, duy chỉ có Giffy này.
Chưa nói đến việc ký chủ không chắc chắn, cũng đã bắt đầu thất thần.
Cô đang bất an hay lo lắng?
Vì cái gì?
Sợ Giffy đánh bại mình?
Không có khả năng a.
Giffy là Chủ Thần đứng thứ tư.
Lúc trước khi chọn Chủ Thần đều lấy thực lực ra nói chuyện.
Nếu Chủ Thần đứng thứ hai tới, ký chủ lo lắng cũng là bình thường.
Nhưng Giffy này, dựa theo đạo lý mà nói, hẳn là thực lực còn kém xa ký chủ mà.
Tiểu Hoa nghĩ mãi vẫn không hiểu, đành trực tiếp hỏi Tô Yên
"Ký chủ, Chủ Thần Giffy kia rất lợi hại sao?"
"Cũng được."
"Ký chủ sợ hãi cô ta sao?"
Tô Yên nghe âm thanh cẩn thận của hệ thống.
Phục hồi lại tinh thần.
Nghi hoặc
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói.
"Bởi vì nhìn bộ dáng ký chủ, hình như rất để ý cô ta."
Tô Yên không nói gì.
Cô nghe âm thanh tiếng lá xào xạc.
Hôm nay mặt trời rất rực rỡ, ngày thường chỉ có buổi chiều mới có gió.
Tô Yên thất thần trong giây lát.
"Có gió tới."
Gió thổi một lúc.
Bỗng nhiên bầu trời đổ mưa.
Trời vẫn nắng, không hề có mây đen.
Thế nhưng dưới thời tiết oi bức lại có mưa kéo đến.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn từng hạt mưa trong không trung.
Cô đứng giữa mưa.
Tóc bị ướt nhẹp.
Rất nhanh, váy trắng mặc trên người cũng ướt sũng.
Cô vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.
Nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu xuất hiện một bóng người.
Nước mưa bị chắn lại.
Những nơi khác mưa vẫn ào ào rơi xuống.
Nhưng lại không có giọt mưa nào rơi trên người cô.
Tô Yên mở mắt nhìn.
Sau đó thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Cesar có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu giống cái.
Cô hôn hắn một cái liền choáng váng sao?
Trời mưa cũng không biết trốn đi?
Còn có, cô không ở bên hồ chờ hắn, chạy loạn cái gì?
Nơi này nguy hiểm như vậy, lỡ bị giống đực bắt đi làm sao?
Hắn cảm thấy tiểu giống cái này chẳng những mảnh mai, còn không biết nghe lời.
Luôn thích chạy tới những nơi nguy hiểm.
Âm thanh hắn có chút đè nén
"Cô chạy loạn cái gì?"
Nói xong, liền ôm Tô Yên.
Nhìn bộ dạng bị mưa xối xả của cô.
Dưới làn váy màu trắng, đường cong đẹp đẽ, trước sau phập phồng mang theo cảnh đẹp đẫy đà chỉ có giống cái mới có.
Hắn liếc mắt một cái.
Sau đó ngẩng đầu, cảnh giác quét ánh mắt bốn phía.
Phát ra tiếng gầm nhẹ.
Cảnh cáo giống đực xung quanh.
Đồng thời hắn kéo quần áo của mình.
Giấu Tô Yên vào.
Chỉ lộ ra một cái đầu.
Tô Yên bị hắn ôm hồi lâu.
Mới dần dần phục hồi tinh thần.
Duỗi tay ôm lại hắn.
Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
"Em muốn ngủ."
Cesar hừ một tiếng.
"Đúng là một giống cái khó hầu hạ."
Nói xong vẫn đem cô ôm vào иgự¢.
Lấy quần áo che trên đầu cô, ngăn mưa rơi xuống.
Hắn không nói gì thêm.
Nhưng ánh mắt biểu lộ, cô có thể ngủ.
Tô Yên duỗi tay, ôm cổ hắn.
Tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể ức chế sự hoảng hốt mà trận mưa này mang tới, còn có tính tình càng bức bối.
Khi bắt đầu mưa, Tiểu Hoa một câu cũng không dám nói.
Cho đến khi nhìn ký chủ mình không còn việc gì nữa.
Lúc này mới hồi phục tâm trạng.
Nó nhìn hồi lâu.
Ân?
Còn tưởng rằng ký chủ sẽ phát giận không kiên nhẫn.
Nhưng nhìn ký chủ, hình như không có a.
Tiểu Hoa suy nghĩ mãi.
Nhớ tới việc khi còn nhỏ mà ký chủ trải qua.
Sở dĩ mỗi lần như vậy cô đều mất khống chế...
Là bởi vì hồi nhỏ bị nhốt nhiều năm không thấy ánh mặt trời.
Lần đầu tiên thoát khỏi Ⱡồ₦g giam kia là vào một đêm mưa to tầm tã, cảnh đầu tiên nhìn thấy là một kẻ tàn nhẫn ђàภђ ђạ tù nhân cho đến ૮ɦếƭ.
Mà người ૮ɦếƭ lại là nữ tử duy nhất nói chuyện, trộm cho cô thức ăn.
Đêm hôm đó ký chủ mất khống chế, Gi*t hết tất cả mọi người.
Về sau ký chủ trưởng thành, phân biệt được thiện ác tốt xấu, càng khiến cô chán ghét những chuyện kia.
Cho nên, mỗi khi thời tiết mây đen có mưa to đều khiến cô mất khống chế.
Tới hiện tại...
Thời tiết sáng sủa, mưa hơi lớn một chút.
Nó vẫn cho rằng, ký chủ sẽ tiếp tục như vậy.
Xem ra, cũng không hẳn.
Chỉ có những ngày tương tự hôm đó, cô mới mất khống chế.
Giống như lần đầu tiên Quân Vực đại nhân xuất hiện.
Ký chủ mất khống chế.
Còn không phải bởi vì chịu kích thích, nhớ lại đêm hôm ấy hay sao?
Đều là máu chảy thành sông, thi thể trải rộng, đêm mưa sấm chớp đùng đùng.
Tiểu Hoa nghĩ.
Ký chủ của mình sống thật không dễ dàng.
Tuy nhiên, nó không có hình dạng.
Cũng không có nước mắt.
Chỉ có thể gào khan hai tiếng.
Cesar ôm Tô Yên, đi về phía Tây.
Tiểu giống cái nhỏ nhắn này hình như rất buồn ngủ.
Hắn muốn tìm một chỗ tránh mưa, nhân tiện thỏa mãn tiểu giống cái ngạo kiều này.
Tô Yên cảm giác mình ngủ rất dài.
Mơ thấy thời điểm khi cô mới vào Cửu Trọng Thiên.
Rất nhiều người không biết.
Khi mới tới, đối với trời mưa dày đặc mây đen, cô sẽ không mất khống chế.
Chỉ là rất chán ghét, sau đó tìm một chỗ mà trốn.
Đắm chìm trong thế giới của mình.
Sau khi tranh đoạt vị trí Chủ Thần, cô mới biến thành như thế này.
Một lần gặp ngày mưa, một lần mất khống chế, nghiêm trọng tới mức nhiều khi sẽ Gi*t người mà không phân biệt.
Hiện giờ, vừa gặp một người, trời liền mưa.
Những gì đã quên, nháy mắt liền nhớ lại.
Giffy
Tô Yên trong giấc mộng nắm chặt tay.
Bỗng nhiên tỉnh lại.
Cô thở hổn hển.
Toàn thân đều ướt nhẹp mồ hôi.
Tô Yên dần dần hoàn hồn.
Nhìn xung quanh, hình như đang ở một sơn động.
Cô nhìn bên ngoài.
Mưa đã tạnh.
Cô vươn cánh tay, muốn đứng dậy.
Vừa động liền thấy hai cánh tay đều trơn bóng.
Cúi đầu.
Một bộ quần áo thuần trắng bọc kín mít cơ thể cô.
Còn chiếc váy trắng dài của mình thì bị treo trên một nhánh cây.
Theo ánh sáng bên ngoài sơn động nhìn ra.
Trừ bộ váy dài kia còn có áo иgự¢, ҨЦầЛ ŁóŤ ren.
Hết thảy đều bị treo ở cửa sơn động.
Tô Yên nhìn một hồi lâu, phục hồi lại tinh thần.
Cho nên, bên trong cô chẳng hề mặc cái gì, chỉ có bộ quần áo này che kín cơ thể.
Vừa ngồi dậy, quần áo liền trượt xuống dưới, lộ ra sống lưng trần trụi.
Tóc dài đen nhánh thả xuống dưới, rũ ở hai bên sườn.
Cùng màu da trắng nõn như bạch ngọc tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Nhu nhược, nhỏ xinh mỹ lệ, đánh sâu vào thị giác.
Thời điểm Cesar vừa đi vào, liền nhìn thấy cảnh này.
Hắn thả con mồi trong tay xuống mặt đất.
Lúc hắn đi ra ngoài săn thú, đều biến thành bộ dáng bạch hùng.
Đi đến một bên chỗ rơm rạ mà cô nằm.
Tô Yên ngẩng đầu.
Một đôi mắt ướt dầm dề, trong nháy mắt nhìn thẳng vào mắt bạch hùng.
Thân thể Cesar tức khắc cứng đờ.
Hừ nhẹ một tiếng.
Trong tay hắn cầm một bọc lá to chứa đồ vật bên trong.
Nâng tay lên, ném nó tới trước mặt Tô Yên.
Lá cây mở ra.
Mấy quả trái cây tròn tròn lăn tới.
Tô Yên duỗi tay, đem lá cây kia hoàn toàn mở ra.
Mười mấy quả trái cây hiện ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Cesar.
Đang định nói chuyện.
Không biết Cesar như thế nào, nhìn qua có chút hung hăng.
Duỗi tay, gắt gao lôi kéo quần áo Tô Yên.
Âm thanh hắn hơi thô.
"Bộ dạng này của cô là gì vậy hả?! cài chặt lại!"
Tiểu giống cái này là tự mình loã thể, sau đó dụ hoặc hắn sao?
Quả nhiên, tiểu giống cái đối với hắn mưu đồ đã lâu.
Cesar nghĩ.
Chờ hắn chỉnh xong, ngoại trừ đầu Tô Yên ở bên ngoài, những chỗ còn lại đều bị khoá chặt trong áo.
Cô định duỗi tay ăn trái cây.
Nhưng bị hắn bọc quá chặt, căn bản tay không duỗi tới được.
Cô chớp chớp mắt.
"Ăn không được."
Cesar nhìn tiểu giống cái, hừ một tiếng.
Thế nhưng còn muốn hắn đút?
Thân thể hắn giật giật.
Rất nhanh liền biến thành hình người.
Trên người hắn còn có một bộ áo bào trắng.
Nhìn qua giống như đúc với bộ đồ trên người Tô Yên.
Thực thần kỳ.
Hắn ngồi bên cạnh, một bàn tay gắt gao nắm quần áo trên người Tô Yên.
Nhíu mày, có lẽ cảm thấy cô thật phiền toái.
Lại nâng tay lên, cầm lấy một trái cây đưa tới bên môi cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc