Nhìn sang Tô Yên, lại nhìn sang cái tên bạch hùng mặt đầy sát khí như muốn dỡ luôn mái nhà của mình kia.
Có chút thâm ý nói.
"Cô ta không có chuyện gì, cậu yên tâm đi."
Cesar nghe xong, nửa ngày sau mới tiếp lời.
"Hình như cô ấy rất bài xích ánh mặt trời, cũng rất nhanh đói khát."
Lão dược sư ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
"Nhìn cậu lớn lên cũng không tồi, hẳn là một con gấu trắng tuổi trẻ tinh lực tràn trề đi."
Bà ta chưa nói xong nhưng ai nghe thấy cũng hiểu ý sau mới là trọng điểm.
Quả nhiên...
"Không lẽ đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một giống cái?"
Hắn không trả lời ngay, nhưng khuôn mặt ngày càng xấu.
Là do tiểu giống cái này cứ dán lấy hắn.
Thế nhưng Cesar không nói ra.
Ít nhất trước mặt người ngoài, hắn vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho tiểu giống cái.
Lão dược sư lại cúi đầu, đùa nghịch dược liệu trong tay, nói.
"Thân thể giống cái so với giống đực trưởng thành yếu ớt hơn rất nhiều, mà cô ấy so với giống cái bình thường còn yếu hơn mấy lần.Thân thể không tốt, đương nhiên sẽ như vậy."
Mắt Tô Yên trông mong nhìn về phía bạch hùng.
Cesar một tay bế Tô Yên lên.
Dán vào bụng hắn.
Hắn nhận ra được, tiểu giống cái này hình như rất thích gần gũi với hắn.
Lão dược sư lên tiếng.
"Không có gì nghiêm trọng, ăn nhiều đồ bồi bổ một chút, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt thôi."
Nhìn sắc mặt cực xấu của bạch hung, bà nói tiếp
"Đương nhiên, nếu cậu không tin tưởng ta có thể đến một thị trấn phát triển hơn tìm dược sư giỏi hơn ta."
Bạch hùng nghe xong.
Thấp giọng rống một tiếng.
Không nói lời nào nữa, nhanh chóng ôm Tô Yên rời khỏi đó.
Đương nhiên hắn muốn tìm một dược sư tốt hơn tới kiểm tra.
Đây rõ ràng là một lang băm.
Trong lòng bạch hùng có kết luận.
Xem bộ dạng cô suy yếu như này, khẳng định là khuyết thiếu cái gì đó, hay bẩm sinh đã yếu ớt.
Mà ngay khi vừa đi.
Tô Yên nghe được âm thanh tê tê tê tê tê.
Cô hơi sửng sốt.
Tiểu Hồng ở chỗ này?
Sau đó cúi đầu, theo âm thanh nhìn xuống dưới chân.
Chỉ thấy Tiểu Hồng.
Trên đầu bị quấn băng gạc màu trắng được thắt nút thành hình nơ bướm.
Thân thể nó cũng thu nhỏ chỉ như hai ngón tay vậy.
Hoa văn đen đỏ đan xen, bộ dạng có chút héo héo.
Không có cảm giác hung thần ác sát, thậm chí nhìn qua còn thấy hơi "đáng yêu".
Tiểu Hồng trừng trừng mắt, nhìn Tô Yên.
"Tê tê tê tê tê."
Yên Yên, Yên Yên, Yên Yên là em.
Tô Yên nhìn bộ dạng của nó, cười cười.
"Tiểu Hồng?"
Tiếp theo, cô nhìn về phía Cesar.
Nói
"Đó là con rắn em nuôi, em muốn mang nó đi theo."
Bạch hùng cúi đầu nhìn con vật mà hắn không biết là rắn hay giun đất kia.
Hừ nhẹ một tiếng.
Không nói gì.
Vươn tay ra, một phen nắm lấy đầu Tiểu Hồng, dẫn theo ra ngoài.
Cho tới khi rời khỏi trấn nhỏ, đi đến bên hồ.
Lúc này mới thả Tô Yên xuống, cũng thuận tay ném sủng vật kia xuống đất.
Bạch hùng nhìn sắc trời.
Đã đến hoàng hôn.
Thời tiết không còn nóng nữa.
Hình như lang băm kia nói để tiểu giống cái ăn nhiều cơm, bổ sung thể lực.
Hắn gầm nhẹ một tiếng.
"Ở yên đây, đừng cử động."
Tô Yên gật đầu.
"Ân."
Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Bạch hùng liếc mắt nhìn "giun đất nhỏ" kia một cái.
Cũng không có cách nào để vào mắt.
Một thứ không thể hóa thành hình người thì cũng chỉ coi như là đồ ăn.
Chờ ngày nào đói bụng, nấu canh uống cũng không tồi.
Nghĩ như vậy, bạch hùng dời ánh mắt đi, nhanh chóng di chuyển.
Thực mau liền biến mất trước mặt Tô Yên.
Hoàng hôn bên hồ.
Chiếu rọi lên mặt nước lóng lánh.
Cực kỳ xinh đẹp.
Dưới một gốc đại thụ.
Một giống cái mặc chiếc váy lụa màu trắng, cúi đầu đùa giỡn động vật nhỏ.
Hình ảnh này, yên lặng hoà hợp, lại cực kỳ xinh đẹp.
Diều hâu đứng ở trên nhánh cây, từ xa nhìn cảnh tượng như vậy.
Sau đó đôi mắt sắc bén nheo lại.
Ngửi được một mùi hương thơm ngọt tinh tế trong không khí.
Nhìn khắp nơi, không thấy thú nhân giống đực nào.
Tuy rằng trên người cô như có như không mang hơi thở của giống đực khác.
Nhưng vậy thì thế nào?
Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội tốt như vậy...
Ưng Nam hạ quyết định, đó là phải làm.
Hắn nhảy từ trên cao xuống.
Đại khái là quên mất trên người đang bị thương, cho nên cơ thể nhanh chóng mất đi thăng bằng ngã về phía mặt đất.
Cũng may, thời điểm rơi xuống đất, cánh mở ra, không đến mức ngã quá thảm.
Hắn biến thành hình người.
Nam nhân mặc một cái áo đen, sắc mặt lạnh băng như được điêu khắc có tính công kích rất mạnh.
Áo đen che giấu tốt vết thương trên người hắn.
Hắn đi về phía Tô Yên.
Tô Yên nghe được tiếng bước chân.
Ngẩng đầu, nhìn về phía người đi tới.
Tiểu Hoa lên tiếng.
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, vị này là nam chủ thứ hai của nguyên thân, Ưng Nam. Trước kia ký chủ có gặp qua, hắn còn đùa giỡn nam nhân của chị."
Tiểu Hoa giải thích đơn giản lại тһô Ьạᴏ.
Tô Yên lại cúi đầu nhìn băng gạc trên đầu Tiểu Hồng.
Cô hỏi.
"Em bại bởi nó?"
Tiểu Hồng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình thua.
Nó ra sức lắc đầu.
"Không có, em cũng làm hắn bị thương."
Cẩn thận mà nói, hai người là ngang tay.
Nhưng dù sao diều hâu cũng là thiên địch của rắn.
Từ lúc bắt đầu, Tiểu Hồng đã ở thế hạ phong, điểm này không thể tránh khỏi.
Tô Yên đứng dậy.
Tiểu Hồng rất nhanh trốn sau lưng Tô Yên.
Hừ.
Tên chim ưng này có gì đặc biệt hơn người.
Yên Yên sẽ đánh ૮ɦếƭ ngươi.
Trong lòng Tiểu Hồng nghĩ thầm.
Trên thế giới này, hai người lợi hại nhất là Tô Yên và Cổ Vương.
Hai người bọn họ xếp ở hàng lợi hại đệ nhất.
Cho nên Tiểu Hồng hoàn toàn không cảm thấy bản thân đứng sau Tô Yên là một chuyện mất mặt.
Ưng Nam đi đến trước mặt Tô Yên.
Nhìn từ trên xuống dưới.
"Tiểu giống cái, em tên là gì?"
Tô Yên trả lời.
"Tô Yên."
Tầm mắt hắn đánh giá khắp nơi.
"Thú nhân giống đực bên cạnh em đâu? Để em một mình ở nơi này, quả thực không an toàn."
Tô Yên nhìn hắn.
"Hắn rất nhanh sẽ về."
Ưng Nam nghe xong gật đầu.
Hắn từng bước tới gần Tô Yên.
"Tô Yên, em muốn thử cảm giác bay trên bầu trời không?"
"Không."
"Sao? A, đừng sợ, thú nhân giống đực của em cũng không ở đây."
Ở một nơi lạc hậu như vậy.
Có thể bay lượn thoả thích mới thoải mái.
Đây là bản lĩnh của hắn.
Tô Yên lắc đầu.
"Tôi không muốn."
Ưng Nam từng bước áp sát.
Ánh mắt Tô Yên không hề giao động.
Cô duỗi tay, đẩy иgự¢ hắn ta.
Cô nhẹ nhàng nói
"Không được vượt qua."
Hai mắt Ưng Nam loé sáng.
Dù cho bất kỳ giống cái nào, chỉ cần hắn bày ra mị lực của bản thân, tất cả đều ngoan ngoãn thuần phục, thậm chí mê luyến.
Ưng Nam đã duyệt vô số giống cái, dễ dàng nhìn ra Tô Yên thế mà lại không có nửa điểm rung động với mình.
Nhiều năm như vậy, trừ giống đực xinh đẹp kia, không còn ai khác có thể như thế.
Hắn duỗi tay, nhanh chóng nắm lấy tay Tô Yên.
"Tô Yên, em sẽ yêu ta."
Dùng một khuôn mặt lạnh băng nói ra những lời sến súa như vậy, cảm thấy có chút vi diệu.
Đúng hơn là...ghê tởm.
Sắc mặt Tô Yên bình tĩnh.
Lên tiếng.
"Ngươi đối phó với giống đực khác cũng dùng chiêu này?"
Ưng Nam sửng sốt, không hiểu lời cô nói.
Cho rằng cô quá khẩn trương nên nói nhầm giới tính.
Hắn dựa lại gần Tô Yên, dò hỏi.
"Cái gì?"
Tô Yên bắt lấy tay hắn ta.
Không phải hắn muốn bay sao?
Lần này cô muốn nhìn, hắn sẽ bay đi chỗ nào.
Cô lên tiếng.
"Tiểu Hồng, muốn đánh hắn không?"
Tiểu Hồng trốn sau lưng Tô Yên, có chỗ dựa vững chắc.
Anh dũng đi lên.
Thân thể vốn dĩ nhỏ bé, nháy mắt biến thành quái vật khổng lồ.
Sắc mặt Ưng Nam biến đổi, đảo mắt muốn bay đi.
Chỉ là lúc hắn biến đổi cơ thể mới nhớ ra cánh đang bị nữ nhân kia nắm trong tay.
Chẳng những thế còn không có cách thoát ra.
Không bay lên được.
Trong đầu Tô Yên nghĩ đến lần trước con chim này đùa giỡn Cesar, bị Cesar doạ chạy, sau đó hắn ta bay đi.
"Ngươi thật sự thích bay?"
Vừa nói, bàn tay cô càng dùng sức.
Đồng thời, một bàn tay khác di chuyển.
Răng rắc, cánh Ưng Nam lập tức bị bẻ gãy.
Diều hâu phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai.
Vuốt chim hướng về phía Tô Yên, hung ác đâm tới.
Tiểu Hồng vươn đuôi, tức khắc hất móng vuốt đi.
Trói đầu chim ưng lại.
Treo trên đuôi mình rồi ném.
Ngay lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng.
"Leng keng, nhắc nhở ký chủ, Cesar đại nhân đang trên đường về, khoảng chừng một phút nữa sẽ nhìn thấy."
Động tác xuống tay của Tô Yên dừng lại.
Cô buông ra.
Sau đó ngẩng đầu về phía Tiểu Hồng.
"Đem hắn đi xa một chút, không cần trở lại."
Tiểu Hồng nghe mệnh lệnh, dẫn theo diều hâu rời khỏi bên bờ hồ.
Tô Yên nhìn máu trên tay mình.
Lại nhìn chiếc váy màu trắng cũng nhiễm ít vết máu.
Cô ngồi xổm xuống.
Vươn tay vào hồ nước để rửa sạch.
Nước trong hồ thật sự rất sạch sẽ.
Có thể nhìn thấy nhiều loài động vật đến đây uống nước.
Tô Yên cũng nâng một chút nước.
Cúi đầu uống.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng gầm nhẹ của bạch hùng.
Tô Yên hoảng sợ, dựa tay vào cục đá, ho khan một tiếng.
Cô chỉ cảm thấy mình bị kéo đi.
Sau đó liền bị bạch hùng ôm vào trong иgự¢, không thể thoát ra.
Ở sát hồ nước, một con cá sấu với hàm răng sắc bén từ đáy hồ nhảy lên.
Miệng lớn răng rắc cắn về chỗ Tô Yên vừa ngồi xổm.
Cá sấu kia thấy vuột mất con mồi.
Vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nhưng nhìn bộ dạng bạch hùng rất có lực uy Hi*p.
Nó lại trầm mình xuống dưới mặt nước.
Thực nhanh, mặt hồ khôi phục yên tĩnh.
Tô Yên ghé vào người Cesar không ngừng ho khan.
Bị sặc nước, lại còn bị hắn dùng sức lắc lắc.
Tiếng ho khan mãi vẫn không dừng lại.
Đến mức ép nước mắt chảy ra.
Bạch hùng nhìn Tô Yên nước mắt lưng tròng.
Tiểu giống cái quá nhu nhược.
Chỉ là một con cá sấu đã bị dọa thành thế này.
Bị dọa tới mức khóc?
Hắn vừa nghĩ vừa nhìn.
Bỗng nhiên, thấy được vết máu trên váy cô.
Trên người cô còn mang chút hơi thở giống đực còn chưa kịp tiêu tán.
Hắn lên tiếng.
"Có giống đực làm cô bị thương?"
Chính hắn không nhận ra trong giọng nói của mình ẩn chứa sự phẫn nộ.
Không nghĩ tới hắn mới đi khỏi trong chốc lát, tiểu giống cái này liền bị giống đực khác nhớ thương.
Tô Yên lắc đầu.
"Hắn không làm em bị thương. Người bị thương là hắn."
"Ai?"
"Một con chim ưng, hắn biến thành hình người, mời gọi em cùng giao phối."