Cesar cứng đờ cả người.
Hắn rất muốn ném văng tiểu giống cái này ra.
Nhưng mà, cô nhu nhược như vậy.
Cho dù là nhẹ nhàng ném một cái, có khi cả người cũng gãy xương.
Thế cho nên một gấu một người, liền duy trì tư thế như vậy, ngây người thật lâu.
Tô Yên mệt mỏi một ngày, cô nhắm mắt lại.
Không trong chốc lát, liền ngủ rồi.
Cô nằm trên cái bụng mềm mại của bạch hùng.
Nóng rực đau đớn lúc ban ngày mang đến, rốt cuộc tiêu tán chút.
Cesar tìm từ thật lâu.
Ra tiếng
"Đừng tưởng rằng cô là giống cái thì có thể muốn làm gì thì làm."
Thanh âm hắn cứng rắn.
Sau khi nói xong, phát hiện tiểu giống cái mềm mại này vẫn luôn không nói chuyện.
Cúi đầu nhìn Tô Yên.
Cô thế nhưng ngủ rồi.
Hắn bực mình.
Sống ngần ấy năm trên đời, đều không có bực mình như thế này.
Tiểu giống cái này, thật sự là càn rỡ.
Hắn đang nghĩ ngợi.
Tô Yên ngủ đến say giấc, trở mình trên cái bụng mềm mại của hắn, dựa sang bên cạnh, suýt thì ngã xuống.
Cuối cùng được Cesar ổn định lại thân mình.
Sau đó, đẩy đẩy cô vào giữa cái bụng.
Cứ duy trì một cái tư thế như vậy. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Bạch hùng nhìn cô một hồi lâu.
Vươn tay gấu, thu hồi móng tay sắc bén.
Duỗi tay chọc chọc khuôn mặt non mềm của Tô Yên.
Cô thật mềm yếu a.
Giống như chỉ cần thoáng dùng sức thì sẽ vỡ vụn vậy.
Nhìn nửa ngày.
Hắn vẫn không có túm người xuống khỏi bụng mình.
Sau đó, cứ duy trì như vậy, ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Yên tỉnh lại.
Trong đầu liền nghe được thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Vốn dĩ muốn ngồi dậy.
Vừa nghe thế lại ghé vào trên người hắn ngủ một giấc.
Ngủ trên người hắn một đêm mà ngôi sao đã sáng.
Nếu chiêu này dùng được như vậy.
Thế thì ngủ tiếp trong chốc lát đi.
Buổi sáng thái dương chiếu xạ.
Ánh nắng quá chói chang, thế cho nên Cesar bị chói đến mở mắt.
Hắn phát ra thanh âm thô suyễn, biểu đạt không kiên nhẫn cùng phẫn nộ.
Mỗi lần tỉnh lại, luôn là có tất xấu rời giường.
Phải một hồi lâu mới có tan bớt tức giận, khôi phục bình thường.
Tô Yên ngẩng đầu khỏi cái bụng của hắn.
Nhìn Bạch hùng, lộ ra cười nhẹ
"Chào buổi sáng, Cesar."
Thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng như gió.
Cesar dừng một chút.
Sau đó, nâng mí mắt đi xem tiểu giống cái trên bụng mình.
Hừ một tiếng, dời đi tầm mắt.
Tiếp tục nhắm mắt lại, ngốc ở chỗ đó.
Tô Yên lại ôm hắn trong chốc lát.
Mới từ trên người hắn đi xuống dưới.
Sau đó đi đến bờ sông kia.
Tô Yên vừa rời đi.
Vốn dĩ Cesar đang nhắm mắt lại, tức khắc mở mắt.
Tầm mắt nhìn hướng Tô Yên.
Cô đi đến bờ sông.
Cũng không phải muốn làm gì.
Chỉ là thói quen buổi sáng tỉnh dậy, muốn rửa mặt.
Thu thập trong chốc lát.
Cô nhìn một ít cá màu bạc chậm rãi tụ tập ở trong sông.
Cá kia không lớn lắm, đại khái to bằng bàn tay một người đàn ông.
Dưới ánh nắng chiếu xuống sóng nước lóng lánh, thực đẹp.
Ba đến năm con cá lượn lờ ở trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn những con cá đó.
Nửa ngày sau, ra tiếng
"Cá ăn thịt người?"
Cô mới vừa lẩm bẩm nói xong.
Bỗng nhiên những con cá bạc kia nhảy ra mặt nước.
Há miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc bén bén nhọn, không còn bộ dáng đáng yêu như vừa nãy, mà trở nên dữ tợn vô cùng.
Cắn tới phía Tô Yên.
Phanh!
Những con cá đó không cắn được cô.
Chỉ thấy một con bạch hùng xông tới, nhanh chóng ôm Tô Yên vào trong иgự¢.
Một bàn tay Cesar ôm tiểu giống cái, một bàn tay Ϧóþ con cá ăn thịt người kia.
Máu tươi lẫn với thịt cá rơi vào trong nước.
Dẫn tới càng nhiều cá ăn thịt người thi nhau ςướק đoạt.
Bạch hùng cúi đầu nhìn Tô Yên ghé vào trong lòng иgự¢, gắt gao ôm cổ hắn.
Hừ.
Tiểu giống cái này vừa nhìn liền biết là chưa chịu khổ bao giờ.
Không biết thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm sao?
Thế nhưng còn dám một mình hướng về phía mặt nước này.
Nếu không phải có hắn, chỉ sợ cô đã bị cá ăn thịt người xé thành từng mảnh.
Tô Yên quơ quơ cẳng chân.
Được hắn ôm, thật thoải mái a.
Cho dù chỉ là ánh mặt trời buổi sáng sớm, cũng đã gần 40 độ.
Thật nóng.
Vẫn là ở cạnh hắn mới thoải mái.
Thế cho nên cô ôm càng chặt.
Đương nhiên, hình ảnh này ở trong mắt Cesar chính là tiểu giống cái vô pháp vô thiên này đang sợ hãi.
Một bên ôm cô, một bên phát ra tiếng rống giận cảnh cáo với thứ ở trong nước nhìn trộm đã lâu.
Sau đó, nghênh ngang ôm cô rời đi.
Đi được một quãng đường rất xa.
Thấy tiểu giống cái không còn sợ hãi như vậy nữa.
Hắn lên tiếng.
"Không nên tùy tiện đi lại, chỗ này khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm."
Tô Yên nghe xong thành thành thật thật gật đầu.
"Ân"
Hắn đi tới đi lui sau đó dừng lại.
Nhìn thoáng qua vết thương trên đùi cô.
Xem miệng vết thương kia cũng không tính là nghiêm trọng.
Đêm qua đắp thảo dược lên trên miệng vết thương quả là có tác dụng.
Hiện giờ xem ra, không có chuyện lớn gì.
Nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ tốt lên thôi.
Hắn nhìn Tô Yên.
"Xuống dưới."
Tuy rằng nói như vậy, hắn cũng không có buông tay.
Đại khái là cơ thể hắn to lớn cường tráng, hắn sợ mình đột nhiên buông lỏng tay, tiểu giống cái này sẽ ngã xuống đất té bị thương thì không tốt.
Tô Yên xem sắc trời.
Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh có thể cho em ôm thêm chốc lát hay không?"
Bạch hùng nghe cô đưa ra thỉnh cầu không chút nào che dấu.
Tiểu giống cái này theo đuổi thật đúng là mãnh liệt.
Mà thôi, dù sao cô nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, cũng không đáng ngại.
Còn nữa, trên đùi cô có thương tích, lại vừa mới bị con cá kia dọa sợ.
Vậy.
Ôm đi.
Nghĩ xong.
Hắn điều chỉnh lại tư thế.
Tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Bạch hùng vốn dĩ xuất hiện ở chỗ này là vì rèn luyện.
Hiện giờ, gặp tiểu giống cái này.
Đương nhiên không có khả năng tiếp tục rèn luyện.
Vẫn là phải nhanh một chút đi đến thành trấn gần nhất, cẩn thận cho cô kiểm tra thân thể một chút mới được.
Bị người khác vứt bỏ tại nơi nguy hiểm trong núi.
Hoặc là giống đực kia quá vô năng, hoặc là thân thể tiểu giống cái này xảy ra chuyện gì đó.
Vẫn là sớm làm kiểm tra mới tốt.
Nghĩ xong.
Hắn cúi đầu nói với cô.
"Ôm chặt."
Tô Yên vừa nghe, đôi tay gắt gao ôm lấy hắn.
Hắn liền chạy như điên xuống phía dưới chân núi.
Bạch hùng lực phá hoại cực mạnh, tốc độ chạy như điên cũng thật kinh người.
Thế cho nên nơi nó đi qua, không có động vật nào dám đột nhiên nhảy ra ngo ngoe cả.
Đều ở cách xa ra.
Hai giờ sau.
Đã tới giữa trưa.
Mặt trời lên cao.
Mặt đất vô cùng nóng bỏng.
Bởi vì cô gắt gao ôm bạch hùng thế cho nên không bị nhiệt độ làm cho té xỉu.
Nhưng đó là chưa kể đến gió.
Từng luồng không khí khô nóng đánh úp lại.
Làm thân thể người bình thường như Tô Yên không cách nào chịu được.
Bạch hùng chạy như điên một đoạn thời gian.
Tốc độ dần dần chậm lại.
Người trong Ⱡồ₦g иgự¢ bị phơi nắng đến mức gương mặt phiếm hồng.
Cả người nóng bỏng.
Từng giọt mồ hôi lần lượt chảy xuống.
Hắn nhìn mặt trời.
Hôm nay, đúng là có chút nóng.
Vừa lúc thích hợp để phơi nắng.
Nhưng tiểu giống cái này giống như là bị phơi đến chịu không nổi.
Hắn đi đến chỗ mát mẻ.
Đến giữa bóng râm của nhiều gốc cây lớn.
Lúc này mới thấy sắc mặt Tô Yên tốt hơn rất nhiều.
Cô ghé vào trên người hắn, phát ra âm thanh thật nhẹ.
Nghe vào lỗ tai Cesar, càng giống như là âm thanh nức nở, cực kỳ ủy khuất.
Tiểu giống cái này cũng thật nhu nhược.
Chỉ là ánh mặt trời rực rỡ hơn một chút liền bị nóng đến mức này.
Hắn nghĩ như vậy.
Nhìn đến quả dâu hồng tím ở bên đường, vươn tay hái cho cô được một ít.
Âm thanh thô lớn.
"Ăn"
Tô Yên duỗi tay lấy quả dâu kia.
Cắn một ngụm.
Trong khoang miệng đều là vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng.
Ăn thật ngon.
Ánh mắt cô hơi dừng lại.
Phải biết rằng từ sáng đến giờ cô còn chưa được ăn một chút gì.
Cả người có chút đói.
Cô chậm rãi ăn một ngụm lại một ngụm.
Trong chốc lát, liền ăn sạch sẽ mấy quả dâu trong tay Cesar.
Cesar nhìn cô ăn.
Tiểu giống cái ăn rất chậm.
Chỉ một chút trái cây mà còn ăn lâu như vậy.
Xác định cô không muốn ăn thêm nữa.
Lúc này mới ôm cô đi tiếp.
Bạch hùng ôm Tô Yên chạy như điên một lúc, sau đó lại ôm cô đi trong chốc lát.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng cũng chạy tới thành trấn cách ngọn núi kia gần nhất.
Vừa đi vào liền thấy có rất nhiều đồ vật được bày bán, phần lớn là một ít đá quý sáng lấp lánh.
Đây hẳn là một cái chợ.
Không ít người lui tới đi lại.
Mà những người đến đây mua đồ, trong phút chốc toàn bộ đều bị Tô Yên cùng Cesar hấp dẫn ánh mắt.
Phản ứng thứ nhất của mọi người là.
Con gấu này sao lại có màu trắng?
Phản ứng thứ hai là, tại sao hắn không biến thành hình người? Tên tiểu tử này từ đâu tới mà lại không hiểu chuyện như vậy?
Đi theo hắn, lại là...
Một tiểu giống cái có mùi hương thật sự mê người.
Lực chú ý của đám đông lại rơi trên người Tô Yên.
Đôi mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Đây là giống cái từ nơi nào tới?
Cả người nho nhỏ, mỹ lệ, thơm quá.
Muốn được... giao phối cùng cô.
Ánh mắt Cesar bất mãn trừng lại mọi người.
Sau đó phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ban đầu Tô Yên hơi nhỏm người tò mò nhìn xung quanh.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô vào thế giới như vậy.
Nơi này khắp chốn đều mang hơi thở nguyên thủy, còn có, những viên đá sáng lấp lánh ấy thật hấp dẫn.
Cô vừa định nhìn kỹ.
Kết quả hai mắt liền bị che lại.
Đầu đã bị tay gấu ấn xuống.
Cô ghé vào chỗ bả vai Cesar.
Âm thanh Cesar trầm thấp
"Phải đi rồi."
Nói xong, mang theo Tô Yên chạy như điên.
Tô Yên thành thành thật thật ôm hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Rất nhanh, một người một thú dừng ở trước một nhà tranh.
Phía trên nhà tranh kia vẽ một cái ký hiệu.
Tô Yên không biết nó có ý nghĩa gì.
Nhưng Cesar biết, trên đó ghi tiêu chí của dược sư.
Hắn liền ôm cô đi vào nhà tranh.
Trong nhà tranh là một bà lão có mái tóc hoa râm.
Vừa đi vào, hương vị thảo dược nồng nặc đã xộc vào mũi.
Bà lão cúi đầu đùa nghịch đồ vật trên bàn.
Âm thanh khàn khàn.
"Ai muốn xem bệnh?"
Cesar gầm nhẹ.
"Là tiểu giống cái này."
Bà lão nghe xong, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt dừng ở trên người Tô Yên.
Thời điểm nhìn thấy Tô Yên, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
"Cô ấy sao có thể nhỏ xinh như vậy."
Tô Yên nhìn bà lão kia, dù cho hiện tại tuổi cao sức yếu, lưng cũng đã còng xuống...
Nhưng nhìn thoáng qua cũng gần 1m8.
So sánh với cơ thể 1m6 của Tô Yên thì đúng là cô rất nhỏ.
Bà lão vẫy tay.
"Mau tới đây, để ta nhìn kỹ xem."
Âm thanh già nua khàn khàn.
Cesar đặt Tô Yên xuống đất.
Cô theo lời dặn của bà lão, ngồi vào ghế.
Bà lão nắm cánh tay Tô Yên, đầu tiên là bắt mạch trong chốc lát.
Sau đó kiểm tra trên dưới cơ thể cô.
Chạm vào иgự¢, nhéo nhéo, đôi mắt nhìn kĩ.
Ban đầu bà ta còn muốn Tô Yên cởi hết ra để kiểm tra.
Nhưng cuối cùng bị cô cự tuyệt.
Cô tất nhiên biết.
Mình không bị bệnh.
Chỉ là bởi vì nguyên thân là người xuyên qua nên tất nhiên cơ thể phát dục không giống với những giống cái ở đây.
Lão dược sư lên tiếng.
"Kỳ lạ, rõ ràng cô là người trưởng thành rồi, không hiểu sao lớn lên lại nhỏ như vậy."
Âm thanh lẩm bẩm đều lọt vào tai hai người trước mặt.
Cuối cùng, bà ta ngẩng đầu nhìn.