Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 344

Tác giả: Tần Nguyên

Cesar chạy như điên, cũng không biết do chạy nhanh hay không.
Cho nên, trái tim phanh phanh phanh nhảy lên.
Hắn trước nay đều không có gặp qua giống cái nào đáng ghét như vậy.
Cesar nghĩ.
Hắn một đường chạy như điên, một bên rống giận đe dọa động vật xung quanh.
Không cho bọn chúng tới gần.
Cũng không biết chạy bao lâu.
Cho đến khi hắn dừng lại, đã lần nữa đi tới con sông trước mặt.
Lúc trước hắn đứng là hạ du*.
*(hạ du: vùng thấp)
Mà hiện tại là thượng du.
Hắn vừa nâng chân lên, liền chặt đứt đại thụ trước mặt.
Nhìn dòng sông đang chảy xuôi.
Hừ hừ hai tiếng.
Ngược lại, nhìn thoáng qua phía sau.
Hắn chạy nhanh như vậy, tiểu giống cái nhìn qua nhu nhược kia đã không thấy đâu.
Cũng không biết cô từ đâu tới.
Lại một mình ở núi sâu này.
Kể cả giống đực thành niên ở chỗ này cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Huống chi là giống cái không có sức phản kháng?
Người nhà cho phép cô tới chỗ này?
Cesar suy nghĩ trong chốc lát.
Lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Hắn rất ghét giống cái đeo bám.
Càng ghét việc bị nhìn chằm chằm mỗi lần họ ngạc nhiên khi thấy mặt hắn.
Cô thế nhưng vừa nãy không che dấu chút nào, nói thẳng muốn đi theo hắn.
Cô cho rằng mình là ai?
Cesar nghĩ.
Tay gấu chống lên đại thụ bên cạnh.
Có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, một dây đằng xanh biếc không biết từ chỗ nào bò lên cánh tay hắn.
Chỉ là Cesar đang thất thần.
Nên không có phát hiện.
Cho đến khi dây đằng kia nhìn con mồi vẫn không nhúc nhích, một bộ chờ bị bắt.
Không chút khách khí trực tiếp cắm vào tay Cesar.
Chỉ là lần này, không có thực hiện được.
Cesar quấn dây đằng hai vòng, trực tiếp nhổ tận gốc.
Hắn không phải là lần đầu đi lang bạt, trường hợp gì hắn đều đã trải qua.
Đang nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên hắn xoay người, dựa theo đường cũ chạy ngược lại.
Đối với hắn, dây đằng hút máu không tính là gì.
Nhưng đối với tiểu giống cái kia mà nói.
Đằng hút máu này, đủ để Gi*t ૮ɦếƭ cô.
Tuy rằng rất ghét cô đi theo mình.
Nhưng cũng không đến mức muốn cô ૮ɦếƭ.
Hắn trong lòng tự nhủ mình như vậy.
Rốt cuộc là giống cái, vẫn nên chiếu cố một ít.
Không thể quá máu lạnh.
Mặt khác, Tô Yên một bên đỡ đại thụ dẫm lên dây đằng khô từng bước đi về phía trước.
Đi theo con đường mà Cesar đã phá hủy.
Đi đi.
Cô thực mau liền phát hiện có cái gì đó đi theo mình.
Dây đằng trên mặt đất thế nhưng động.
Cô dừng lại, dây đằng cũng dừng.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, là dây đằng hút máu."
Tô Yên gật đầu.
Tiếp tục đi.
Đi đi, phát hiện ngày càng nhiều dây đằng tụ tập lại.
Rõ ràng là muốn chuẩn bị thật tốt để phanh thây cô rồi hút máu.
Tô Yên dừng bước.
Đối với những dây đằng đó vẫy tay
"Cùng nhau đến đi."
Ngữ khí bình đạm.
Mà ở ngay lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, Cesar đại nhân đang tới gần chị, còn hai mươi mét."
Lúc này, Tô Yên cũng nghe thấy thanh âm Cesar gầm rú.
Động tác vẫy tay dừng lại.
Vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ không phản kháng?"
Tô Yên rầu rĩ
"Em không phải nói bọn họ đều thích nhu nhược?"
Nếu cô xé sạch đằng hút máu này ngay trước mặt hắn, làm gì còn nhu nhược đâu?
Thế nên lúc dây đằng hướng tới cô, đồng thời quấn chặt cô trên không trung, cô cũng không động.
Bạch hùng liếc nhìn hai lần, sau đó quay đi chỗ khác.
Cây đằng hút máu trực tiếp cắm vào từ bắp chân cô.
Tô Yên khẽ nhíu mày.
Cô có thể cảm nhận được máu đang bị hút đi.
Chỉ là không bao lâu.
Bên tai vang lên một tiếng rống đinh tai nhức óc.
Phanh!
Cô được ôm vào trong lòng иgự¢ thực mềm mại lại mát mẻ.
Nhưng mà lực đạo có chút mạnh.
Khiến bả vai sinh đau.
Cảm giác bị cưỡng chế hút máu cũng đã biến mất.
Cúi đầu, thấy cẳng chân có một vết thương.
Máu theo miệng vết thương chảy xuống, lan đến mắt cá chân cuối cùng rơi trên mặt đất.
Tô Yên không nói chuyện.
Cô chỉ ôm Bạch hùng.
Cesar lửa giận hừng hực.
Đặc biệt thấy mình nếu đến chậm một bước, tiểu giống cái này sẽ ૮ɦếƭ ở chỗ này.
Tuy rằng, hắn chán ghét cô.
Nhưng, đằng hút máu càng làm cho hắn ghét hơn.
Nghĩ như vậy, trực tiếp nắm chặt những dây đằng kia, túm lên.
Những dây đằng đó phát ra tiếng kêu chói tai, chảy ra chất lỏng ghê tởm màu xanh lục.
Cuối cùng, dưới sự đấu tranh không ngừng, dây đằng đã thoát khỏi khống chế của hắn.
Đằng hút máu nhanh chóng rút lui, bảo vệ tính mạng già của mình.
Vốn tưởng rằng là dễ như chơi, ai ngờ nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, còn xém chút mất mạng?
Bạch hùng nhìn đằng hút máu liều mạng rút lui.
Gầm nhẹ.
Sau đó, ôm Tô Yên ra ngoài.
Hắn tựa hồ còn giận.
Thở phì phò.
Tô Yên giật giật, sau đó ngẩng đầu
"Anh làm em đau."
Bạch hùng phục hồi lại tinh thần.
Nới lỏng lực đạo.
Nâng cô lên ngồi trên cánh tay.
Cúi đầu xem vết thương trên đùi cô.
Tô Yên ôm cổ hắn.
Mặc kệ hắn có ý gì.
Cũng rất kỳ quái, thân thể hắn rất lạnh.
Không phải loại lạnh như băng, mà giống như nước suối, dựa vào rất thoải mái.
Cảm giác nóng như lửa đốt trên mặt, rốt cuộc cũng không còn.
Chờ Bạch hùng kiểm tra miệng vết thương xong, mới phát hiện cô kề sát, ôm lấy hắn.
Một bộ dáng ỷ lại.
Hắn trầm giọng rống lên
"Cô vì sao xuất hiện ở đây? Người nhà của cô đâu? Sẽ mặc kệ cô một mình ở chỗ nguy hiểm này?"
Tô Yên chôn mặt vào bộ lông mềm mại của hắn.
"Ưm, em không có người thân. Khả năng là bọn họ muốn cho em tự sinh tự diệt."
Cesar nghe thanh âm mềm mại yếu ớt của cô.
Tức khắc đã tưởng tượng tới hình ảnh tiểu giống cái này bị vứt bỏ như thế nào, lại như thế nào ở chỗ này nỗ lực tồn tại.
Vừa mới nãy nếu không có hắn, cô tuyệt đối sẽ bị đẩy đằng kia hút máu đến ૮ɦếƭ.
Còn nữa.
Vì sao tiểu giống cái này còn ôm hắn?
Còn dán gần hắn như vậy.
Hắn hừ nhẹ một tiếng.
Có chút chán ghét.
Nhưng, nghĩ đến vết thương trên đùi cô.
Phỏng chừng là bị dọa.
Quên đi, để cô nằm một lát.
Chỉ một lát thôi.
Hắn ôm Tô Yên, suy xét đến thể chất tiểu giống cái này gầy yếu.
Thế nên không ra sức chạy vội như vừa rồi.
Mà là chậm rãi đi.
Đi tới chỗ con sông.
Ban đêm.
Ánh trăng buông xuống.
Không có cảm giác nóng hổi.
Tô Yên ngồi trên tảng đá.
Bạch hùng nắm cẳng chân của cô, rửa miệng vết thương.
Sau đó, phủ một tầng thảo dược không biết tìm ở đâu tới lên miệng vết thương.
Tô Yên để chân trần, mặc váy trắng, sợi tóc đen bị gió thổi.
Lộ ra một khuôn mặt nhỏ trơn bóng xinh đẹp.
Hai người yên tĩnh một lúc lâu.
Tô Yên muốn nhảy xuống khỏi tảng đá.
Kết quả, vừa mới nhảy xuống.
Đã bị Bạch hùng lại lần nữa ôm tới trên tảng đá.
Hắn gầm nhẹ.
"Cô có thương tích, không cần lộn xộn."
Tô Yên cắn cắn môi
"Đói."
Bạch hùng nghe, nhìn bụng cô, lại nhìn cẳng chân bị thương của cô.
Tiểu giống cái cũng thật phiền toái.
Tiếp theo, hắn lại gầm nhẹ với Tô Yên một tiếng
"Đừng cử động!"
Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Giây tiếp theo, Bạch hùng lại lần nữa tiến vào rừng cây.
Tô Yên nhìn không trung đầy sao trời.
Nhìn xung quanh.
Ngẫu nhiên giao lưu cùng Tiểu Hoa hai câu.
Đang nói chuyện.
Vốn tưởng rằng Cesar sẽ rời đi thật lâu.
Không nghĩ tới, không đến mười lăm phút, hắn đã trở lại.
Một tay còn cầm theo xác động vật đẫm máu.
Một tay cầm ít củi đốt.
Móc mồi lửa ra.
Nhóm lửa.
Động tác mau lẹ, dùng móng tay sắc nhọn còn nhanh hơn dùng dao nhỏ.
Cho nên thực mau toàn bộ con vật không biết là gì đã bị xử lý và lột da.
Thịt được khứa nhỏ rồi xiên vào que dài để thịt được nướng kỹ và chín hơn.
Nửa giờ sau.
Mùi thịt nướng thơm ngon thoang thoảng bốc lên.
Chỉ vừa ngửi, liền chảy nước miếng.
Chờ nướng chín, hắn đưa chân sau cho Tô Yên.
Tô Yên nhận, liền muốn cắn.
Bạch hùng nâng bàn tay, che miệng cô.
Tô Yên
"Ưm?"
Chớp chớp mắt, rất vô tội.
Đây là có ý gì?
Không cho cô ăn? Chỉ được nhìn??
Nghĩ như vậy.
Liền nghe hắn gầm nhẹ
"Cô muốn bị bỏng? Chờ một lát rồi ăn."
Tô Yên gật đầu.
Lúc này thành thật cầm thịt nướng.
Bạch hùng nhịn không được nhìn cô một cái.
Sao mà cô có thể tự mình tồn tại đến bây giờ chứ?
Một bữa ăn ngon đã xong.
Dựa theo thời gian, tầm này nên đi ngủ.
Tô Yên lại không ngủ.
Mắt trông mong nhìn Cesar.
Cesar trên người đều là máu nên hắn đi tắm rửa một cái.
Kết quả, vào nước không bao lâu.
Đã bị tiểu giống cái kia nhìn chằm chằm.
Làm cho càng tẩy càng buồn bực.
Cuối cùng, hơi qua loa chật vật bò lên bờ.
Cho nên, hắn nhìn Tô Yên càng không kiên nhẫn.
Cô vì cái gì luôn nhìn chằm chằm hắn?
Chẳng lẽ không thể kiềm chế bản thân một chút??
Chờ khô lông trên người.
Toàn thân hắn đều là lông tơ.
Mềm mại và trắng muốt.
So với loài gấu ăn thịt hung dữ, càng làm người cảm thấy đáng yêu hơn.
Chỉ là hắn ngồi đó, ánh mắt sắc bén kia, tạo cảm giác áp bách, không ai dám đến gần.
Hắn nằm dưới một gốc đại thụ.
Quay đi quay lại một lúc.
Cuối cùng, không kiên nhẫn ngẩng đầu.
Trừng Tô Yên
"Cô nhìn ta làm gì? Cô không ngủ được?"
Tô Yên lắc đầu
"Nếu ngủ rồi, anh đi mất thì làm sao?"
Cho nên, nhìn hắn có vẻ tốt hơn.
Thế giới này lớn như vậy.
Thật vất vả gặp được.
Vạn nhất hắn chạy.
Cô đi chỗ nào tìm người??
Hắn hừ nhẹ một tiếng
"Nếu ta đi, cô có thể đuổi kịp?"
Tô Yên vừa nghe, thực nghiêm túc suy xét vấn đề này.
Sau đó, trực tiếp từ trên tảng đá nhảy xuống.
Chân chạm đất.
Chân trái đắp thảo dược, truyền đến một trận đau đớn.
Cô đỡ cục đá.
Cesar nhìn động tác của cô, khó hiểu
"Cô làm gì?"
Tô Yên đi khập khiễng đến trước mặt Cesar.
"Em và anh cùng nhau ngủ."
Cesar sửng sốt.
Trong ánh mắt không kiên nhẫn hiện lên một tia khinh thường
"Tiểu giống cái, đừng tưởng rằng ta cứu cô, liền cảm thấy ta coi trọng cô......"
Đang nói, Tô Yên đã ôm lấy hắn.
Sau đó ghé vào bụng hắn.
Ưm, trên người hắn vừa lạnh vừa mềm, so với tảng đá kia thoải mái hơn nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc