Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 342

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên đứng trước cửa động, đang nghĩ ngợi.
Lúc này, mãng xà kia bỗng nhiên biến thành người cao gần hai mét.
Người nọ trên người thuần một màu đen.
Đầu tóc đen nhánh như thác nước rối tung xuống dưới.
Bề ngoài anh tuấn tà tứ.
Một chút, ôm Tô Yên vào trong иgự¢.
Thanh âm từ tính lẩm bẩm
"Tiểu giống cái thật mỹ lệ."
Nói xong, thậm chí còn hít sâu một hơi.
Thấy trên người Tô Yên tản mát ra hơi thở mê người.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Người nọ duỗi tay, nâng cằm Tô Yên lên.
Cúi đầu liền muốn hôn.
Ngoài sơn động, chim chóc bay qua, thời tiết nóng hổi, làm mọi thứ trở nên xao động.
Bỗng nhiên nghe được một tiếng, phanh!
Một cái hất qua vai liền quăng ngã Hắc Xà trên mặt đất.
Cô mặc váy tơ lụa dài đi đến trước mặt Hắc Xà kia.
Cúi đầu lên tiếng
" Người nơi này đều có thể tuỳ tiện phát tình loạn?"
Cô hỏi nghiêm túc.
Chỉ là Hắc Xà sao còn tinh lực trả lời?
Bị một tiểu giống cái quăng ngã.
Chuyện này thật sự là sỉ nhục.
Mà hiện tại, hắn cần phải lấy lại mặt mũi.
Chuyện này như kích phát thú tính chiến đấu trong thân thể hắn.
Kết quả Hắc Xà đang muốn đứng dậy.
Phanh! Lại một cái qua vai.
Ngã trên tảng đá.
Sống lưng chảy máu.
Hắc Xà lại lần nữa đứng dậy.
Tô Yên Ϧóþ cổ hắn.
Đầu gối đặt ở trái tim hắn.
Cô bình đạm lên tiếng
"Tôi không Gi*t anh, chỉ là muốn hỏi một vấn đề."
Lời này do một tiểu giống cái nói ra. Chính là vũ nhục đối với giống đực thú nhân.
Hắn bị kích thích, tức khắc kiềm chế không được.
Trực tiếp biến trở về cự mãng.
Há miệng rộng liền muốn cắn lên.
Động tác hắn nhanh chóng.
Căn bản làm người không kịp phản ứng.
Chỉ là, đông!
Cự mãng không cắn được tiểu giống cái.
Ngược lại đánh vào trên người một con cự mãng có hoa văn đen đỏ.
Tiểu Hồng ngẩng đầu.
Nâng đuôi lên, quất tới phía Hắc Xà.
Hắc Xà không nghĩ tới biến cố này.
Thế cho nên bị đuôi rắn đánh trúng.
Loảng xoảng!
Hắc Xà tức khắc héo, ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp.
Tiểu Hồng chậm rãi mở thân mình ra.
Tô Yên hoàn hảo không bị gì được bảo hộ ở bên trong.
Cô nâng váy.
Nhất cử nhất động không còn giống người bạo lực như vừa nãy.
Sau đó, ngồi xổm trước mặt Hắc Xà.
Kết quả, khi nhìn đến Hắc Xà, cô liền nghĩ tới chuyện của nguyên thân.
Giơ tay.
Phanh một quyền.
Đập Hắc Xà đến vỡ đầu chảy máu.
Tô Yên thanh âm thực nhẹ. Ra tiếng
"Có thể trả lời vấn đề của tôi không?"
Hắc Xà ngã trên mặt đất héo bẹp, hơi thở thoi thóp.
Bị đánh chỉ còn một hơi nhưng hắn vẫn cầm cự được.
Chỉ có thể chịu đựng.
Phía sau Tô Yên còn có một con đại cự mãng uy Hi*p hắn.
Hắc Xà phun lưỡi rắn
"Muốn hỏi cái gì?"
"Mọi người ở đây đều có thể tuỳ thời động dục?"
Hắc Xà cười lạnh
"Tình dục tới, chẳng lẽ còn phải nhịn? Ngươi tình ta nguyện vốn dĩ là chuyện tốt đẹp."
Tô Yên nghe. Dừng một chút.
Hắc Xà nói rất có lý.
Cô nhìn Hắc Xà, nửa ngày sau nói
" Tôi muốn đánh anh, cũng có thể chứ?"
Tuy rằng vấn đề cô vừa hỏi không mấy liên quan.
Nhưng Tô Yên đã xách váy đi tới đuôi của Hắc Xà.
Sau đó, khom lưng, nhấc cái đuôi của hắn ta lên.
Mà ngay lúc này, Hắc Xà đang héo, bỗng nhiên hung bạo.
Đánh úp lại phía Tô Yên.
"Tê tê tê tê tê!"
Hắc Xà phun lưỡi rắn đỏ tươi.
Nhưng bỗng nhiên, thân thể cứng đờ.
Bởi vì phía sau cổ hắn bị con cự mãng vằn đỏ đen kia cắn lấy.
Răng nhọn chứa kịch độc đâm vào da hắn.
Tô Yên nhìn thoáng qua.
Cúi đầu.
Duỗi tay, lôi cái đuôi của Hắc Xà, cứ như vậy đi ra ngoài sơn động.
Tiểu Hoa nhìn một loạt hành động của ký chủ nhà mình.
Tuy nó sớm biết, nhưng vẫn có chút đáng tiếc.
Đây chính là nam chủ a.
Bởi vì hắn không phải Quân Vực đại nhân, ký chủ nói ném liền ném.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được một tiếng phịch.
Tô Yên kéo đuôi rắn, trực tiếp vứt xa hơn mười mét.
Khiến cây đại thụ gần đó vì bị ᴆụng nên đổ, trên mặt đất để lại dấu vết rất sâu.
Tô Yên vừa rời khỏi động.
Nhíu nhíu mày
"Nóng quá."
Ánh mặt trời giống như thiêu đốt da thịt.
Cô đi vào trong sơn động.
Sau đó, liền nghe xung quanh truyền đến âm thanh sột soạt.
Chồn, nhím,.....
Cùng các loài thú săn mồi ở trong bụi cỏ.
Có loài coi Tô Yên là con mồi.
Có loài bởi vì thấy Tô Yên là tiểu giống cái nhu nhược, hơn nữa trên người cô còn tản mát ra hơi thở tươi mát.
Tô Yên đi vào trong sơn động.
Quá nóng.
Cô coi như không phát hiện mấy thứ xung quanh.
Khi vào trong sơn động.
Liền có một con chồn rốt cuộc nhịn không được.
Xông thẳng vào trong sơn động.
Chỉ là, phanh!
Con Chồn ᴆụng vào một đồ vật cứng rắn.
Xúc cảm lạnh lẽo.
Vừa ngẩng đầu liền thấy.
Một cự mãng vằn đen đỏ đan xen phun lưỡi màu đỏ tươi, cúi đầu tới gần.
Con chồn tức khắc hoảng hốt, quay đầu liền chạy.
Tiểu Hồng nâng đuôi lên, bắt lấy nó.
Ngô, thực đói bụng.
Sau đó mở miệng liền nuốt chửng con chồn kia.
Xung quanh vốn dĩ đang ngo ngoe rục rịch.
Tức khắc, yên tĩnh lại.
Phù.....còn may mình không có chạy ra.
Bằng không, là đã ૮ɦếƭ trong miệng con xà kia rồi.
Tô Yên trở về trong động.
Nhìn một vòng, phát hiện ngoài hành lý thì không còn bất cứ thứ gì khác.
Cô đi đến chỗ hành lý.
Mở ra.
Xem đồ bên trong.
Quần áo, giày, đồ trang điểm. Còn có...... hết rồi.
Tô Yên nhìn đều là đồ vô dụng.
Lại tìm lần nữa.
Rốt cuộc, tìm thấy con dao gập trong một ngăn nhỏ của hành lý.
Trên dao còn dính vỏ lê.
Đây là nguyên thân dùng để gọt hoa quả?
Còn đem dao để trong hành lý?
Cô cầm lấy dao gập.
Sau đó nhìn chiếc váy màu trắng mình đang mặc.
Lại tìm kiếm quần áo, muốn tìm một bộ để dễ dàng hoạt động.
Kết quả tất cả đều là váy.
Váy hai dây, váy ngắn, áo иgự¢.
Nguyên thân tựa hồ không nghĩ phải đi thật lâu nên chỉ mang theo mấy thứ nhẹ nhàng.
Cuối cùng, Tô Yên từ bỏ ý tưởng đổi quần áo.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị thoạt nhìn thật rối rắm, là suy nghĩ muốn đổi quần áo gì sao?"
Tô Yên
"Không phải, trên váy không có túi."
"Ký chủ muốn túi làm gì?"
"Đựng đồ."
"Ách, nếu ký chủ muốn cất dao gập, có thể để trong không gian."
Tô Yên nghe đề nghị này.
Ngẩng đầu lên.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Trong không gian có hai vị trí, ký chủ cho Tiểu Hồng ra, liền có thể để đồ vào."
Tô Yên chưa từng nghĩ tới cái này.
Rốt cuộc cho tới nay, hai vị trí kia đều dành cho Tiểu Hồng cùng Cổ Vương.
Cho nên chưa bao giờ nghĩ tới, nếu bỏ một đứa ra, còn có thể thêm cái khác vào.
Cô nắm dao nhỏ trong tay, ý niệm vừa động.
Dao gập trong tay liền biến mất.
Tô Yên dang hai tay, nhìn nhìn, phải dùng thử một lần.
Bỗng nhiên, dao gập lại xuất hiện lần nữa.
Qua nhiều lần thực nghiệm, Tô Yên mới lại cất dao gập vào trong không gian.
Tô Yên nghe được tiếng nhấm nuốt răng rắc.
Biết là Tiểu Hồng đang ăn cơm.
Cô ra tiếng
"Ta cũng đói bụng."
Tiểu Hồng răng rắc một ngụm, lưu luyến không rời để lại một nửa con chồn vừa nãy.
Lưu luyến không rời mắt, đưa tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn nửa con chồn đầm đìa máu tươi.
Máu còn theo đuôi chảy xuống đất.
Tô Yên ra tiếng
"Có rất nhiều loài để ăn, em có thể bắt mang về."
Những con phát ra thanh âm kỳ quái đó, kêu gào muốn ăn cô có rất nhiều.
Một khi đã như vậy, thì ăn chúng nó luôn.
Tiểu Hồng trước mắt sáng ngời.
Trực tiếp nuốt xuống nửa con chồn.
Sau đó, cuốn cái đuôi nghênh ngang ra ngoài càn quét.
Một lát sau.
Chồn, thỏ hoang, thậm chí có một bầy sói xám đang trốn chạy.
Bất quá đều bị Tiểu Hồng cắn ૮ɦếƭ.
Tô Yên đi đến trước mặt nó.
Ngồi xổm xuống trong chốc lát.
Giống loài nơi này hoàn toàn khác xa với xã hội hiện đại.
Ngay cả mấy con thỏ.
Hàm răng sắc nhọn, lông đâm vào tay, toàn thân đều mang tính công kích.
Hơn nữa còn lớn gấp vài lần so với thỏ hiện đại.
Nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng là con chó nhỏ.
Sói cũng lớn gấp ba lần so với hiện đại.
Tô Yên nhìn trong chốc lát.
Tiếp đó, lấy dao gập ra.
Nhanh nhẹn lột da thỏ hoang, móc иộι тạиg.
Tô Yên tìm nhánh cây, xâu lên.
Tiếp đó, lấy một ít cỏ khô xung quanh còn có nhánh cây khô treo lên.
Tô Yên làm xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hồng
"Nghe nói, em phun được lửa?"
Tiểu Hồng tức khắc ngẩng đầu ưỡn иgự¢
"Tê tê tê tê tê"
Đó là đương nhiên.
Nhớ trước đây, ở một vị diện nào đó, cô lấy được hai khối tinh hạch trong thân thể của một con rắn hai đầu.
Một cho Cổ Vương, một cho Tiểu Hồng.
Cổ Vương ăn tinh hạch kia thực mau liền có năng lực đóng băng.
Mà đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta.
Cũng là ăn một khối.
Phản ứng gì cũng không có.
À, nếu muốn nói có lợi ích gì.
Đại khái là trị hết bệnh cận thị của nó.
Không nghĩ tới, qua lâu như vậy.
Chuyện này cô cũng sắp quên rồi.
Đồng chí Tiểu Hồng thế mà đúng là có thể phun lửa.
Tô Yên chỉ chỉ củi đốt.
"Vậy em thử xem."
Nói xong Tô Yên lại nghĩ tới năng lực đóng băng của Cổ Vương lúc trước kia.
Tô Yên lùi sau vài bước.
Tiểu Hồng ngẩng đầu ưỡn иgự¢, răng nanh hiện ra.
Đối với đôi củi kia.
"Tê~~"
Một đốm lửa nho nhỏ, dừng trên củi đốt.
À, không có cháy, đại khái là gió quá lớn.
Trực tiếp thổi tắt đốm lửa nhỏ kia.
May là Tô Yên vẫn luôn nhìn.
Bằng không, còn tưởng rằng nó nhổ nước miếng đấy.
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
"Em biết phun lửa thật chứ?"
Cô hoài nghi.
Tiểu Hồng không phục, phun liên tiếp vào đống củi.
Rốt cuộc, không biết là lần thứ bao nhiêu.
Một dúm lửa nhỏ dừng trên cỏ khô.
Phí lớn công phu như vậy, cũng xem như thành công.
Tiểu Hồng mệt mỏi thở hồng hộc, đầu ghé cạnh tảng đá, héo bẹp.
Phun lửa mệt mỏi quá, về sau không bao giờ muốn phun.
Tô Yên đi qua.
Đặt thỏ hoang đã xử lý trên ngọn lửa.
Lăn qua lộn lại nướng hơn một giờ.
Rốt cuộc cũng xong.
Tô Yên lấy một chân thỏ.
Tiếp đó, ném tất cả phần dư lên trời.
"Tiểu Hồng"
Cô hô một tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc