Khóc một hồi lâu.
Hai mắt Chu Viện đẫm lệ, nhịn không được lại lần nữa đi xem Tô Yên.
Như là muốn xác nhận.
Cô nhịn không được hỏi
"Em thật là Tô Yên??"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Bị phát hiện, cũng giấu giếm không nổi nữa.
Chu Viện nghe được cô thành thật trả lời.
Lại lần nữa oa oa khóc.
Một bên khóc một bên trách cứ Tô Yên
"Em làm gì thành thật như vậy, chị thực thương tâm a."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát lý do cô ấy đau lòng.
Sau đó nói
"Thực xin lỗi, em không thể là người mà chị mong ước được."
Chu Viện khóc lớn hơn nữa.
Cô ấy vừa khóc, vừa ôm sát Tô Yên
"Chị không ngại em xấu, cũng không ngại em lùn, cũng không thèm để ý em nghèo. Nhưng như thế nào lại là em, em vì sao là con gái a!"
Một bên nói, một bên khóc rống.
Tô Yên ra tiếng
"Em từ khi sinh ra, chính là con gái."
Cái này, không cách nào thay đổi được a.
"Hah!"
Tô Yên liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Cô vừa quay đầu, liền thấy được Thời Thù đứng ở đằng sau.
Khó được lúc hắn không có bày ra một mặt buồn bực.
Hắn đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát.
Phát hiện Chu Viện còn ôm Tô Yên không bỏ.
Đi lên trước.
"Xuống dưới, anh hung của cô có chủ rồi."
Chu Viện nghe lời Thời Thù nói.
Cmn, càng thương tâm.
Gắt gao ôm Tô Yên không bỏ.
Hai mắt cô ấy đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thời Thù
"Cô ấy là vệ sĩ của tôi, nên bảo vệ tôi."
Thời Thù cái gì cũng không nói.
Chỉ là đứng dựa vào tường.
Lúc này trong lòng Chu Viện cũng nguôi một chút.
Tô Yên khom lưng, đặt cô ở trên giường.
Tô Yên ra tiếng
"Chị có thể gọi điện thoại để người nhà tới đón."
Chu Viện vô cùng đau lòng, hai mắt đỏ lên
"Em vì hắn, muốn ném chị một mình ở chỗ này?"
Tô Yên nhìn biểu tình Chu Viện.
Trầm mặc.
Cô cứ cảm thấy biểu tình này có chút quen thuộc.
Đặc biệt rất giống bộ dáng lúc Thời Thù vô cớ gây rối.
Quả nhiên là bệnh nghề nghiệp.
Đúng là cấp bậc của ảnh Hậu ảnh Đế a.
Cô duỗi tay, kéo tay Chu Viện lại
"Chị sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu."
Tô Yên nghiêm túc trả lời.
Nói xong, cô lại bồi thêm một câu
"Vừa mới nãy, Mạnh Tuyết chạy thoát, cô ta tựa hồ có quan hệ cùng những người này."
Chu Viện nghe tên Mạnh Tuyết, cười lạnh một tiếng.
"Mạnh gia không có một kẻ nào tốt."
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu
"Em có khả năng chấp nhận một nữ nhân hay không?"
Chu Viện hỏi nghiêm túc.
Tô Yên sửng sốt, trả lời cũng nghiêm túc
"Không thể."
Bên cạnh Thời Thù nghe câu hỏi kia, trên mặt tươi cười không có.
Tầm mắt nhìn Chu Viện sâu kín.
Vốn dĩ cho rằng cô ta chỉ là chấp mê bất ngộ.
Không nghĩ tới đến bây giờ còn nhớ thương.
Thời Thù đi qua.
Một tay khoanh Tô Yên lại.
Ôm eo cô.
Tư thái chiếm hữu rõ ràng.
Hắn hôn hôn cổ Tô Yên.
"Tiểu Quai, chúng ta cần phải đi. Không cần vì người không liên quan mà chậm trễ thời gian."
Dù nói như thế nào, bọn họ hợp tác diễn hai bộ phim rồi.
Quen biết lâu như vậy.
Cũng nên xem như bạn bè.
Kết quả, một giây liền thành người không liên quan.
Chu Viện khó chịu.
Một tên đàn ông mà quản nhiều như vậy?
Đáng tiếc, Tô Yên cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Cô Yên nói
"em đi đây."
Nói xong, đầu cũng không quay lại, rời đi.
Chỉ để lại Chu Viện ngồi ở mép giường.
Thật lâu sau.
Dư lại một tiếng thở dài.
Anh hùng cái thế chẳng những không có muốn cô.
Còn bị người mang đi rồi.
Lần đầu tiên động tâm.
Thế nhưng lại là một người con gái giả trai.
Lị còn là trợ lý nhỏ mình tự chiêu mộ.
Chờ quay xong bộ phim này, cô phải đi ra ngoài chơi một trận giải sầu.
Để giải quyết chuyện thất tình khi còn chưa kịp yêu này.
Nhưng mà, việc đầu tiên cần làm.
Chính là hoàn toàn giải quyết tên tai họa Mạnh Tái này đã.
Bằng không, chơi không thoải mái.
Ách, đúng rồi, còn có Mạnh Tuyết kia nữa.
········
Thời gian chớp mắt liền qua.
Thực mau, kỳ thi đại học tiến đến.
Tô Yên tâm tình không có gì biến hóa.
Vẫn như thường lệ đi học, sau đó thi xong thì về khách sạn.
Khó được trong ba ngày này Thời Thù đều không có quấy rầy cô.
Biểu hiện ra một bộ rất rộng lượng, vô luận cô làm gì cũng được.
Cứ như vậy, ba ngày thi kết thúc.
Có chuyện đáng chú ý chính là, ngày thi buổi sáng đó phải tập trung ở trường học.
Nhưng Mạnh Tuyết lại không tới.
Hơn nữa, cô ta đã vài ngày đều không đi học.
Như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Nhưng mà, lại ẩn ẩn nghe bạn học nhắc tới.
Anh họ Mạnh Tuyết bởi vì trong thời điểm hoãn hình phạt lại lần nữa phạm tội, lập tức bị bắt, hơn nữa phán bảy năm tù, phạt tiền 50 vạn.
Mạnh Tuyết là bởi gặp chuyện mà không báo án, cũng bị mời đi cục cảnh sát.
Mạnh gia bị người tìm ra tội trốn lậu thuế.
Không đến nửa tháng, phá sản.
Lại sau lại nghe nói Mạnh Tuyết xuất ngoại.
Hiện giờ thì không còn tin tức gì nữa.
Tô Yên thi xong ngày cuối cùng.
Thời Thù lái xe tự mình tới đón người.
Tiếp theo, cũng không về khách sạn.
Mà là đi tới nhà Tô Yên.
Tô Yên nhìn lộ tuyến lái xe
"Anh biết nhà em ở đâu?"
Thời Thù gật đầu
"Có một lần trong lúc vô tình nhìn thấy em về nhà."
"A"
Cái gì trong lúc vô tình nhìn thấy về nhà.
Rõ ràng là theo dõi cô mà.
Tô Yên một hồi về đến nhà.
Mở cửa.
Thời Thù đi vào.
Nhìn bài trí bên trong.
Rất đơn giản.
Nguyên bản, hắn vốn sốt ruột.
Dù sao cũng là đêm xuân ngắn ngủi.
Nhớ thương lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được rồi.
Nhưng đột nhiên.
Sau khi vào nhà.
Hắn lại trở nên phá lệ thong dong.
Tô Yên có chút đói.
Cô đi đến phòng bếp.
Nấu mì sợi ăn.
Thời Thù không biết là từ đâu đi ra.
Ôm Tô Yên, một tiếng tiếp theo một tiếng chậm rãi hỏi
"Tiểu Quai đói bụng?"
Tô Yên gật đầu, hỏi hỏi
"Anh muốn ăn sao?"
Thời Thù khó có lúc từ chối, lắc đầu
"Anh không đói bụng, Tiểu Quai ăn no càng quan trọng hơn."
Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng
"Ký chủ, em nghĩ tới một câu ngạn ngữ."
"Ngạn ngữ gì?"
"Làm chuyện khác thường, khẳng định có quỷ."
Nếu là trước kia, nam chủ đại nhân khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Lần này sao lại cự tuyệt rồi?
Thực mau, mì sợi được chuẩn bị xong.
Cô mới vừa ăn hai miếng.
Liền nghe lạch cạch một tiếng.
Một chai rượu vang đỏ được đưa tới.
Cô ngẩng đầu.
Thời Thù tìm ra hai cái ly chân dài, đặt ở trên bàn.
Đổ chút rượu vang đỏ vào.
Hắn ra tiếng,
"Tiểu Quai ~ muốn uống rượu không?"
Tô Yên nhìn hắn.
Nếu hắn có cái đuôi, vậy hiện tại cái đuôi khẳng định đang lắc lư.
Trước khi thi đại học, liền hỏi chuyện sinh nhật 18 tuổi của cô.
Cách lúc thi đại học một ngày, hắn liền phá lệ hưng phấn.
Hiện giờ đã thi xong.
Hắn vội vàng mang đưa cô về nhà.
Cô vừa uống rượu liền say.
Người này cố tình dụ dỗ để cô uống rượu.
Ý đồ là gì mọi người đều biết.
Hắn giống như cũng không có ý định che dấu.
Đều tới một bước này rồi, cô sao lại không hiểu hắn muốn làm gì đây?
Cô gật đầu
"Uống"
Chỉ là mới vừa uống một ngụm.
Liền bị Thời Thù ngăn cản.
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Người nào đó ấp ủ thật lâu sau, ngậm ý cười
"Tiểu Quai uống say, sao còn động phòng hoa chúc được?"
Nói xong, tay cô bị nâng lên.
Sau đó, một chiếc nhẫn kim cương đã được Ⱡồ₦g vào ngón áp út.
Hắn ôm cô, hôn một cái.
Một bên nhẫn nại, một bên chậm rãi ra tiếng
"Ngày mai, không, ngày kia. Chúng ta đi đăng ký kết hôn."
Cho nên, đêm nay, chính là động phòng hoa chúc.
Tửu lượng Tô Yên quá kém.
Thế cho nên dù cô chỉ uống một ngụm.
Chớp chớp mắt, đã có chút men say.
Cô nhìn nhẫn trên ngón áp út của mình.
Nhìn một hồi lâu.
Thời Thù cười, hôn lên khóe môi hồng nộn kia.
Sau đó, bế ngang người lên, đi vào trong phòng.
Vừa đi vừa hỏi
"Phòng Tiểu Quai là cái nào?"
Thanh âm thực nhẹ, hàm chứa ý cười mang theo dụ dỗ.
Tô Yên phản ứng trong chốc lát, nâng tay lên, chỉ vào cánh cửa gần nhất.
"Cái này."
"Tiểu Quai muốn cùng ngủ với anh hay không?"
"Ân?"
Người nào đó mờ mịt trong chớp mắt.
Thời Thù cúi đầu hôn cô một chút
"Muốn ngủ cùng anh hay không?"
Khi Tô Yên nhìn về phía khuôn mặt của Thời Thù.
Cô chớp chớp mắt, gật đầu
"Ân"
Cửa phòng mở ra.
Nụ hôn nồng nhiệt lan tràn.
Quần áo bị ném đầy đất.
Đến khi Tô Yên nằm ở trên giường, cô đã bị lột không còn thứ gì.
Thời Thù nhìn da thịt cô trắng nõn tinh tế.
Gương mặt phiếm hồng.
Còn có đôi mắt ngập nước.
Rốt cuộc, nhịn không được, đè ép lên.
"Ưm ~"
Thanh âm ái muội vang lên.
Trong lúc nhất thời, xuân triều nổi lên bốn phía.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng chậm rãi khép lại.
Chặn cảnh xuân trong phòng thiếu chút nữa bại lộ.
....
Khi Tô Yên tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt chính là kia khuôn mặt tuấn mỹ của Thời Thù.
Cô mới vừa động.
Người nào đó mắt vẫn nhắm mà đã nhích lại gần
"Tiểu Quai ~~"
Sau đó, trực tiếp giơ tay ôm lấy Tô Yên vào trong иgự¢.
Tô Yên cả người bủn rủn.
Ngủ một giấc, rượu này cũng tỉnh.
Cô giật giật người
"Em muốn xuống giường."
Người nào đó gật đầu
"Vậy Tiểu Quai, nên gọi anh là gì?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Thời Thù."
"Còn gì nữa?"
Tô Yên không nói lời nào.
Người nào đó nhắc nhở
"Tối hôm qua, Tiểu Quai cũng không phải là gọi anh như thế đâu."
Tối hôm qua?
Chuyện tối hôm qua cô làm sao nhớ rõ?
Nghĩ nghĩ, cô dựa chỗ mép giường.
Vẫn luôn cảm thấy người này cũng không tính toán thả cô đi.
Kết quả cô mới vừa dịch một chút.
Thời Thù trực tiếp đè cô ở chỗ đó.
Hai người không một mảnh vải, gắt gao tương dán.
Thân thể nóng bỏng, ký ức vụn vặt hôm qua tái hiện.
Thời Thù hôn cổ cô
"Tiểu Quai nếu nghĩ không ra, vậy thìkhông có cách nào a."
Hắn thấp giọng lẩm bẩm, khàn khàn cùng ái muội
"Vậy chỉ có thể, ôn lại một lần."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên buột miệng thốt ra
"Đại Ngư."
Thời Thù dừng một chút.
Mày nhíu lại nhìn Tô Yên.
Sau đó, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn ghé vào cổ cô, cười cực kỳ câu nhân
"Hóa ra Tiểu Quai khôi phục ký ức a."
Sau đó, hắn răng rắc một ngụm, cắn thịt mềm chỗ cổ cô.
"Tiểu Quai sao lại không nói cho anh biết?"
Khẩu khí hắn u oán.
Tô Yên có chút hối hận khi tự mình nói ra.
Tuy rằng cô cảm thấy, Thời Thù sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện cô khôi phục ký ức.
Hắn một tiếng lại một tiếng, thân thể đè thấp
"Tiểu Quai, nên bồi thường anh."
Nói xong, gắt gao ôm Tô Yên.
Căn bản đều không cho cô có sự lựa chọn khác.
Đảo mắt, thanh âm ái muội lại vang lên
"Ưm ~"
Tô Yên sắc mặt phiếm đỏ ửng.
Dưới ánh nắng sớm chiếu rọi xuống, một hồi xuân triều lại bắt đầu.
Ba ngày sau.
Thời Thù cùng Tô Yên lãnh giấy hôn thú.
Cùng ngày, Thời Thù trực tiếp ở trên mạng tuyên bố tin tức kết hôn, hơn nữa cũng tuyên cáo rời khỏi giới giải trí.
Hai tin tức lớn này bá chiếm hot search, giằng co vài ngày cũng không bớt nhiệt.
Cùng ngày.
Tô Yên đang ở trên ban công phơi nắng.
Sau đó, liền nghe được thanh âm trong đầu
"Leng keng, chúc mừng ký chủ khôi phục ký ức, nhiệm vụ hoàn thành."