Tô Yên đi theo hành lang dài tới phòng bếp nhỏ.
Mà Tiểu Hoa gấp không chờ nổi cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Ký chủ, ngài hiểu tiếng rắn?"
Tiểu Hoa tò mò a.
Tô Yên lắc đầu, "Không."
"Vậy sao ký chủ có thể nghe hiểu con rắn kia nói gì?"
"Vẫn luôn nghe hiểu a."
Tiểu Hoa nghe vậy hừ một tiếng, "Ký chủ, ngài trả lời cho có lệ với em. Em thân là hệ thống của ngài, là người bạn đi theo ngài qua các thế giới, cần phải hiểu biết lẫn nhau."
Ngón tay Tô Yên chạm chạm vào cổ tay áo của mình, có thể là vừa nãy không cẩn thận, cổ tay áo bị rách một lỗ.
Nửa ngày sau, nàng nói: "Ta không trả lời có lệ, ta không biết tiếng rắn, nhưng từ khi sinh ra đã có thể nghe hiểu."
Tiểu Hoa kinh ngạc, "Oa, vì sao?"
Tô Yên nghĩ đến Tiểu Hoa vừa nói nó là người bạn đi qua các thế giới, nàng trầm mặc một lát lại bổ sung thêm, "Ta có thể nghe hiểu, không chỉ mỗi tiếng rắn."
Tiểu Hoa lại tiếp tục kinh ngạc, "Ký chủ còn có thể nghe hiểu tiếng gì?"
Giọng nói mềm mại vang lên, "Nói một cách chính xác, ta có thể nghe hiểu tiếng những vật còn sống nói... "
Nàng chỉ cần nói chuyện với chúng, những động vật đó đều có thể hiểu lời nói của nàng.
Tiểu Hoa hoãn một hồi lâu, nó cẩn thận hỏi một câu, "Vậy ký chủ cảm thấy, những con vật đó thế nào."
Tô Yên nghiêm túc nhớ lại, sau đó trả lời một câu, "Cũng không tệ lắm, rất nghe lời."
Tiểu Hoa dựa vào những câu trả lời này, cho ra một kết luận khó tin, "Ký chủ, ngài có thể... hiệu lệnh trăm thú??!"
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì rất nhiều người đã từng nói như vậy.
Chỉ là....
"Bây giờ không thể."
"Vì sao?"
"Lực lượng bị hạn chế."
Nhân loại và thú loại không phải một giống loài.
Giao lưu sẽ phải tốn tinh thần lực.
Nhưng bây giờ dung lượng não của Tô Yên là 2, giá trị thể lực là 5, tinh thần lực bị hạn chế gần như không có.
Trình độ bây giờ của nàng, nhiều lắm là trò chuyện với động vật nhỏ, hoặc là... muốn nội gan gì đó.
Còn chỉ huy động vật... không làm được.
Tiểu Hoa là hệ thống, tuy năng lực của ký chủ bị hạn chế, nhưng nghe thấy vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng a.
Thế nhưng có thể hiệu lệnh trăm thú, đây là sự tồn tại thần kỳ cỡ nào a!!
Tô Yên sờ sờ túi tiền của mình, móc ra một cái kẹo cho vào miệng.
Quá đói bụng, vậy nên ăn kẹo cũng không thể giảm bớt cảm giác đói bụng của nàng.
Khi nàng vừa rẽ vào hành lang, sắp tới phòng bếp nhỏ.
Một bóng người lóe qua, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tô Yên.
Làm nàng ngẩn ra, chớp chớp mắt.
Hắc y nhân, "Cô nương, điện hạ tìm ngươi."
Tô Yên nhìn nhìn về phía tẩm điện, lại nhìn hắc y nhân kia, đây là ảnh vệ?
Nàng mềm mại lên tiếng: "Ta vừa đi ra khỏi đó, Thu Thật ở bên trong hầu hạ."
Ảnh vệ đeo mặt nạ, không giải thích thêm, lạnh lẽo cứng rắn nói một tiếng: "Mời."
Nàng khẽ liếm môi, "Ta ăn một chút rồi qua đó."
Ảnh vệ vẫn lạnh nhạt, "Mời."
Tô Yên nhìn phòng bếp nhỏ, lại nhìn nhìn ảnh vệ.
Đánh một trận?
Nhưng, bây giờ nàng đói không có sức.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn cúi đầu đi theo phía sau ảnh vệ.
Chỉ là khi nàng đi đến cửa tẩm điện, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng kêu thê thảm.
Nghiêng đầu nhìn qua, không biết vì sao Thu Thật bị phạt quỳ ở cửa tẩm điện, hai nha hoàn bên cạnh cầm hai miếng gỗ dày tát vào mặt.
Một lát sau, gương mặt Thu Thật sưng to như đầu heo, miệng phun máu.
Nhìn bộ dáng kia, bị đánh đến nỗi không còn cảm giác.
Lúc này, Nam Đường đứng ở cửa tẩm điện, mặt không biểu tình.
Tô Yên lướt qua Nam Đường đi vào trong tẩm điện.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nằm trên giường, dưới thảm bị ướt một mảng, mùi nước gừng rõ ràng.
Nhìn qua, tất cả chén nước gừng đều bị đổ đi, không uống?
Người trên giường, nâng mắt, con ngươi đen nhánh, bộ dáng ốm yếu, "Lại đây."
Tô Yên thành thành thật thật đi qua đó, mềm mại lên tiếng: "Điện hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, bỗng nhiên duỗi tay kéo cánh tay nàng, kéo người đến trước mặt mình, "Kêu người khác tới hầu hạ ta, ngươi lại nhàn rỗi."
Nghe vào, ngữ khí có hơi u oán.
Tô Yên chớp chớp mắt, "Nô tỳ đói bụng."
Bởi vì giọng nói của nàng vốn mềm mại, bộ dáng lại làm người muốn bắt nạt.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười, rũ mắt nhìn về phía túi tiền bên hông của nàng, "Không phải ngươi còn có một túi kẹo để ăn?"
Nói xong vươn tay cầm lấy cái túi tiền kia.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, vậy nên Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc mắt một cái đã thấy bột phấn màu vàng trên túi tiền.
Hắn hơi nhíu mày.
Suýt nữa quên mất việc này.
Hắn dựa vào đầu giường, tháo túi tiền của nàng xuống, "Bột phấn màu vàng này, sao lại dính trên túi tiền?"
Tô Yên lắc đầu, "Không biết."
Hẳn là do bột phấn này, dẫn hai con rắn kia tới.
Xem ra, là có người cố ý mưu hại.
Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, "Có người muốn hãm hại ngươi, cố ý bôi bột phấn này lên túi tiền. Không nghĩ tới, cuối cùng làm bổn cung bị hại."
Tô Yên gật gật đầu.
Nhìn thoáng qua Hiên Viên Vĩnh Hạo, phát hiện hắn còn đang nhìn mình.
Tô Yên nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Điện hạ nhất định phải tìm ra thủ phạm."
Hắn nhìn Tô Yên, nhẹ nhàng hỏi: "Không còn gì nữa?"
"... Điện hạ muốn nghe câu gì?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo kéo ống tay áo của nàng, kéo người càng gần về phía mình hơn.
Làm cho Tô Yên nửa quỳ trên đầu giường, thân thể đều ghé vào người nằm trên giường.
Sắc mặt vô tội, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, "Ta bị rắn cắn thay ngươi. Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với bổn cung."
Lực chú ý của Tô Yên đều bị khóe môi tái nhợt lúc đóng lúc mở của hắn hấp dẫn.
Nàng theo bản năng nuốt nuốt nước bọt, "Điện hạ muốn nói điều gì?"
Hắn nhìn bộ dạng ngốc ngốc này của Tô Yên, giống như một khối gỗ, làm cách nào nàng cũng không nở hoa.
Hắn ôm người vào trong lòng, ấn xuống иgự¢, mang khuôn mặt làm người khác không thể đề phòng, bắt đầu nghiêm trang nói, "Bổn cung bị thương nguy hiểm đến tính mạng thay ngươi, sau đó lại bị ngươi khinh bạc. Ngươi thân là nha hoàn bên cạnh của bổn cung, nên làm thế nào để bồi thường ta?"
Tuy dung lượng não bị hạn chế, nhưng sắp xếp lại tình huống vẫn có thể làm được.
Vừa nãy nàng cũng cứu hắn nha, hơn nữa độc rắn kia cũng là nàng giải, sau đó hắn cũng khinh bạc lại rồi nha.
Tuy cô có hơi choáng váng vì đói, phản ứng chậm hơn rất nhiều, nhưng lại không ngốc.
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, hé miệng, "Ta... "
Vừa mới nói được một chữ.
Hiên Viên Vĩnh Hạo trực tiếp đánh gãy, hắn dựa vào vai Tô Yên, nhắm mắt, nhìn dáng vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng lại nói rất nhanh, "Được, đành dùng ngươi tới đền bù tổn thất cho bổn cung."
Tô Yên, "......"
Nàng chưa nói xong...
Cứ như vậy chỉ sau dăm ba câu, Tô Yên không thể hiểu được đã bị bán đi.
Người nào đó bắt đầu những ngày tháng thoải mái điều dưỡng thân thể.
Cũng không biết có phải là do độc rắn chưa được giải hết hay không, Tô Yên cảm thấy... vị điện hạ này càng ngày càng dính người.
Ngày mới, sắc trời còn chưa sáng, nàng đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
Mở cửa, là Xuân Hoa với sắc mặt nôn nóng, "Ai nha, sao bây giờ ngươi mới mở cửa? Điện hạ dậy rồi, muốn ngươi châm nến hầu hạ điện hạ đọc《 Lịch sử 》."
Nói xong, Xuân Hoa không quan tâm Tô Yên còn chưa ăn mặc chỉnh tề, trực tiếp kéo người đến tẩm điện.
Ngày nắng, Tô Yên đi pha trà cho vị chủ tử nào đó, lại bị Nam Đường tìm thấy trong phòng pha trà.
Ngữ khí Nam Đường vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, "Điện hạ đang tìm cô nương."
Tô Yên dụi dụi mắt, gật gật đầu, "Ta qua đó ngay."
Nói xong tiếp tục đứng ở bàn trà đổ nước, pha trà.
Nam Đường vốn đứng ở cửa, nhìn Tô Yên không lập tức đi luôn, bèn đi vào trong phòng.
Cầm bình trà trong tay nàng, "Chủ tử không thích đợi, ngươi đi nhanh lên, sau này những việc này, giao cho Xuân Hoa Thu Thật làm."
Nói xong, Tô Yên nhanh chóng đi về tẩm điện.
Buổi chiều, Hiên Viên Vĩnh Hạo bị Hoàng Thượng gọi đi, nghe nói là kiểm tra ba vị hoàng tử, thuận tiện bị lưu lại ăn bữa tối, trước khi trời tối sẽ không quay về.
Vốn dĩ cho rằng lần này có thể nghỉ ngơi một lát.
Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo đi chưa được nửa canh giờ đã quay lại.
Sau đó, Tô Yên vừa mới nghỉ ngơi uống được ngụm nước, lại bị gọi đi.
Hạ nhân nhìn Tô Yên đột nhiên được Tam điện hạ coi trọng như vậy, vừa hâm mộ ghen ghét vừa có chút đồng tình.
Cả ngày vội vàng không kịp thở, cứ tiếp tục như vậy, còn không mệt ૮ɦếƭ?
Nhưng nhìn chủ tử hận không thể một bước cũng không muốn rời khỏi Tô Yên, nha hoàn này đã cho điện hạ uống thứ gì?
Mọi người đều cho rằng, Tô Yên cả ngày đi theo hầu hạ Tam điện hạ, vậy khẳng định rất mệt mỏi.
Đáng tiếc..., nàng không mệt, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn trước nhiều, nhưng mà người này làm gì đều phải làm ở trước mặt nàng, giống như ăn vạ nàng vậy.
Tẩm điện, Hiên Viên Vĩnh Hạo mặc quần áo làm bằng tơ lụa tốt nhất, nhìn bề ngoài có vẻ tốt hơn so với trước kia một chút, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái.
Vừa nhìn đã biết là người ốm yếu.
Hắn gác đầu lên vai Tô Yên, ôm người ngồi trên giường, nhìn tư thế kia, giống như thân thể nhỏ xinh của Tô Yên đang đỡ hắn.
Trên thực tế, cánh tay hắn lại vòng qua eo nàng, không dấu vết thể hiện tâm tư của mình.
Trong tay hắn cầm một quyển sách màu đen, nhưng bên ngoài lại không có gì, sạch sẽ.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy nếp uốn bên trong trang giấy, giống như bị người lật xem không biết bao nhiêu lần.
Quyển sách này, Nam Đường vừa đưa cho hắn.
Lúc ấy Nam Đường hai tay dâng lên, cực kỳ trân trọng quyển sách này.
Có thể nhìn ra sự cẩn thận của Nam Đường đối với quyển sách này.
Đáng tiếc, khi vào trong tay Hiên Viên Vĩnh Hạo, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, "Thỏa đáng?"
"Vâng thưa điện hạ."
Sau khi Nam Đường lui ra ngoài, quyển sách này hắn chưa từng mở ra.
Hắn gác đầu lên vai Tô Yên, đôi mắt buông xuống, lông mi run rẩy.
Đợi một lúc lâu, thấy hắn chậm chạp không lên tiếng, hô hấp đều đều.
Tô Yên cho rằng hắn đã ngủ rồi, đang định bỏ tay hắn ra đứng lên.
Nào biết, vừa cử động, cánh tay bên hông đã dùng sức, người phía sau đã mở mắt ra.