Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 339

Tác giả: Tần Nguyên

Thi đấu vòng loại chia làm hai bước.
Một là vật lý thí nghiệm.
Còn lại là làm bài thi kiểm tra.
Từ buổi sáng 9 giờ mãi cho đến 12 giờ rưỡi.
Liên tục 3 giờ.
Làm xong liền có thể rời đi.
Trường thi rất to.
Tô Yên làm xong bài thi trước.
Chỉ là lúc làm vật lý thí nghiệm, chậm trễ mất một ít thời gian.
Hai giờ sau.
Tô Yên đi ra trường thi.
Tất cả thầy giáo có đội thi đứng chờ ở trường học đều nhìn qua.
Lúc này, thầy giáo vật lý đi tới dò hỏi Tô Yên
"Thế nào?"
Tô Yên gật đầu
"Phát huy bình thường."
Thầy giáo vật lý vừa nghe lời này, trước mắt sáng ngời.
Có vẻ rất kích động a.
Trình độ vật lý của Tô Yên hắn biết.
Thầy giáo vật lý liên tục gật đầu
"Tốt, tốt,tốt"
Tô Yên ra tiếng
"Thầy, em muốn đi trước."
Vật lý lão sư vừa nghe, từ bên cạnh lấy qua một chai nước, đưa cho Tô Yên
"Phải về nhà?"
"Vâng"
"Vậy thầy tìm người đưa em trở về, có phải mệt không? Phải nghỉ ngơi thật tốt."
Lão sư vật lý nói một câu lại tiếp một câu, có thể thấy được hắn rất cao hứng.
Tô Yên lắc đầu
"Không cần đâu ạ."
Nói xong, cô nhận cặp sách của mình từ trong tay thầy giáo.
Móc di động ra, khởi động máy.
Khi lấy di động, trong lúc vô tình nhìn thấy trong cặp sách của mình có một lá thư màu xanh nhạt.
Tô Yên lấy ra.
Nhìn từ trái sang phải một lượt.
Mặt trên có viết vài chữ rất đẹp
" Gửi Tô Yên. "
Cô cầm lá thư cẩn thận nhìn.
Bước đi ra ngoài.
Cho đến đi đến chỗ cổng hội trường.
Mở lá thư ra
"Xin chào Tô Yên tiểu thư, chắc em không nhận ra tôi.
Nhưng mà không sao cả, chờ em xem xong lá thư này, em sẽ nhận biết tôi.
Em còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên ở phòng học gặp gỡ không.
Em thực thông minh tôi có ấn tượng sâu sắc......"
Tô Yên xem xong.
Mắt nhìn chỗ ký tên.
Không quen biết.
Đây là thư tình trong truyền thuyết?
Nghĩ nghĩ.
Cô gấp lá thư kia lại ngay ngắn
Cất vào trong phong bì.
Sau đó, ném tới thùng rác cạnh cổng trường.
Lúc này, nơi xa truyền đến thanh âm của tiếng xe.
Tô Yên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy tới đây.
Cửa xe được bấm hạ xuống.
Thời Thù tháo kính râm ra nhìn cô.
Khóe môi Tô Yên nhếch lên cười một cái.
Đi qua.
Cô vừa mở cửa xe ngồi lên.
Liền bị hắn ép đè lên người.
Thời Thù u oán nói ở bên tai cô.
"Em vừa mới ném cái gì? Thư tình?"
Tất nhiên là Thời Thù xem hết hành động vừa rồi của Tô Yên vào trong mắt.
Tô Yên do dự chớp mắt một cái.
"Ách.."
Sau đó gật đầu
"Là thư tình".
Tô Yên gật đầu lần nữa trả lời.
Thời Thù lời nói mang theo nồng đậm ghen tuông
"Thư tình kia viết thế nào?"
"Bình thường."
Người nào đó không thuận theo, không buông tha
"Bình thường là bình thường như thế nào?"
Tô Yên nhìn hắn.
Đây là đánh đổ một hũ dẫm to đùng à???
Cô Yên lặng duỗi tay che đậy đôi mắt hắn
"Chính anh bình tĩnh, bình tĩnh lại, chúng ta nói tiếp."
Thời Thù nói chuyện thanh âm sâu kín
"Tiểu Quai ghét bỏ anh?"
"Em không có."
"Em có"
"Em không có."
"Em có, từ khi em nhìn lá thư kia tới bây giờ, vẫn luôn chưa có hôn anh, còn suy nghĩ so sánh hắn ta với anh."
Thời Thù nói xong không nói chuyện nữa, sau đó nâng cằm lên.
Tô Yên ······.
Cho nên, mục đích là cái này?
Chính là cố ý muốn lăn lộn,quang minh chính đại " áp chế " cô phải hôn hắn?
Nhìn bộ dáng hắn hiện tại.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Lại tự động nâng cằm mình lên.
Chờ đợi cô hôn môi.
Tô Yên cười khổ không được.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, không sao, hắn là nam nhân của chị a."
Tiểu Hoa âm thầm cổ vũ cho ký chủ.
Trong mắt nó chỉ số thông minh của Thời Thù đại nhân sắp ngang với Tiểu Hồng rồi a.
Cũng không biết liệu có một ngày ký chủ sẽ ghét bỏ hắn hay không nữa.
Thời Thù đón Tô Yên đi rồi.
Tất nhiên, Tô Yên vẫn ở cùng Thời Thù trong khách sạn mãi cho đến ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm sau là thứ bảy.
Cũng chính là ngày nên đi đến đoàn phim.
Tới đoàn phim, Chu Viện nhìn Tô Yên.
Ở phòng hóa trang, Chu Viện do dự thật lâu, vẫn là nói
"Em không sao chứ?"
Chu Viện hỏi, là chuyện hôm trước cái giá ngã xuống.
Tô Yên lắc đầu
"Em không có việc gì."
Thời Thù bị thương tương đối nghiêm trọng.
Cô lại không xảy ra chuyện gì.
Cũng bởi vì Thời Thù bị thương.
Thế cho nên xuất diễn của hắn đều lùi sau một tháng.
Một tháng này để hắn dưỡng thương trước đã.
Bộ phim truyền hình này quay về thời Đại Đường thịnh thế.
Là từ những năm cuối Tùy triều, Lý Uyên bắt đầu khởi nghĩa, mãi cho đến khi Lý Thế Dân đăng cơ niên hiệu Trinh Quán từ đó mở ra Thời Đường Phồn Vinh.
Bộ phim này không chỉ bao gồm những chuyện tình tình ái ái của nam nữ chính, mà còn quay về lịch sử chính trị là chủ yếu.
Cho nên, Thời Thù dưỡng thương một tháng này, cũng không làm chậm trễ tiến độ.
Hết thảy trước sau như một, muốn nói duy nhất có sự khác biệt.
Đại khái chính là trạng thái của Chu Viện.
Cô ấy vẫn luôn không giống bình thường.
Thường thường, ánh mắt sẽ nhìn về phía phương hướng Tô Yên.
Mày nhăn lại, mang theo một ít đánh giá cùng tìm tòi nghiên cứu.
Muốn hỏi chút cái gì, nhưng lại nói không nên lời.
Trạng thái như vậy vẫn luôn liên tục đến này bộ phim quay chụp sắp kết thúc.
Tô Yên vẫn như thường lệ.
Thứ bảy chủ nhật tới chỗ này làm trợ lý.
Thứ hai đến thứ sáu đi học.
Đương nhiên, lên lớp xong liền sẽ trực tiếp đi đến khách sạn tìm Thời Thù.
Buổi tối một ngày nào đó.
Thời Thù mặc áo ngủ màu trắng Tô Yên mua cho hắn.
Nằm ở trên giường chờ Tô Yên đi lên.
Kết quả đợi nửa ngày, Tô Yên vẫn là nghiêm túc học tập.
Trải qua hai tháng tu chỉnh, cánh tay hắn cũng tốt lên không ít.
Trên cơ bản đã khỏi hẳn.
Thời Thù nhìn bóng dáng gầy yếu kia.
Có chút ý muốn bắt người đến trên giường.
Lúc này.
Hắn dừng một chút.
Như là nhớ tới cái gì.
"Tiểu Quai."
"Ân?"
Tô Yên lên tiếng.
Một bàn tay hắn cầm đai lưng áo ngủ, một bên nói
"Sinh nhật 18 tuổi của em sắp tới rồi đúng không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Sau đó, Thời Thù lại nói
"Nếu anh nhớ không lầm, ngày sinh nhật của em chính là ngày thi đại học cuối cùng, có phải không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Đúng vậy."
Cô muốn thi đại học.
Còn có năm ngày.
Thời Thù lẩm bẩm
"Nói cách khác, Tiểu Quai thi xong, chính là người lớn rồi."
Cũng có thể làm chuyện người lớn nên làm.
Hắn đợi lâu như vậy.
Rốt cuộc chờ được trái cây chín rồi.
Tô Yên không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Chỉ nghiêm túc xem tài liệu môn ngữ văn.
Lại mười phút sau.
Thời Thù rốt cuộc chờ không được.
Trực tiếp xuống giường.
Lập tức bế người từ trên ghế lên đưa tới trên giường.
Tô Yên còn chưa có buông 乃út trong tay
"Làm, làm gì?"
Thời Thù động động môi.
Yết hầu lăn lộn một cái chớp mắt.
Cuối cùng vẫn là ấm ách mà nói
"Ngủ."
Tô Yên thấy hắn một bộ biểu tình thực không vui.
Đang muốn nói cái gì.
Vòng tay màu đỏ trên cổ tay cô đột nhiên phát ra ánh sáng.
Là Chu Viện bên kia đã xảy ra chuyện.
Cô nhíu mày một chút.
Từ trong lòng иgự¢ Thời Thù nhảy ra.
Thời Thù chỉ cảm thấy nhẹ một cái, đảo mắt trong иgự¢ đã rỗng tuếch.
Tức khắc, sắc mặt của hắn liền đen.
Lại là Chu Viện kia.
Nghĩ nghĩ, Tô Yên đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tô Yên từ cửa sổ xông vào phòng của Chu Viện.
Thấy được Chu Viện đang bị trói ở trên giường.
Quần áo trên người bị người xé rách mở ra.
Có ba tên đàn ông đứng trước giường cô ấy.
Tên cầm đầu, gãi gãi tóc, một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn
"Mày kêu đi, con mẹ nó, dám đưa lão tử vào tù, lão tử hôm nay liền cưỡng gian mày."
Nghe tiếng nói âm độc của tên kia.
Tô Yên cảm thấy có chút quen tai.
Mạnh Tái.
Kẻ lúc trước bắt cóc Chu Viện.
Mà ở bên cạnh.
Mạnh Tuyết ngồi trên ghế, có chút thấp thỏm.
Không dám nói lời nào.
Những người này chính là cô ta đưa tới.
Mạnh Tái kia tìm được cô ta.
Muốn cô ta dẫn theo bọn họ tới tìm Chu Viện.
Sau đó, đó là hình ảnh hiện tại này.
Bọn họ cũng không có quản cô ta.
Nếu muốn chạy trốn ra ngoài báo án rất dễ dàng.
Nhưng.
Mạnh Tuyết nắm chặt tay.
Tư tâm đang lan tràn.
Mạnh Tái là anh họ cô ta, lúc này cô ta giúp hắn, vậy ngày sau, hắn cũng sẽ không bạc đãi mình đi.
Còn nữa.
Chuyện này nếu truyền ra, thanh danh Chu Viện liền hoàn toàn bị hủy hoại.
Vậy cô ta cũng có thể bớt đi một kẻ địch.
Nội tâm Mạnh Tuyết đang làm đấu tranh.
Cuối cùng, tư tâm chiếm thượng phong.
Không sao hết, Chu Viện sẽ không ૮ɦếƭ.
Chu gia có tiền như vậy, dù cho Chu Viện rời khỏi giới giải trí cũng có thể sống tiêu sái.
Nhưng là cô ta lại không được như thế, cô ta cần một cơ hội.
Lựa chọn xong, Mạnh Tuyết ngồi ở trên ghế.
Cũng không dám liếc mắt nhìn hình ảnh kia.
Tô Yên dừng ở trước cửa sổ sát đất, động tác rất nhỏ.
Hơn nữa bọn họ hùng hùng hổ hổ nói chuyện.
Ánh đèn tối tăm, rèm cửa bị kéo kín.
Vậy nên không có người nhận thấy được trong phòng nhiều hơn một người.
Tô Yên quét một vòng.
Xác nhận trong phòng trừ bỏ mấy người bọn họ thì không có ai khác.
Mạnh Tái cầm một cây kéo tiến lên liền, muốn тһô Ьạᴏ cắt mở quần áo Chu Viện.
Tô Yên vẫn dùng mặt nạ nửa mặt màu đen mang theo bên để che khuất khuôn mặt.
Sau đó, xông ra ngoài.
Cô vừa ra tay, người trong phòng này có ai đấu lại được?
Ba người còn chưa kịp có phản ứng, thì khắp nơi đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Mạnh Tái khẩu khí vẫn âm độc lại ngang ngược
"Mụ nội nó, mày có biết lão tử là ai hay không?"
Tô Yên cầm lấy ấm trà bên cạnh, nện ở trên đầu của hắn.
Hoàn toàn đập cho người ngất đi.
Mà lúc này, cửa phòng răng rắc một tiếng, mở ra.
Sau đó, Mạnh Tuyết hoảng loạn, khom lưng chạy.
Tô Yên đi đến đầu giường.
Ra tiếng
"Cô không sao chứ?"
Chu Viện tựa hồ trúng dược.
Thần trí có chút không thanh tỉnh.
Tô Yên mở dây thừng trên người Chu Viện.
Bế người lên.
Muốn đổi một nơi khác, rồi gọi người nhà cô ấy tới.
Mà ngay khi Tô Yên bế người lên.
Chu Viện bỗng nhiên mở mắt.
Ôm lấy Tô Yên
"Em là Tô Yên."
Thanh âm cô ấy thanh tỉnh mà kiên định.
Tô Yên dừng một chút.
Sau đó, mặt nạ bảo hộ trên mặt bị Chu Viện lấy xuống.
Mặt Tô Yên lộ ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ý tưởng thứ nhất trong đầu Tô Yên là, có nên đánh người bất tỉnh rồi chạy đi hay không.
Nhưng mà cái ý tưởng này thật nhanh đã bị loại bỏ.
Cô ấy đã thấy được mặt mình, dù lúc này chạy cũng không thể thay đổi gì được.
Mà sau đó.
Mặc dù Chu Viện trong lòng đã cực kỳ khẳng định.
Nhưng ngay lúc chính mắt nhìn thấy Tô Yên.
Hốc mắt trực tiếp đỏ.
Sau đó ôm cổ Tô Yên hoa lê đái vũ mà khóc.
Một bên khóc một bên khụt khịt
"Thật là em! Thật là em!!"
Tô Yên chỉ cảm thấy cô ấy thực kích động.
Cũng không biết là vui, hay là không vui.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc