Thời Thù nhìn cô một lúc lâu.
" Tần Như sẽ nhìn giúp em."
Tô Yên lắc đầu.
Cô vẫn tin tưởng chính mình hơn.
Cuối cùng.
Thời Thù kéo khẩu trang đang đeo xuống, cúi người hôn xuống trên đôi môi hồng phấn kia.
Xem ra là quản không được rồi.
Nếu không quản được, vậy hôn nhiều thêm hai cái.
Thời Thù suy nghĩ như vậy, ở trên đôi môi hồng nộn nộn kia cắn cắn hai phát mới bỏ qua.
Cho nên, thời điểm Tô Yên từ phòng hóa trang đi ra.
Chu Viện nhìn thấy hốc mắt cô hồng hồng, miệng có chút sưng đỏ.
Phản ứng đầu tiên của Chu Viện là
"Bị va đập à?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Mắt bởi vì bị đau đớn mà kích thích tuyến lệ liền thu về.
Sau đó, lắc đầu
"Không có."
Chỉ là bị cắn hai cái.
Đương nhiên, lời này cô sẽ không nói ra.
Sau đó, Chu Viện nhìn thấy Thời Thù đi ra, mang theo khẩu trang, cũng không thấy hắn sốt ruột.
Nghĩ đến lúc trước bộ dáng hắn vội vã lo lắng vì Tô Yên bị đứt tay.
Hiện giờ hẳn là Tô Yên không có việc gì.
" Chúng ta đi thôi."
Tô Yên gật đầu.
Ra cửa.
Ngồi trên xe bảo mẫu.
Cô đang muốn đóng cửa.
Kết quả bị một bàn tay giữ lại.
Ngẩng đầu nhìn qua.
Phát hiện Thời Thù đã đứng ở trước cửa.
Dùng tay kéo cửa xe ra, sau đó ngồi vào.
Chu Viện đôi tay ôm иgự¢, cười như không cười
"Thời Thù tiên sinh lên nhầm xe rồi chăng?"
Nói xong, ánh mắt Chu Viện nhìn về Tô Yên.
Đương nhiên cô cũng rõ ràng, tên này là hướng về phía trợ lý nhỏ của cô mà tới.
Thời Thù đeo khẩu trang, không nói lời nào.
Cửa xe đóng lại.
Chu Viện dời tầm mắt đi, nói với tài xế
"Lái xe."
Xe chuyển động.
Không tới ba phút.
Thời Thù liền đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.
Quang minh chính đại, một chút che dấu đều không có.
Ôm Tô Yên, dựa đầu vào trên vai cô.
"Tiểu Quai ~~"
Một tiếng lại một tiếng, lông mi run run, vừa câu dẫn lại mê người.
Bộ dáng này của hắn làm tiểu Dĩnh cùng Chu Viện đồng thời ghé mắt nhìn.
Đại khái là cảm thấy không thể tưởng tượng được, thế cho nên hai mắt đều trừng lớn, hướng nơi này mà xem.
Tô Yên đang nắm chặt đặt 乃út viết dừng lại.
Thời Thù trắng trợn táo bạo, không màng cái nhìn của người khác.
Cô lại không làm được giống hắn.
Thế cho nên nghiêng đầu nhỏ giọng nói
"Hay là, anh ngủ một lát?"
Thời Thù dụi dụi ở bả vai cô
"Anh không muốn ngủ."
Nói xong, hắn nhìn Tô Yên một lúc lâu vẫn chưa làm xong một đề.
Cười ra tiếng
"Tiểu Quai chẳng lẽ là khẩn trương? Không sao, bị người ta chụp chúng ta liền công khai ra ngoài."
Chu Viện ở một bên, trả lời một câu
"Công khai? Tiêu đề là cái gì? Ảnh đế Thời Thù dựa vào gương mặt kia, dụ dỗ trẻ vị thành niên?"
Tiểu Dĩnh phốc một ngụm, nước trong miệng phun ra.
Thời Thù liếc mắt nhìn Chu Viện một cái.
Chu Viện hừ một tiếng.
Cmn, chính là không nhìn được người này ỷ vào mình có chút nhan sắc, làm xằng làm bậy lừa gạt trợ lý nhỏ ngoan ngoãn của cô.
Thời Thù mí mắt buông xuống một chút, thanh âm chậm rãi
"Có thời gian ở chỗ này xem Tiểu Quai, chi bằng dùng nhiều tâm tư trên người anh hùng cái thế kia đi."
Chu Viện trợn trắng mắt.
Thời Thù ôm Tô Yên, tháo khẩu trang xuống, hôn một cái.
Cười nhạt ra tiếng
"Ngươi anh hùng kia không chừng có một ngày liền gả chồng."
Chu Viện vừa nghe liền tức giận
" Anh hùng của tôi là thẳng nam, không phải GAY."
Thời Thù nhàn nhạt nói
"À? Phải không. Cô xác định như vậy?"
Chu Viện khẳng định
"Đương nhiên."
Thời Thù mí mắt buông xuống
"Vậy là, rốt cuộc cô liền....ngô."
Nói còn chưa dứt lời.
Vốn dĩ khẩu trang bị kéo xuống, lại lần nữa bị Tô Yên nhanh chóng kéo lên.
Tô Yên sợ hắn còn muốn nói nữa.
Vươn bàn tay trắng hồng che miệng hắn lại.
"Anh vẫn nên ngủ một lát đi."
Ánh mắt Thời Thù chuyển động đến trên người Tô Yên.
"Nghe Tiểu Quai."
Chu Viện lại lần nữa trợn trắng mắt.
Nhưng mà, lúc cô nhìn Thời Thù, rõ ràng có thêm biểu tình khác.
Cô luôn cảm thấy, Thời Thù như là biết chút gì đó về chuyện anh hùng của mình.
Cô sờ viên đá trên cổ tay.
Từ lần trước xuất hiện nguy hiểm, sau khi anh hùng cứu cô.
Thì không có gặp lại nữa.
Cô rất muốn thấy hắn.
Có phải nên tìm một cơ hội hỏi Thời Thù một chút hay không, xem hắn biết cái gì.
Trong lòng Chu Viện hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Tô Yên tiếp tục cúi đầu làm bài thi.
Không biết có phải bởi vì lại hòa hảo cùng Thời Thù hay không.
Đề thi này, cũng không làm cô buồn rầu như nãy nữa.
Làm cực kỳ thông thuận.
Thời gian qua mau.
Tô Yên cuối tuần ở phim trường, thứ hai trở về đi học.
Vốn dĩ lịch trình không có gì thay đổi.
Kết quả đến thứ tư, Mạnh Tuyết đi học lại.
Cô ta bởi vì đóng phim nên xin nghỉ một tháng rưỡi.
Không nghĩ tới nửa đường đã trở lại.
Chỉ là, từ lúc vào lớp, tầm mắt chưa từng rời khỏi người Tô Yên.
Trên lớp, tầm mắt luôn liên tiếp đảo qua Tô Yên.
Tô Yên cùng cô ta vừa đối diện.
Mạnh Tuyết trên dưới đánh giá, nhìn Tô Yên.
Cho đến sau thời gian giảng bài.
Vì Mạnh Tuyết đóng phim, ở trường học đã là nhân vật nổi tiếng.
Thế cho nên vừa tan học liền có không ít người vây quanh trước mặt cô ta.
Lúc này đây, Mạnh Tuyết cũng không hưởng thụ mọi người vây quanh.
Mà là đi tới trước mặt Tô Yên.
Đôi tay cô ta ôm иgự¢, đánh giá trước sau một phen.
"Cậu và Thời Thù ca là quan hệ gì? "
Không còn bộ dáng tươi cười hiện ra má lúm đồng tiền như hoa khi trước nữa.
Mà một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống chất vấn.
Tô Yên ngẩng đầu, trả lời câu đầu tiên
"Thời Thù là anh cậu?"
Mạnh Tuyết mày nhăn lại.
Nghe thanh âm Tô Yên bình đạm như vậy, cho rằng cô đang khiêu khích mình.
Thế cho nên khẩu khí càng thêm không tốt
"Tôi gọi anh ấy như thế nào liên quan gì đến cậu??"
Tô Yên chớp chớp mắt, chậm rì rì trả lời
"Chuyện của tôi cùng Thời Thù có quan hệ gì tới cậu?"
"Cậu!!"
Mạnh Tuyết bị Tô Yên làm cho á khẩu không trả lời được.
Bạn học xung quanh đều nhìn hai người họ.
Nhỏ giọng khe khẽ, nghị luận chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Mạnh Tuyết đập tay trên bàn Tô Yên.
"Tô Yên, cậu không cần nói sang chuyện khác."
Tô Yên nhìn cánh tay đang đè nặng trên bài thi mình
"Đó là chuyện của tôi, cùng cậu không có quan hệ, đúng không?"
Mạnh Tuyết hừ nhẹ một tiếng
"Thời Thù ca ca là nhân vật của công chúng, tôi nghĩ mình nên vì đại chúng mà làm rõ, rốt cuộc số phụ nữ vì nổi tiếng, vì vật chất mà cố ý cùng anh ấy ái muội không rõ, cũng không phải ít."
Tô Yên nắm 乃út trong tay, ở trên bài thi chọn đáp án. Nói
"Cô không đại diện được mọi người, hơn nữa công chúng cũng không có quyền thăm hỏi việc riêng tư của anh ấy."
Dừng một chút, lại nói
"Người phụ nữ hám tiền trong miệng cô, là đang nói chính mình sao?"
Tô Yên còn nhớ rõ, hai ngày trước bọn họ có lên hot search.
Nghĩ như vậy, Tô Yên mím môi một chút.
Mạnh Tuyết bị nói trúng đến mặt đỏ bừng.
Cô ta có điểm tức muốn hộc máu.
Đặc biệt là ánh mắt chung quanh đều nhìn qua.
Cô ta cảm thấy lợi thế của mình đang dần dần mất đi.
Rốt cuộc, Mạnh Tuyết nhịn không được.
Từng câu từng chữ nói
"Cậu chỉ cần nói cho tôi, Tiểu Quai trong miệng Thời Thù ca ca rốt cuộc có phải cậu hay không."
"Là tôi."
Tô Yên bình đạm trả lời.
Người xung quanh im lặng một lúc.
Sau đó lập tức liền ồn ào huyên náo.
"Tô Yên bọn họ đang nói cái gì? Tiểu Quai là nói cậu?"
"Không thể nào? Tô Yên cùng Thời Thù sao lại có liên quan?"
"Hừ, nếu là có người hỏi tôi Tiểu Quai có phải nói tôi hay không, tôi cũng sẽ trả lời là phải."
Dù sao ai cũng muốn làm người trong lòng Thời Thù mà.
Mạnh Tuyết nghe Tô Yên trả lời khẳng định.
Không biết vì sao, tức đến иgự¢ phập phồng.
Giống như là bị người khác ςướק đi bạn trai vậy.
Trái lại, Tô Yên rất bình tĩnh.
Cô chỉ tay Mạnh Tuyết
"Tay cậu đè ép bài thi của tôi."
Mạnh Tuyết gắt gao trừng mắt nhìn Tô Yên.
Cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, quay đầu đi.
Tiểu Hoa nghe ký chủ nó nói như vậy, cao hứng không chịu được
"Ký chủ chị thừa nhận? Ký chủ có phải thực thích Thời Thù đại nhân hay không?"
Tô Yên trầm mặc thật lâu.
Mới nói
"Có chút."
Tiểu Hoa cao hứng cười rộ lên.
Ký chủ đại nhân rốt cuộc lần nữa thích Thời Thù đại nhân.
Aizz?
Nó sao lại cao hứng như vậy đây?
Rõ ràng làm ký chủ đại nhân khôi phục ký ức càng quan trọng hơn mà.
Ngày kia là ngày thi Vật Lý thanh thiếu niên thế giới.
So sánh với làm nhiều thêm vài câu đề.
Quan trọng nhất vẫn là phải nghỉ ngơi cho tốt.
Buổi tối ngày Thứ năm, Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị nhớ Thời Thù đại nhân không? Muốn trộm đi tìm hắn hay không, cho hắn một kinh hỉ?"
Tô Yên về đến nhà, thực nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Tiểu Hoa đưa ra.
Lắc đầu
"Vẫn là thôi đi."
Nửa ngày sau.
Tiểu Hoa lại lần nữa hỏi
"Ký chủ, chị thật sự không cần đi gặp Thời Thù đại nhân? Ngày mai liền thi khảo sát đó~~"
Ba phút sau.
Tô Yên buông cặp sách, ra cửa.
Cô có chút nhớ hắn.
Không phải có một chút.
Mà là rất nhiều, rất muốn thấy hắn.
Tô Yên nhìn thời gian.
Hiện tại hẳn là đang đóng phim.
Liền gọi xe trực tiếp đi đến đoàn phim.
Cô mang theo thẻ nhân viên đoàn phim phân phát đi vào bên trong.
Sắc trời đã tối.
Cô đi đường vòng qua hiện trường quay chụp.
Ở nơi xa nhìn.
Chỉ nhìn thấy Chu Viện ăn mặc cổ phục đang cùng người khác đối diễn.
Vẫn chưa phát hiện ra Thời Thù.
Cô lấy di động ra, gọi điện thoại.
Không bao lâu, điện thoại bên kia tiếp máy.
"Tiểu Quai"
Thanh âm hàm chứa ý cười.
Tựa hồ là đối với chuyện Tô Yên chủ động gọi điện thoại tới thực vui vẻ.
Tô Yên nuốt nuốt nước miếng, không biết như thế nào có chút ngượng ngùng.
"Em ở phim trường."
Nói xong cô liền ngậm chặt miệng.
Tiếp theo, liền nghe được tiếng đồng ý từ bên kia.
"Ân"
Ẩn ẩn qua ống nghe truyền đến tiếng của chuyên viên trang điểm
"Thời Thù tiên sinh, ngài còn chưa có tháo trang sức."
Tô Yên biết, hắn tới tìm mình.
Liền thành thành thật thật nắm điện thoại, nghe thanh âm hô hấp từ phía bên kia điện thoại.
Đứng trên phim trường lẳng lặng chờ.
Bỗng nhiên, Tiểu Hoa kêu tiếng
"Ký chủ, chị xem cái giá cameras kia có phải sắp đổ hay không?"
Tô Yên nghe được thanh âm, nhìn lại.
Tiếp theo, cô liền nghe được một tiếng răng rắc truyền đến.
Ở bên kia phim trường, truyền đến tiếng hô to
"Mau tránh ra!!"
Chu Viện vốn dĩ ngồi ở ghế trên, sắp bắt đầu quay.
Cô nghe được tiếng của vật nặng rơi xuống đất.
Liền ngẩng đầu.
Chỉ thấy thấy cái giá tựa hồ cũng bị camera kia làm lung lay.
Thẳng tắp rới xuống.
Đầu óc Chu Viện trống rỗng.
Duy nhất nghĩ đến, đó là ấn viên đá quý trên tay.
Phanh!
Cô nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy mình được một cánh tay rất có lực ôm lấy.
Sau đó, cô cảm thấy trên người nặng một chút.
Một tiếng kêu của nam tử truyền đến.
Chu Viện vội vàng quay đầu nhìn xem.
Cô sửng sốt.
Ôm cô, không phải người mà cô nghĩ.
Là Tô Yên.
Mà sau lưng Tô Yên, Thời Thù đang che chở.
Chu Viện ngẩng đầu.
Phát hiện cái giá lớn kia được Tô Yên đỡ lấy.
Sức lực của cô thật sự là rất lớn.
Trên vai Thời Thù bị đập bởi một cái camera.
Bởi vì va vào chân lều.
Làm cho mấy cái camera đang đặt bên cạnh cũng bị nện xuống.
Đoạn ống thép bị rơi kia, nện trên vai Thời Thù.